Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Ngoại truyện 11
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:26:07
Lượt xem: 73
Cuộc sống đại học của Thiết Đản cũng bận rộn như Nguyên Khang, nơi cậu ấy thường đến là thư viện, nhưng so với bạn cùng phòng cẩu thả của Nguyên Khang, bạn cùng phòng của Thiết Đản là một cuốn sách tự nhiên.
Không chỉ ở khoa, ở lớp mà cả ở ký túc xá.
Miễn là Thiết Đản ở một nơi không phải là phòng tắm của trường, cuốn sách trên tay cậu ấy chưa bao giờ được bỏ xuống.
Họ đều là những người trẻ tuổi, không phải là không có cô gái nào thể hiện tình cảm với Thiết Đản. Nhưng Thiết Đản luôn nhớ những gì Đường Minh Sơn và Nguyên Khang đã nói, lịch sự từ chối đối phương, thuyết phục đối phương tập trung vào học tập giống như mình đặt tinh lực trên việc học.
Sau khi hai cô gái bị “từ chối lịch sự” thêm lời khuyên nhủ này, dần dần không còn cô gái nào lượn lờ trước mắt cậu ấy nữa.
Thiết Đản không biết trong khoa truyền ký túc xá bọn họ thế nào, dù sao cậu ấy vẫn luôn chuyên tâm học tập.
Nguyên Khang mỗi tháng đều sẽ đến trường học thăm cậu ấy một lần, dẫn cậu ấy đi ăn chơi vui vẻ, còn mang cậu ấy đi quán net thư giãn mấy tiếng.
Thời gian này của Thiết Đản thật vui vẻ.
Hôm nay Nguyên Khang đến đây, mang cho cậu ấy một chiếc điện thoại di động, so với điện thoại của anh trai thì nhỏ và tiện lợi hơn, tiện tay liền bỏ nó vào túi.
“Woa!”
Thiết Đản kêu lên, cầm điện thoại nhìn trái nhìn phải: “Đắt lắm đúng không anh?”
Gần đây chiếc điện thoại này rất được lưu hành nhưng cũng khá đắt tiền.
“Nói thật đúng là có hơi đắt.” Nguyên Khang một tay chống cằm, một tay nhận lấy chiếc hộp mà Thiết Đản đã tháo dỡ: “Nhưng thực sự rất dễ sử dụng, mang theo bên mình cũng rất tiện lợi.”
“Hi hi, cảm ơn anh trai.”
Thiết Đản ngây ngô áp má vào điện thoại: “Phố Đông bên kia mới mở một quán lẩu mới, em mời anh đi ăn!”
“Anh muốn ăn thịt.”
Nguyên Khang lập tức nói.
“Không thành vấn đề!” Thiết Đản đắc ý gật đầu.
Cậu ấy có rất nhiều tiền tiêu vặt, những phong bao lì xì cậu ấy nhận được từ bé đến lớn hay tiền tiêu vặt của người lớn cho, cậu ấy đều tiết kiệm, chỉ sử dụng một chút.
Hơn nữa, sau khi Nguyên Khang đi làm, chỉ cần cậu ấy rảnh về nhà, cậu sẽ cho Thiết Đản tiền tiêu vặt.
Sau khi vào đại học, giống như Nguyên Khang, người nhà mỗi tháng sẽ cho cậu ấy một khoản sinh hoạt phí. Dù sao túi của Thiết Đản có rất nhiều tiền, Nguyên Khang ăn thịt cũng không rụt rè, biết em trai mình có thể kham nổi.
Vốn dĩ Thiết Đản muốn cuối tuần đi thăm Nguyên Khang, nhưng Nguyên Khang cảm thấy chạy tới chạy lui quá mệt mỏi, vì vậy dứt khoát tự mình mua một chiếc ô tô, ngày thường đi làm gần như không dùng được, nên mang về huyện để em trai mình dùng.
Trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, Thiết Đản đã thi lấy bằng lái xe. Tuy rằng cậu ấy còn chưa đi được trên đường cao tốc nhưng mỗi lần Nguyên Khang đến, cậu đều đưa cậu ấy đi tập lái trên con đường ít người qua lại.
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông.
Phong Ngọc Lan đeo một chiếc khăn quàng cổ và đôi găng tay màu be ấm áp trên tay, cô ra khỏi trường trong cơn gió lạnh.
