Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Ngoại truyện 4

Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:17:12
Lượt xem: 79

Ngay khi buổi huấn luyện quân sự bắt đầu vào buổi sáng, giáo quan đã ra oai phủ đầu bọn họ, không phải chạy vòng quanh thì là hít đất.

Sức khỏe của một người bạn cùng phòng không được tốt, ngã lăn ra sân, giáo quan tưởng cậu ta giả vờ, may là Nguyên Khang học được một vài cách từ Đường Minh Sơn, nhanh chóng chạy lên trước ngăn cú đá của giáo quan lại.

Vội vã cõng cậu ta lên lưng, chạy về phía phòng y tế.

May mà đến nhanh, cậu ta bị tụt huyết áp cộng thêm hen suyễn, sau khi cậu ta trở lại bình thường, ba người họ vẫn còn sợ, giáo quan kia cũng đã đến xin lỗi.

Và bị giáo quan trưởng mắng một trận.

Lúc ăn cơm trưa, bốn người họ ngồi cùng nhau, nói cười rôm rả sau bữa ăn.

“Sức khỏe của tôi yếu thêm bệnh di truyền, muốn học y, vốn dĩ người nhà tôi không đồng ý đâu, sau đó tôi nhịn cơm.” Rồi cậu ta chỉ tay lên trời: "Không cho tôi học y thì để ông trời mang tôi lên trên đấy đi!”

“Mẹ cậu ta vội vàng!”

“Cha cậu ta hốt hoảng!”

Hai người bạn cùng phòng khác bắt đầu phụ họa.

“Tôi được học y rồi!”

Người bạn cùng phòng đó cười khanh khách.

Thấy Nguyên Khang cũng cười theo.

Thật thú vị, cậu ta nghĩ thầm.

Nghĩ hoài nghĩ mãi, lại nghĩ đến Thiết Đản, không biết Thiết Đản có quậy phá không, có nhớ nó không, có ngoan ngoãn ăn cơm không.

Thấy nó ngẩn ra, bạn cùng phòng hỏi: “Nhớ người yêu à?”

“Nhớ em trai.” Mặt Nguyên Khang đỏ lên, giải thích rằng: "Em ấy thích đi theo tôi lắm, bây giờ tôi đi học đại học, không mấy khi về nhà, không biết nó có quen không.”

“Trẻ con đúng không?”

Người bạn cùng phòng thứ hai hỏi.

“Ừ.”

“Trẻ con có tính hay quên, cậu không ở nhà một tháng, thằng bé có bạn của nó, có anh nó, sẽ không làm ầm lên vì nhớ cậu đâu.”

Lời nói của người bạn cùng phòng thứ ba khiến cho nét mặt của Nguyên Khang thay đổi: "Thật à?”

“Ừ, ừ, hầu hết trẻ con đều như thế mà.”

Nguyên Khang cau mày suy nghĩ: "Vậy nếu như mỗi tuần tôi đều gửi đồ ăn ngon, đồ chơi cho em ấy thì sao?”

“Chắc là… không quên đâu.”

Nguyên Khang tạm thời yên tâm, cau mày nói: “Thế thì tốt.”

Phong Ngọc Lan và mọi người ở lại tỉnh chơi một tuần liền, vào ngày họ chuẩn bị về, Thiết Đản nói rằng mình muốn qua tạm biệt Nguyên Khang.

Nên họ đã đến Đại học Y khoa vào sáng sớm.

Giáo quan gọi Nguyên Khang sang một bên: "Người nhà em đến thăm, họ ở bên kia.”

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy ông bà nội, mẹ và Thiết Đản đang đứng đợi ở cửa căn tin.

Thậm chí Thiết Đản còn vẫy tay chào cậu một cách dữ dội.

Nguyên Khang chạy nhanh tới trước mặt mọi người.

“Mấy ngày không gặp mà đã đen nhẻm như này rồi.”

Mẹ Đường kéo tay Nguyên Khang, nhìn mà đau lòng.

“Thành Hắc Đản mất rồi.”

