Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:56:54
Lượt xem: 124
Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan đi dạo xung quanh một vòng, mãi cho đến một ngã ba nào đó, gặp được dì ba và dì tư, hai người đều cõng gùi, trên gùi có lá chuối tây che kín, mồ hôi đầy mặt, xem ra chính là cùng đi tới.
Thế là bốn người cùng về nhà cậu cả, chưa kịp vào sân đã cảm thấy bầu không khí không bình thường, mẹ Đường ôm cô út, còn cha Đường thì đang đứng trong sân nhìn mấy đứa bé chơi đùa, trong nhà trên thì truyền đến tiếng chất vấn của anh cả họ.
"Tôi biết ngay mà, sáng hôm nay cô lấy tiền ra, lại chỉ đưa tôi có một ít như vậy! Hóa ra là bị cô cầm về nhà mẹ đẻ!"
Người quản tiền trong cái nhà này chính là chị dâu họ, chị ấy đã sinh cho cả nhà mấy đứa trẻ, mợ cả thấy chị ấy tốt, không lâu sau khi sinh hai đứa sinh đôi, đã giao hết tiền cho chị ấy quản lý.
Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
"Chị hai, có chuyện gì vậy?"
Dì ba nhẹ nhàng buông gùi xuống, chỉ chỉ vào phòng nhỏ giọng hỏi.
Dì tư thở dài, bà ấy có biết một chút, bởi vì người nhà mẹ đẻ nhà chị dâu họ cách nhà chồng bà ấy không xa.
"Mượn gấp, cũng không phải không trả."
Chị dâu họ nghe xong, chỉ biết khóc.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng chưa vào phòng, một đám người đều đứng trong sân.
May đều là họ hàng gần nhà mình, nếu không cũng bị người ta chế giễu.
Nghe thấy bọn nhỏ chào bà cô ba và bà cô tư, cậu cả và mợ cả giữ vững tinh thần, cho cặp vợ chồng trở về phòng, bước nhanh đi ra nhà trên.
"Tới rồi, sao không đi vào chứ?"
Mợ cả bày ra một nụ cười.
Theo tiếng buồng trong đóng cửa, mấy người Phong Ngọc Lan cũng đi theo mợ cả vào nhà trên.
Quả nhiên không thấy anh cả họ với chị dâu cả họ.
Trong phòng cũng không phát ra tiếng nói chuyện quá lớn, lại thêm mấy người ở ngoài cũng đang nói chuyện, ngược lại càng không đáng chú ý.
Tóm lại chờ chị dâu họ ra, sưng cả hai mắt, anh cả họ còn mang theo tức giận, khi nhìn thấy dì ba và dì tư, anh ấy tiến lên chào: "Cô ba, cô tư."
"Ừ." Dì ba nhìn thoáng qua chị dâu họ đang đón bé út trong n.g.ự.c mẹ Đường: "Đang vui vẻ như vậy, đừng nói chuyện khác vội."
"Vâng." Anh cả họ trầm giọng đáp, trong lòng bực bội.
"Không phải muốn đạp xe sao?"
Đường Minh Sơn đứng lên nói.
Anh cả họ đi theo anh ra ngoài, lấy xe đạp ra cùng Đường Minh Sơn ra sân, vừa ra sân đã bắt đầu chào hỏi tổ tông chị dâu họ.
"Anh thật không ngờ cô ta dám làm như thế! Trong nhà vốn đã eo hẹp, chút tiền này đều là tích góp để phòng khi người già với mấy đứa trẻ ốm đau, cô ta thì hay rồi, không rên một tiếng, trực tiếp đưa về nhà mẹ đẻ hai mươi đồng!"
Anh cả họ hít một hơi thật sâu: "Nói là mượn, mà với cái đức hạnh kia của người nhà mẹ cô ta, hơn phân nửa là sẽ không trả. Không được, cơn tức này anh không thể cứ nuốt xuống như thế!"
Đường Minh Sơn còn chưa kịp nói chuyện, anh cả họ đã đạp xe hai vòng, cũng không biết nghĩ thông suốt cái gì, nhìn sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Giữa trưa chỉ có ngần ấy người, mừng thọ đều là buổi tối mới có nhiều người.