Vừa ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đỗ bên đường. Cô bước nhanh tới nhưng không thấy người trong xe, quay đầu lại nghi hoặc nhìn xung quanh thì thấy Đường Minh Sơn đang trong chiếc áo khoác cầm theo một chiếc túi giấy nhỏ.
Vừa đi tới phía trước, Phong Ngọc Lan đã ngửi thấy một mùi ngọt ngào, đôi mắt cô sáng lên: “Anh mua khoai lang nướng ở đâu vậy?”
“Ở góc bên kia.” Đường Minh Sơn đưa túi nhỏ cho cô: “Hơi nóng, nhưng đúng lúc có thể làm ấm tay.”
Phong Ngọc Lan mỉm cười, lên xe từ cánh cửa mà Đường Minh Sơn đã mở.
“Chủ quán khoai lang nướng này là một người quen, trước kia ở nhà ngang, anh ấy đã bán khoai lang cho chúng ta vài lần.”
Phong Ngọc Lan bóc lớp vỏ nâu, cắn một miếng thịt khoai lang mềm và ngọt, trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt: “Em nhớ rồi, anh ấy họ Hoàng, mấy người chị dâu Vương luôn gọi đùa anh ấy là Hoàng khoai lang.”
“Ừ.” Đường Minh Sơn mỉm cười gật đầu, trong nháy mắt lái xe đến nhà hàng của Đường Văn Cường. Đỗ xe xong, hai người lên lầu.
Lúc này, Phong Ngọc Lan đã ăn xong khoai lang.
Họ đi thẳng vào phòng riêng lớn nhất trong quán trà, bây giờ bên trong đã chật kín người.
Bác cả Đường, chú ba Đường, cha Đường và các thành viên khác trong đại gia đình đều có mặt.
Bác cả gái và thím ba Đường đang đánh bài, mấy người bác cả Đường cũng đang đánh bài, đám người trẻ Thiết Đản thì đang chơi mạt chược.
Yêu Muội là người đầu tiên giành chiến thắng, cô ấy tự hào đặt quân bài trước mặt mình: “Em đi trước!”
Nguyên Khang nhướng mày: “Không phải đều giống nhau sao?”
“Không được, không được.” Yêu Muội đã chịu nhiều tổn thất, đảo mắt nhìn Tiểu Sơn Tử đang ngồi bên cạnh cô ấy.
Ngồi bên cạnh Nguyên Khang là Tiểu Cương Tử, Tiểu Cương Tử không tham gia giống như Tiểu Sơn Tử, Thiết Đản và Tiểu Lỗi Tử ngồi đối diện và bên cạnh.
Thiết Đản liếc nhìn thẻ bài của mình, nhìn thấy hai người Phong Ngọc Lan đi vào, vội vàng vẫy tay với Phong Ngọc Lan: “Mẹ! Mau lại đây xem giúp con một chút!”
Phong Ngọc Lan chủ động bước tới, Đường Minh Sơn thì đứng sau Nguyên Khang xem bài của cậu.
Nguyên Khang cảnh giác nhìn anh: “Cha, cha đừng chỉ bài tùy tiện.”
“Cái gì mà chỉ bài tùy tiện?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/ngoai-truyen-11.html.]
Đường Minh Sơn không hài lòng: “Cha chơi rất giỏi.”
Mẹ Đường cười một tiếng, quay đầu lớn tiếng nói: “Con đừng quấy rầy bọn nhỏ, mau tới đây, bác gái con muốn nghỉ ngơi, con tới ngồi đi.”
Vì vậy, Đường Minh Sơn tới tiếp nhận vị trí của bác gái, gia nhập bàn bài.
“Thế nào, có hi vọng không mẹ?”
Thiết Đản nhỏ giọng hỏi.
Phong Ngọc Lan nhìn các quân bài trên bàn, rồi nhìn các quân bài cậu ấy gom được đã có đủ một màu, nhưng không có quân bài để ù.
Cuối cùng, cô thấp giọng nói: “Xem ra tất cả các quân bài để ù con đều đã chơi hết rồi, con muốn thì phải đổi quân bài ù nếu không thì không thể ù bài rồi.”
Thiết Đản có chút tuyệt vọng: “Con không đổi được, tấm thẻ này chỉ có một mình con muốn, bọn họ đều vứt đi!”
“Đúng là làm khó cho em lúc nào cũng muốn tất cả một màu.” Tiểu Lỗi Tử khẽ hừ một tiếng: “Không thể ù bài được nữa đúng không?”
“Hừ, em không tin không ù được!”