Cha Đường nói vui.

“Con cũng là Hắc Đản.” Thiết Đản sợ anh buồn nên giơ cánh tay của mình ra trước mặt anh, thằng bé vốn là một đứa trẻ thích phơi nắng nên da đen: "Da của anh em mình đen giống nhau, không sợ.”

Nguyên Khang ôm lấy thằng bé, rồi hôn lên hai má mập mạp của thằng bé: "Hôm nay về nhà rồi nhỉ?”

Viền mắt Thiết Đản đỏ lên, vươn tay ra vòng vào cổ cậu, rồi dán mặt vào: "Vâng.”

Giọng thằng bé đang run.

Phong Ngọc Lan và mọi người sang bên cạnh nhìn học sinh huấn luyện, thấy vậy, Thiết Đản hôn lên mặt Nguyên Khang, bắt chước anh trai của mình và hôn: "Anh, vài ngày nữa em lại đến gặp anh.”

Nguyên Khang mấy ngày nay đều cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy buồn bực, trẻ con thì biết cái gì, chỉ muốn nhìn thấy chính mình mà thôi.

“Không được đâu, anh bận lắm, anh phải đọc rất rất nhiều sách, phải đọc nhiều sách mới trở thành một bác sĩ giỏi giống như cha, Thiết Đản cũng phải đọc nhiều sách nhé, em không muốn trở thành bác sĩ sao?”

Nguyên Khang dỗ dành.

Ngoắc tay giữ lời hứa với Thiết Đản, họ sẽ gặp lại nhau vào kì nghỉ, đến lúc đó phải xem thành tích của kì của hai người.

“Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, học tập chăm chỉ, anh cũng vậy nhé.”

Thiết Đản vừa lau nước mắt vừa vẫy tay chào tạm biệt Nguyên Khang.

“Chăm sóc bản thân tốt nhé, nhớ nhà thì cứ gọi điện về.” Phong Ngọc Lan dặn dò.

Nguyên Khang gật đầu.

“Nếu không đủ tiền tiêu phải nói ngay, không được để bụng đói đâu.”

Mẹ Đường nói.

Nguyên Khang lại gật đầu.

“Được rồi, ông nội tự hào về cháu.”

Cha Đường giơ ngón tay cái lên.

Nguyên Khang hít sâu một hơi rồi gật đầu.

Nhìn người nhà mình đi khuất bóng, ánh mắt Nguyên Khang dần mơ hồ, cậu quay lưng hít một hơi thật sâu, chờ thứ trong hốc mắt mình trôi vào mới chạy về phía hàng ngũ của mình.

Bạn cùng phòng liếc thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, thấp giọng hỏi: “Đi rồi?”

“Đi rồi.”

“Thằng bé không khóc à?”

Nguyên Khang nhớ lại, giữ gìn tôn nghiêm cho em trai của mình: "Không khóc, thằng bé ra dáng đàn ông lắm.”

“Vậy thì không được rồi.” Bạn cùng phòng thứ hai chỉ vào mắt cậu: "Cậu phải trau dồi bản lĩnh đàn ông của mình đi.”

“Cậu nói gì cơ?”

Một câu hỏi vang lên bên tai.

“Tôi nói là cậu phải trau dồi bản lĩnh đàn ông... Giáo quan!”

Bên cạnh vang lên một trận cười to, Nguyên Khang cũng cười theo, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, bỗng nhiên cậu cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn nhiều.

Sau khi Thiết Đản lên xe, thằng bé cứ khóc suốt, cha Đường đợi thằng bé khóc ướt hết một tờ giấy này rồi lại đưa cho thằng bé tờ giấy khác.

Mãi cho đến khi rời khỏi thành phố, Thiết Đản mới ngừng khóc thút thít lại: "Cháu, cháu phải học hành chăm chỉ, hức hức hức…”

“Rồi rồi rồi.” Mẹ Đường tựa đầu vào cửa sổ xe, híp mắt đáp lại.