Chị dâu họ đã làm sai chuyện, đang lo lắng chồng mình có thể giáo huấn mình hay không, cũng không tiếp tục gây sự với Phong Ngọc Lan, giữa trưa là mợ cả và bà cô ba cùng nấu cơm.
Phong Ngọc Lan vừa mới vào nhà bếp đã bị bọn họ đuổi ra, thế là đành ngồi cùng Đường Minh Sơn ở trong sân thấp giọng nói chuyện.
"Chị ta thành thật ngay lập tức, chẳng lẽ không lấy lại được tiền sao?"
"Đúng là anh họ nói như vậy, nhưng nhìn anh ấy có vẻ có chủ ý, đoán chừng có thể cầm về một chút."
Đường Minh Sơn trả lời.
"Người này không dễ ở chung, Văn Tuệ nói đúng, biết không chào đón mình, chị ta còn thích dính lên nói lời khó nghe, em không thích."
Phong Ngọc Lan nghiêng đầu phủi phủi bụi trên vai Đường Minh Sơn, thấp giọng nói.
"Không sao, một năm cũng không gặp mấy lần, anh sẽ che chở em."
Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người đạp xe về huyện.
Mấy người cha Đường cũng rời đi theo sau, buổi tối người tới nhà cậu cả phần lớn là người có quan hệ gần gũi với bọn họ trong đội sản xuất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-91.html.]
Chị dâu họ ôm con ngồi trong góc, anh cả họ trầm giọng nói: "Hôm nay cha mừng thọ, nhà cô không một ai đến, thái độ này còn muốn vay tiền? Tôi cho cô biết, không cầm hai mươi đồng kia về được, tôi sẽ ly hôn với cô!"
"Anh là đồ không có lương tâm! Tôi đã sinh cho anh sáu đứa con đấy!"
Nghe đến ly hôn, chị dâu họ đầy vẻ khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Mợ cả và cậu cả cũng giật mình, muốn khuyên lại bị anh cả họ ngăn lại: "Chính là nhìn mặt mũi bọn nhỏ, những năm này cha mẹ và tôi đã đối xử với cô như thế nào, trong lòng cô rõ ràng, nếu cô cảm thấy cuộc sống như vậy đã chấm dứt, vậy thì hai mươi đồng, cô cũng không cần cầm về."
Vẻ mặt anh ấy nghiêm nghị, đây là vẻ mặt chị dâu họ chưa từng thấy, cô ta bị dọa sợ, run rẩy nói: "Em, em biết rồi."
Bên này mấy người dì ba và mẹ Đường cùng đi một đoạn đường, khi nói chuyện thì nhắc đến chuyện này.
"Những năm này, anh cả và chị dâu không để ý chuyện trong nhà, càng ngày càng vô lễ, nếu cô ta là con dâu tốt thì không sao, hết lần này tới lần khác bất kính với trưởng bối, ngay cả con mình cũng vô cùng bất công."
Dì ba nhắc đến chị dâu họ chỉ lắc đầu: "Chẳng đứa con dâu nào chịu đến đây chúc thọ cùng em, chính là sợ cái miệng đó của cô ta."
"Ai nói không phải đâu." Dì tư liên tục gật đầu: "Con út nhà em khăng khăng không đến, những người khác trong nhà cũng không vui, thật sự là đáng giận."
"Văn Tuệ cũng ghét cô ta, luôn nghĩ làm mai mối cho con bé."
Mẹ Đường thở dài.
"Nhưng chuyện hôm nay có chút lớn." Dì tư lại nói: "Không giải quyết triệt để, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Tôi thấy khó làm." Cha Đường lắc đầu.
Đường Văn Tuệ đang móc len, dùng chiếc kim móc mà anh hai Đường làm cho cô ấy, chị dâu hai Đường cũng có, nhưng cô ta thật sự không làm được, càng móc càng tức, cuối cùng trực tiếp đặt xuống.
Anh hai Đường vừa cười vừa dỗ dành, thế là chỉ có Đường Văn Tuệ kiên trì tiếp.
