Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Ngoại truyện 1

Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:15:06
Lượt xem: 99

Lúc Nguyên Khang nhận được thư thông báo trúng tuyển trường cấp ba thì cũng chào đón kỳ nghỉ hè từ cấp hai lên cấp ba của mình.

"Nghỉ hè, lên tỉnh chơi sao?"

Vừa nghỉ chưa được mấy ngày, Tần Lưu Hải hào hứng chạy tới nhà gọi cậu tỉnh dậy rồi hỏi.

"Cậu muốn đi thăm chị Quải Quải chứ gì?"

Nguyên Khang nhìn thoáng qua Thiết Đản nằm ngủ với cái bụng nhỏ phập phồng bên cạnh, ngồi dậy nói nhỏ.

"Đúng vậy."

Tần Lưu Hải thẳng thắn gật đầu: "Đi không? Cha tớ chuẩn bị lên tỉnh làm việc, có thể dắt tụi mình đi theo."

"Tớ phải xin phép cha mẹ đã." Nguyên Khang suy nghĩ rồi nói.

"Được." Tần Lưu Hải gật đầu.

Khi Nguyên Khang nói chuyện này với Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn là vào lúc người một nhà cùng ngồi xem TV vào buổi tối.

Đường Minh Sơn gật đầu tùy ý: "Con cũng lớn thế này rồi, không đi lạc được, có thể ra ngoài nhiều một chút, chỉ cần nhớ về nhà trước khi khai giảng là được."

"Muốn đi thăm Vĩnh Bình không?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

Nguyên Khang gật đầu: "Nhất định phải đi ạ, cũng có thể sẽ ở lại nhà anh Vĩnh Bình."

Đây là chuyện rất có khả năng, dù sao quan hệ của Nguyên Khang và Vĩnh Bình vẫn rất tốt, mấy năm nay nếu không viết thư thì cũng gọi điện thoại.

Thím Lâm bọn họ cũng thường xuyên nói nếu Nguyên Khang rảnh rỗi thì phải tới nhà họ chơi.

"Nhưng bên ngoài rộng lắm, cha nuôi của cháu ra ngoài làm việc, không rảnh quan tâm tới các cháu đâu." Mẹ Đường là người thấy lo lắng nhất.

"Bà nội yên tâm đi, cháu sẽ không chạy lung tung đâu, cháu và Lưu Hải lên kế hoạch xong hết rồi, đầu tiên là lên tỉnh cùng cha nuôi, sau đó ông ấy cứ làm việc của mình, còn tụi cháu thì đi tìm anh Vĩnh Bình, chờ khi nào cha nuôi làm việc xong thì tới đón tụi cháu về chung."

Nguyên Khang ôm cánh tay mẹ Đường, nói ra kế hoạch của bọn họ.

"Vậy cháu phải theo sát anh Vĩnh Bình của cháu đấy nhé." Mẹ Đường nhìn đứa bé chớp mắt đã sắp cao hơn mình này: "Bà cũng không cấm cháu, nhưng cháu phải làm người nhà yên tâm, nếu không sau này không còn cơ hội để ra ngoài chơi nữa đâu."

Nguyên Khang giơ tay lên: "Cháu thề, nhất định sẽ ra ngoài mạnh khỏe, lúc về vẫn mạnh khỏe."

"Em thì sao em thì sao?"

Thiết Đản nhìn Phong Ngọc Lan bằng ánh mắt trông mong.

"Con về quê chơi với ông bà nội, bác trai, bác gái đi."

Phong Ngọc Lan còn chưa mở miệng thì Đường Minh Sơn đã nói.

"Con muốn đi chung với anh trai."

Thiết Đản lao tới bên cạnh Nguyên Khang, trên mặt tỏ vẻ dựa dẫm túm lấy tay cậu.

"Anh con ra ngoài để mở mang kiến thức, vậy con ra ngoài là để làm gì? Con có thể xách đồ giúp anh trai không? Con còn nhỏ như thế, chỉ biết cản anh chơi với bạn thôi."

Đường Minh Sơn chọc vào cái m.ô.n.g tròn của thằng bé.

Thiết Đản che mông, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nức nở nói: "Anh trai đi chơi một mình."

"Chờ con lớn thêm chút nữa là có thể ra ngoài chơi cùng anh trai rồi." Phong Ngọc Lan cười ôm thằng bé vào lòng, lau những giọt nước mắt rơi xuống và nói.

"Có thật không ạ?"