Phong Ngọc Lan đang lái xe: "Con xem lại trong túi xem có quên cái gì không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/ngoai-truyen-4.html.]

Thiết Đản cầm tờ giấy cha Đường đưa cho, lau nước mắt, sau đó mở chiếc ba lô nhỏ, kiểm tra từng món quà cho người nhà bên trong, gật đầu nói: “Đều ở đây cả rồi.”

“Vậy ngắm cảnh ngoài cửa sổ, thư giãn một tí.”

Thiết Đản làm theo.

Nhìn một lát thì bình tĩnh lại.

Lại qua nửa tiếng, Thiết Đản đã dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.

Cha Đường cẩn thận đỡ nó gối lên đầu gối của mình, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chờ Phong Ngọc Lan đến trạm xăng đổ xăng, mới phát hiện ba người đều đã ngủ thiếp đi.

Cô cũng không đánh thức ba người, đổ xăng xong thì tiếp tục xuất phát.

Lái xe càng thêm vững vàng.

Vừa mới vào huyện thành, Phong Ngọc Lan đã nhìn thấy Đường Minh Sơn xách cặp đi trên đường, cô dừng xe lại: "Minh Sơn.”

Lúc này, ba người mẹ Đường cũng tỉnh dậy.

“Mẹ xuống xe đi một chút.” Mẹ Đường lắc đầu, hơi say xe, vội vàng đi xuống xe.

“Tôi cũng xuống.” Cha Đường đương nhiên là phải đi cùng mẹ Đường.

“Con nhớ nhà đọc sách.”

Thiết Đản ôm ba lô nhỏ của mình nói.

Đường Minh Sơn lên xe, Phong Ngọc Lan tản bộ về nhà cùng với cha mẹ Đường, anh mang theo Thiết Đản lái xe đi trước.

“Cha.”

“Hửm?”

Thiết Đản nhìn cái ót của cha: “Con có thể ngủ trong phòng anh hay không?”

“Không thể, con đã lớn rồi, có phòng riêng của mình, anh con không ở nhà, con phải tôn trọng anh, không thể tùy tiện vào phòng của anh.”

Đường Minh Sơn Nói.

Thiết Đản cẩn thận nghĩ nghĩ cảm thấy có lý: "Cha, vậy sau khi cha về, cho con thêm năm mươi đề toán học cộng trừ nữa đi.”

“Được.”

Đường Minh Sơn cười gật đầu: "Con tự giác như thế, cha rất mừng, thưởng cho con hai mươi đề nữa, thế nào?”

Thiết Đản nhăn mày, luôn cảm thấy phần thưởng này rất nặng nề.

Nhưng nghĩ đến hứa hẹn với anh trai, Thiết Đản gật đầu: "Vâng!”

Việc đầu tiên Thiết Đản làm khi về nhà là muốn gọi điện thoại cho Nguyên Khang.

“Gọi điện thoại làm gì?”

Đường Minh Sơn tìm ra một quyển sách bài tập vô dụng, ra đề bên trong cho nó.

“Nói cho anh chúng ta đã về đến nhà.”

“Anh con đang huấn luyện quân sự, không rảnh tới phòng làm việc nghe, con đi rửa mặt trước đi, uống nước, sau đó có thể làm bài.”

Thiết Đản nghe xong, cảm thấy vẫn rất đúng, thế là làm theo, mãi cho đến lúc ngủ ban đêm, Thiết Đản ôm con búp bê anh trai mua cho, quay đầu hỏi Phong Ngọc Lan đang đốt nhang muỗi cho nó: "Mẹ, chúng ta không thể thường xuyên gọi điện thoại cho anh sao?”

“Có thể chứ, cô quản lý ký túc xá có điện thoại cố định, không phải ông nội cho con ghi lại rồi sao?”

Phong Ngọc Lan nghi ngờ hỏi.

Thiết Đản lập tức ngồi dậy, tức giận vô cùng: “Cha lại gạt con! Cha nói anh không thể thường xuyên tới phòng làm việc nghe!”

