Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:55:48
Lượt xem: 140
“Nhiều hạt dẻ đến thế sao!”
Nhìn số hạt dẻ Phong Ngọc Lan mang về, Đường Văn Tuệ vô cùng kinh ngạc.
“Cha dắt bọn cháu đi nhặt đấy!”
Nguyên Khang huơ tay múa chân kể lại những chuyện hôm đó, Đường Văn Tuệ gật đầu cười.
“Mấy hôm nay cũng không có việc gì cả, nghe nói phản ứng của chị cả rất lớn cho nên cha và mẹ đã qua đó xem thử, mới đi lúc sáng thôi.”
Nói đến chị dâu hai Đường và anh hai Đường, vừa sáng sớm đã lên núi tìm hạt dẻ.
“Bây giờ chị dâu họ ăn được uống được, cả người cũng khỏe mạnh hơn, trước đây trông ốm yếu gầy gò, đúng là khiến người ta thấy sợ.”
Về đến nhà cất đồ xong hết, Phong Ngọc Lan đưa Nguyên Khang đến thăm chị dâu họ, cô ấy đang ở nhà đan áo, thấy họ về thì rất vui mừng, A Tráng chạy đến kéo Nguyên Khang đi chơi cùng.
Phong Ngọc Lan dặn dò hai đứa nhỏ đừng đến gần nước.
“Yên tâm đi, mới bị đánh một trận nên nhớ rõ lắm.”
Chị dâu họ bật cười.
Thì ra A Tráng lén ra ngoài vọc nước, bị cha thằng bé bắt gặp, vì thế đã bị xử lý từ dọc đường cho đến khi về đến nhà, A Tráng kêu trời trách đất, hứa rằng sẽ không vọc nước nữa.
Bác cả gái cũng ở nhà, bà ấy lấy khoai vừa nướng xong ra cho Phong Ngọc Lan.
Củ khoai đỏ bừng, vô cùng thơm ngon.
Ăn cùng một bát nước ấm cũng không nghẹn.
Nói mãi nói mãi thì nhắc đến chuyện hôn sự của Đường Văn Cường nhà chú ba Đường.
“Xem mắt hai người nhưng nhà người ta vẫn không chịu, nói nhà họ cũ quá, ý của họ là nếu không sửa sang nhà cửa lại thì chuyện đó không thành được.”
Bác cả gái cũng hiểu: “Cũng là muốn cuộc sống sau này của con gái nhà người ta tốt hơn chút thôi.”
“Thím ba cũng đang buồn rầu vì chuyện này, dù gì xây lại nhà cửa cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, thêm vào đó là tiền sính lễ, vơ vét hết tiền trong nhà cũng không đủ nữa.”
Chị dâu họ khẽ lắc đầu.
Nếu đi mượn tiền thì cũng dễ, nhưng trả tiền lại là chuyện khác, người ta gả con gái qua đây cũng không phải là để ở nhà mới, rồi những ngày tháng sau này phải trả nợ chung.
Cho nên thím ba Đường sốt ruột cũng không làm gì được, có bao nhiêu tiền thì cứ dùng bấy nhiêu, quá lắm thì để Đường Văn Cường cày thêm vài năm, đợi khi nhà cửa đàng hoàng rồi đi xem mắt, gia đình cũng không cần mắc nợ, cuộc sống sau này cũng dễ thở tí.
Sau khi bác cả gái ngồi được một lúc thì Phong Ngọc Lan đi về trước, để Nguyên Khang và với A Tráng tiếp tục chơi trong sân.
Đường Văn Tuệ đã hái xong rau từ vườn về: "Chị dâu ba, bí đao năm nay rất lớn, chị mang về ăn đi.”
“Được.”
Phong Ngọc Lan gật đầu, ngồi xuống giúp nhặt rau: “Chị có mang vài sợi dây buộc tóc về, lát nữa em và chị dâu hai chia với nhau nhé.”