"Thật." Nguyên Khang nắm lấy bàn tay tay nhỏ nhắn mũm mĩm của thằng bé: "Anh sẽ mang ô tô nhỏ phiên bản mới nhất về cho em."

"Được."

Thiết Đản được dỗ dành xong, sáng hôm sau tỉnh lại, bên cạnh thằng bé đã không còn bóng dáng của Nguyên Khang.

Thằng bé cứ tưởng anh trai đã dậy rồi, vì thế cũng dẩu m.ô.n.g tự bò dậy, mang dép lê nhỏ xong thì chạy đi tìm anh trai, ai ngờ tìm khắp nơi vẫn không thấy đâu.

Mẹ Đường cười nói: "Quên rồi sao? Hôm nay anh trai cháu lên tỉnh, lúc đi mới hơn sáu giờ bốn mươi thôi, thấy cháu ngủ ngon quá nên anh trai cháu mới không kêu cháu dậy."

Thiết Đản òa khóc.

Nửa tiếng sau, trên mặt nó vẫn còn nước mắt, tay phải cầm kẹo bông gòn mẹ Đường vừa cho nó để ăn, tay trái thì nắm tay mẹ Đường.

Tống Chi mua thức ăn vừa khéo bắt gặp họ, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé còn có nước mắt thì đau lòng hỏi thăm, sau khi biết được là chuyện gì xảy ra, cười nói: "Anh Diệp Tử và chị Quả Tử của cháu đều ở nhà, buổi chiều còn tính tới công viên bên kia để thả diều đấy, cháu có muốn đi chung không?"

Đôi mắt Thiết Đản sáng ngời, gật đầu liên tục.

"Cháu đi, cháu đi!"

Hôm đó chơi suốt buổi chiều, đến tối ăn cơm suýt chút nữa là cầm bát ngủ luôn, kêu la đòi anh trai.

Trong khi đó, Nguyên Khang đã ở nhà Vĩnh Bình thì không yên tâm, gọi điện thoại về hỏi thăm tình huống của Thiết Đản.

"Buổi sáng dậy không tìm thấy cháu thì khóc một lát, đến chiều thì đi thả diều với đám Diệp Tử, chơi hăng lắm, lúc về nhà ăn tối còn suýt ngủ gục mà, bây giờ cha cháu đang tắm cho thằng bé, bà thấy chờ bế ra tới chắc nó ngủ mất rồi."

Mẹ Đường cười tủm tỉm, nói với Nguyên Khang ở đầu bên kia điện thoại.

Tần Lưu Hải và Vĩnh Bình một trái một phải đứng bên cạnh Nguyên Khang, nghe lén tiếng nói chuyện ở đầu bên kia điện thoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/ngoai-truyen-1.html.]

"Không quậy là được rồi, nếu như tìm cháu thì cứ nói với thằng bé rằng cháu sẽ về nhanh thôi, còn mang ô tô nhỏ về cho nó nữa."

Nguyên Khang còn nói thêm với mẹ Đường mấy câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Vĩnh Bình đã qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói vô cùng dễ nghe, vóc dáng cao gầy, đường nét khuôn mặt rất tuấn tú, sáu tháng cuối năm là lên lớp mười hai.

Cậu ấy thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyên Khang thì cười nói: "Anh thấy thế này, ngày mai chúng ta ra ngoài mua mấy món đồ chơi rồi gửi chuyển phát nhanh về cho Thiết Đản trước, thằng bé thấy đồ chơi thì chắc tâm trạng sẽ khá hơn nhiều thôi."

"Có lý."

Tần Lưu Hải gật đầu.

Hai mắt Nguyên Khang cũng sáng ngời.

Vì thế, vài ngày sau, Thiết Đản cứ cách một lúc lại ồn ào đòi anh trai, nhận được đồ chơi nhỏ mà ba người anh trai gửi về cho.

Thiết Đản hưng phấn và vui sướng, lúc mẹ Đường dẫn nó xuống lầu chơi với mấy bạn nhỏ, nó khoe khoang: "Nhà tớ có nhiều đồ chơi lắm đó! Toàn bộ là do mấy anh trai của tớ mua từ trên tỉnh cho tớ đấy, trong huyện không có đâu!"

"Cậu khoác lác!"

"Đúng vậy, nhà tớ cũng nhiều đồ chơi, còn có ô tô to nữa!"

Hai cậu bé bụ bẫm kháu khỉnh nói.

Thiết Đản không chấp nhận là mình khoác lác, nó rất tức giận, muốn dẫn đám bạn về nhà chơi đồ chơi của mình, vậy nên mẹ Đường đã dẫn bọn chúng về nhà.