“Cha nói sai sao?” Đường Minh Sơn không biết dựa vào cửa phòng từ lúc nào: "Anh con chỉ có thể nghe trong ký túc xá, không thể thường ở văn phòng, lời này có gì sai? Đường Nhất Tín, con chỉ ra để cha sửa lại.”

Thiết Đản tên khai sinh là Đường Nhất Tín.

“Con, con...”

Thiết Đản ôm búp bê, vừa tức vừa uất, cuối cùng oa một tiếng khóc lên, gào một hồi, sau đó Đường Minh Sơn đồng ý sáng sớm ngày mai gọi điện thoại cho anh thì mới dừng lại.

Nửa đêm, Đường Minh Sơn đi vào phòng Thiết Đản, đắp lại chăn cho nó, chờ anh uống nước xong về phòng, Phong Ngọc Lan cười hỏi.

“Chọc thằng bé khóc xong lại lo lắng?”

Đường Minh Sơn sờ mũi: "Đứa nhỏ này quá dính người, vẫn phải mài giũa một chút, cũng không thể vẫn luôn dính vào Nguyên Khang chứ?”

“Trưởng thành thì sẽ ổn thôi.”

“Vậy cũng không chắc, như hai đứa sinh đôi nhà chị cả, đã lớn như vậy, tách ra mấy phút đã cùng nhau gào khóc, giờ anh rể cả đang sầu về sau làm sao bây giờ đấy.”

Đường Minh Sơn hùng hồn nói.

“Anh lại ghen tị.”

Phong Ngọc Lan buồn cười.

Đường Minh Sơn chui vào chăn ôm lấy cô: "Em nói mấy đứa nhóc này sao đều sợ anh chứ?”

“Nguyên Khang không sợ anh.”

“Thiết Đản sợ anh.”

“Đó là bởi vì anh cứ chọc cho thằng bé khóc.”

“... Bây giờ sửa lại còn kịp không?”

Đường Minh Sơn hỏi.

“Anh sửa được sao?”

Phong Ngọc Lan hỏi lại, Đường Minh Sơn rơi vào trầm tư.

Hình như... không sửa được.

“Ngủ đi ngủ đi, không phải ngày mai muốn đến nhà A Chi ăn cơm sao?”

Phong Ngọc Lan ngáp một cái, chui vào trong n.g.ự.c anh ngủ, trong phòng bật quạt, trên giường lại trải chiếc trúc năm đó khi ở nhà ngang, cũng không cảm thấy nóng.

“Nhất Thành, hôm nay cậu vẫn đến thư viện à?”

Vừa ăn tối xong, mấy người từ nhà ăn đi tới, nghe Nguyên Khang nói muốn đi đọc sách, bạn cùng phòng bội phục hỏi.

“Đi chứ, các cậu đi không?”

“Tớ muốn đi.” Người bạn cùng phòng thứ ba đến cạnh Nguyên Khang, phất tay với hai người khác: "Các cậu đi chơi đi, chúng tớ nỗ lực đọc sách, bỏ các cậu lại phía sau!”

Lần này, hai người muốn đi chơi bóng rổ cũng do dự.

Cuối cùng, bốn người cùng đến thư viện.

“Đều nói cuộc sống đại học vô cùng đặc sắc, các cậu thấy đặc sắc ở thư viện?”

Nguyên Khang gật đầu: "Không phải sao? Chúng ta tới đây không phải là vì đọc thêm càng nhiều sách, học được càng nhiều tri thức sao? Không phải để tương lai chúng ta cống hiến trong lĩnh vực y học sao?”

Lời này hỏi cả ba người.

“Không, không tìm người yêu sao?”

Bạn cùng phòng thứ hai đỏ mặt hỏi.

“Phòng bên đã giao lưu với ký túc xá nữ từ lúc khai giảng, phòng chúng ta ngoài lúc kết thúc huấn luyện quân sự, ra ngoài tụ tập một lần, sau đó thì không hề ra khỏi trường hoạt động.”

Loading...