Nguyên Khang ôm người bạn nhỏ Nguyên Nguyên của mình, trở nên nổi tiếng trong đội sản xuất, trong nhà thỉnh thoảng có bọn nhỏ cùng nhau đến xem Nguyên Nguyên, thậm chí còn có những cô gái lớn hơn cũng đến.
Chương Thục Phân bị anh mình sai tới hỏi về túi, Đường Văn Tuệ nói: "Tớ đang tập trung tinh thần làm cái này đây, nếu anh ấy không đợi được, vậy thì tớ sẽ không nhận làm nữa."
Dù sao cũng không muốn nhận nhiều.
Chương Thục Phân cười hì hì gật đầu, ở lại đây nửa buổi chiều, vừa vui sướng hài lòng cầm chun buộc tóc mà Đường Văn Tuệ móc cho cô ấy trở về, lập tức gặp anh trai mình Chương Nam Tuyền đứng trước cửa nhà, sắc mặt không tốt hỏi: "Trước khi ra cửa, em đã nói với anh thế nào? Đi một lát là về? Chuyến đi này chí ít cũng ba giờ!"
Cậu ấy chờ đến sốt ruột, còn không thể đến nhà họ Đường tìm người!
Thật làm cậu ấy tức điên lên!
Chương Thục Phân hơi chột dạ bày ra một nụ cười: "À cái đó, mấy hôm nay Văn Tuệ rất bận rộn, việc anh nói có thể chờ hay không? Không thể chờ thì cậu ấy sẽ không nhận nữa."
"Chờ!"
Chương Nam Tuyền lập tức nói.
Phản ứng này có hơi kịch liệt, đầu óc Chương Thục Phân vẫn không tốt lắm bỗng đột nhiên thông suốt, cô ấy bước lại gần thấp giọng hỏi: "Anh, không phải là anh... thích Văn Tuệ chứ?"
Chương Nam Tuyền ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía xa xa.
Không đợi cậu ấy nghĩ kỹ trả lời thế nào, Chương Thục Phân đã ghét bỏ mà nhìn cậu ấy: "Anh lớn hơn Văn Tuệ tận mấy tuổi, tính tình cũng không tốt lắm, còn thường xuyên bắt nạt bọn em, anh không xứng với cậu ấy."
"Sao lại không xứng? Anh là anh của em đó!" Chương Nam Tuyền bị cô ấy nói mà tức cười: "Còn thường xuyên bắt nạt bọn em? Anh bắt nạt bọn em lúc nào!"
"Khi còn bé!"
Chương Thục Phân tức giận không chịu được, đếm trên đầu ngón tay những lần cậu ấy bắt nạt mình khi còn bé không thể nào quên, nghe vậy Chương Nam Tuyền trợn trắng mắt.
Cuối cùng không chỉ trực tiếp vò rối tóc cô ấy, còn thuận tay lấy luôn chiếc cài tóc mới của cô ấy, trực tiếp cất trong túi rồi rời đi.
Chờ Chương Thục Phân quở trách xong, giương mắt đã không nhìn thấy Chương Nam Tuyền, cô ấy thở phì phò ôm đầu đi vào trong, kết quả sờ sờ phát hiện thiếu một cái dây chun, lập tức kinh hoảng không thôi, tìm bốn phía dọc theo đường đi.
Chương Nam Tuyền đứng cách đó không xa, nhìn em gái mình khóc chít chít thở dài một tiếng, con bé ngốc như thế, đừng mong em ấy có thể giúp đỡ mình, có thể không nói xấu mình trước mặt Văn Tuệ đã là cảm ơn trời đất!
Khi mấy người Đường Minh Sơn sắp đến nhà ngang, bỗng nhiên bắt đầu mưa, cũng may chỉ là mưa bụi, có thể chịu được.
"Ôm chặt anh nhé."
Phong Ngọc Lan làm theo, Đường Minh Sơn rõ ràng tăng nhanh tốc độ, không bao lâu đã đến nhà ngang.
Hôm nay chị dâu Triệu cũng về nhà ngoại uống rượu, vừa tới nhà không lâu, thấy bọn họ trở về, chị dâu Triệu nhìn mưa bên ngoài một chút.
"Bọn chị may hơn hai em một chút, đến nhà ngang mới bắt đầu có mưa bụi."