"Ở chỗ này!"

Thiết Đản lấy hết đồ chơi ra.

"Ồ!"

"Ồ!"

Mấy món đồ chơi nhỏ chưa từng xuất hiện trong huyện khiến hai đứa bé há to miệng.

"Cậu không khoác lác."

"Mặc dù kém hơn ô tô to của tớ, nhưng tớ bằng lòng dùng ô tô to để đổi với cậu."

Thiết Đản cảm thấy thỏa mãn, vừa chia sẻ đồ chơi của mình với đám bạn, vừa hào phóng tỏ vẻ: "Tớ có thể ăn nhiều thịt vào bụng nên sẽ không so đo với các cậu, cùng chơi thôi."

"Chúng ta đi xếp thành xe lửa đi!"

"Tớ làm đầu xe!"

"Vậy tớ làm đuôi xe!"

Vốn đang ngủ bù trong phòng, Phong Ngọc Lan nghe thấy tiếng ầm ĩ của bọn nhỏ ở ngoài phòng khách nên bước ra khỏi phòng.

Cái gì mà có thể ăn nhiều thịt vào bụng? Học cha mình nói chuyện mà cũng không học tới nơi tới chốn, rõ ràng là: "Trong bụng tể tướng có thể dựng thuyền*".

(*) Trong bụng tể tướng có thể dựng thuyền: Chỉ những người hào phóng, rộng lượng.

Nhưng cô cũng không đi tới làm phiền mấy đứa nhỏ, mà im lặng đứng ở sau nhìn một hồi lâu, sau đó mới xoay người rời đi.

"Chị Quải Quải của cháu không ở nhà, con bé tới nhà cậu họ để chơi rồi."

Lưu Phân cười tủm tỉm, nói với Nguyên Khang.

Nguyên Khang chớp mắt nhìn, đáp lời, quay đầu đối diện với vẻ mặt thất vọng của Tần Lưu Hải, xòe tay ra.

Ai mà ngờ được chuyện này chứ.

"Vậy thì tập trung chơi đi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Vĩnh Bình nói.

Tần Lưu Hải gật đầu, lúc vừa tới bên này, cậu Lưu nói vợ chồng Lưu Phân dẫn mấy đứa con ra ngoài chơi rồi, phải mấy ngày nữa mới về, đợi vài ngày, cuối cùng vợ chồng Lưu Phân chỉ dẫn theo đứa con thứ hai về mà không thấy Quải Quải đâu.

Hóa ra là tới bên chỗ của Liêu Thiên Cường.

Tất nhiên là Tần Lưu Hải thấy thất vọng.

Nguyên Khang và Vĩnh Bình kéo cậu ấy tới công viên giải trí để chơi, ban đầu Tần Lưu Hải vẫn không hăng hái lắm, nhưng về sau chơi còn hăng hơn cả bọn họ.

Ngày hôm sau, ba người cùng tới nhà ma, lúc đi ra tóc tai bọn họ rối bời, Nguyên Khang giơ tay mình lên, nhìn vết bầm tím trên mu bàn tay do bị người khác véo, hỏi với vẻ khó hiểu: "Là ai véo tớ?"

"Không phải tớ."

"Cũng không phải tớ."

Nguyên Khang nhìn chằm chằm mu bàn tay của mình: "Bảo sao tớ thấy tay đau."

"Đi đi đi, qua bên kia xem thử nào."

Vĩnh Bình chỉnh lại tóc rồi kéo bọn họ sang bên kia chơi.

Nửa tháng sau, cha Tần xong xuôi hết chuyện bên này, mang theo rất nhiều đồ tới nhà họ Lâm để đón bọn nhỏ, đương nhiên cũng không quên tặng quà cho nhà họ Lưu.

Dù sao mặc dù bọn nhỏ ở tại nhà họ Lâm, nhưng cậu Lưu bọn họ cũng thường xuyên kêu hai đứa nhỏ sang ăn cơm.

Cậu Lưu đã về hưu, bây giờ ở nhà nấu cơm cho con gái con rể và đám cháu trai cháu gái.

Lúc cha Tần đến, cậu Lưu vừa mới kho ruột già, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải ăn ngon lành, thấy cha Tần tới thì cậu Lưu nhiệt tình tiếp đón, mặc kệ cha Tần đã ăn cơm rồi vẫn đưa cho ông ấy thêm một bộ bát đũa.

Loading...