Thiết Đản không tin ma quỷ, liền đổi quân bài ù, cuối cùng thành hoa cúc, không rút quân bài nào thì không sao, trở thành quân bài ba màu, lập tức đã đưa tiền cho ba người chơi.
“Mẹ, lại đây!”
Thiết Đản bảo Phong Ngọc Lan ngồi xuống.
Phong Ngọc Lan mỉm cười, nói với mấy đứa Nguyên Khang: “Mẹ sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”
Sắc mặt Nguyên Khang nghiêm túc: "Mẹ, trên bàn bài con sẽ lưu thủ!”
Yêu Muội mới học được cách chơi mạt chược không bao lâu nên cô ấy không dám chơi với những người càng già càng lão luyện như Phong Ngọc Lan. Vì thế, cô ấy nhường vị trí của mình cho Đường Minh Sơn, còn cô ấy đến bàn của mẹ Đường.
Sau khi chơi vài ván bài, cả gia đình đến nhà hàng do Đường Văn Cường sắp xếp để ăn tối.
Hôm nay là sinh nhật của chú ba Đường.
Đường Văn Cường cảm thấy thời gian này trong nhà càng ngày càng tốt nên muốn cho chú ba Đường lên huyện thử một lần, nếu hiệu quả tốt, sau này thím ba Đường ở luôn trong huyện tạm thời không cần phải chạy về quê.
Dù sao bây giờ mọi người dành nhiều thời gian ở huyện hơn.
Phong Ngọc Lan vừa ngồi xuống, chị dâu hai Đường ở bên cạnh đã cười hỏi: “Em ăn khoai lang sao?”
“Có mùi sao?”
Phong Ngọc Lan ngượng ngùng nói.
“Mùi khoai lang nướng.” Chị dâu hai Đường chỉ vào chiếc khăn quàng cổ của cô, Phong Ngọc Lan cúi đầu xuống, tìm thấy một mẩu khoai lang dưới chiếc khăn quàng cổ, cô vội vàng cởi nó ra, đỏ mặt.
“Đợi đến tết rồi, chúng ta vùi thêm vài củ vào đống lửa, đến lúc đó thỏa sức mà ăn.”
Chị dâu hai Đường nói.
“Cũng không thể ăn quá nhiều, ăn qua nhiều cái này sẽ thấy ngán.” Xuân Phân ở bên cạnh lắc đầu.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu bưng món ăn lên, chị dâu họ vội vàng cắt ngang bọn họ: “Đến giờ ăn cơm rồi, đừng nói chuyện này nữa.”
Vài người mỉm cười, bắt đầu ăn cơm.
Nhà hàng này do con rể của Dương Bảo Quốc mở, hương vị thực sự rất ngon, về cơ bản nhà họ Đường đều đến đây ăn tối. Lần nào ông chủ cũng sẽ dành phòng riêng lớn nhất cho họ.
Bên trong có ba cái bàn tròn lớn đều ngồi đầy người.
Chỉ có vợ chồng A Tráng là không có ở đây.
Sau khi ăn cơm xong, bởi vì trời rất lạnh nên khi trở lại quán trà, khoảng mười giờ tối, Nguyên Khang và Đường Minh Sơn lái xe đưa các ông bà về nhà nghỉ ngơi.
Đường Văn Cường và anh họ cả mua một căn nhà trong huyện, cách nhà Phong Ngọc Lan không xa. Mấy người lớn tuổi ngày thường hẹn nhau đi dạo đây đó, thỉnh thoảng về quê ở cùng nhau một thời gian.
Lúc Nguyên Khang và Thiết Đản về đến nhà đã là gần hai giờ sáng.
Đường Minh Sơn đứng dậy uống nước, đúng lúc nhìn thấy hai người họ rón rén mở cửa.
Đường Minh Sơn: ...
Nguyên Khang và Thiết Đản: ...
Không phải em nói cha ngủ rồi sao?
Nguyên Khang nhìn Thiết Đản.
Vậy cũng không thể khẳng định đối phương sẽ không ra uống nước!
Thiết Đản tự tin nhìn qua.
“Đã lớn như vậy rồi, cha cũng chẳng muốn mắng mấy đứa. Ngày mai dậy sớm một chút, đừng làm chậm trễ công việc là được.”
Đường Minh Sơn rót thêm một bát nước ấm, nói xong bưng nước vào phòng.
Sau khi hai kẻ tên Đản nhìn nhau, một người ở tầng dưới, một người lên lầu rửa mặt, sau đó trở về phòng ngủ.