“Vâng ạ.” Đường Văn Tuệ nhếch miệng cười, rồi nhớ đến người bạn Chương Thục Phân của mình, vì thế cô ấy nói: “Em có thể chia một phần cho Thục Phân không?”
“Đương nhiên là được.” Phong Ngọc Lan lột bỏ lớp rau già bên ngoài cải thảo, lát nữa có thể dùng nó để cho vịt ăn: “Chị mang về sáu sợi, em và chị dâu hai mỗi người được ba sợi, phần của em muốn tặng cho ai cũng được.”
Đường Văn Tuệ khẽ gật đầu, buổi trưa xuống bếp nấu cơm với Phong Ngọc Lan.
Món trứng hấp vàng óng ánh, cải thảo sợi xào, còn có canh bí đao nữa, vốn Đường Văn Tuệ còn muốn xào cả phần thịt mà mình mang về nhưng bị Phong Ngọc Lan ngăn lại.
Sau khi ăn trưa xong, Phong Ngọc Lan chuẩn bị trở về huyện, Nguyên Khang muốn ở lại đây một thời gian nên Phong Ngọc Lan đành tự về.
Đường Văn Tuệ dắt Nguyên Khang ra sân phơi, trên đầu buộc dây buộc tóc mới, trông vô cùng xinh đẹp.
Vốn nghĩ rằng sẽ mang một cái cho Chương Thục Phân, nhưng kết quả phát hiện người trông chừng lại không phải cậu ấy mà là anh trai Chương Thục Phân, Chương Nam Tuyền.
“Anh Nam Tuyền.”
Thấy Đường Văn Tuệ đưa đứa bé đến, Chương Nam Tuyền liếc mắt thấy chiếc b.í.m tóc được cột bằng chiếc buộc tóc màu đỏ đang rũ trước ngực: “Thục Phân về nhà lấy ít đồ.”
Cậu ấy khom người sờ đầu Nguyên Khang: “Mập lên rồi này.”
Đường Văn Tuệ nghe thế thì nhếch miệng cười: “Đúng vậy, mập hơn chút rồi.”
Chương Nam Tuyền đứng dậy: “Anh có chuyện muốn tìm em.”
Đường Văn Tuệ ngây người: “Chuyện gì thế?”
“Nhờ em thêu một chiếc túi.” Chương Nam Tuyền nhắm chừng kích cỡ: “Khoảng chừng này, thêu gì lên đó cũng được, thêu xong bảo anh đến lấy là được.”
“Anh cần sao?”
“Không phải anh.” Chương Nam Tuyền lắc đầu: “Nhưng cũng là con trai, em xem rồi thêu nhé.”
Đường Văn Tuệ nhìn cậu ấy một lúc, có lẽ thấy chột dạ nên Chương Nam Tuyền vội nói: “Nếu như không được thì anh tìm người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-88.html.]
“Thêu túi cho con trai sao, em sợ sẽ hiểu lầm đấy.”
Đường Văn Tuệ không dám nhận việc này.
“Vậy có thể thêu cái gì?”
Chương Nam Tuyền hỏi.
Đường Văn Tuệ ngồi trên tấm ván gỗ mà trước đây mình cầm đến, thuận tay bế Nguyên Khang lên: “Em lại thích nhận việc của con gái giao hơn.”
“Vậy thì thêu một chiếc túi cho con gái dùng.” Chương Nam Tuyền lại nói.
“Lúc thì anh tặng con trai, lúc thì tặng con gái.” Đường Văn Tuệ nhìn chằm chằm cậu ấy: “Anh đang lừa em đúng không?”
“Anh lừa em làm gì?”
Chương Nam Tuyền hừ nhẹ một tiếng: “Năm đồng một cái, em có nhận không?”
Đường Văn Tuệ động lòng rồi, cô ấy đặt cằm mình lên vai Nguyên Khang, dường như đang do dự.
“Sáu đồng thì sao?”
Chương Nam Tuyền ngồi xuống: “Tám đồng nhé?”
“Đừng lên giá nữa.” Đường Văn Tuệ kêu lên một tiếng, thật sự muốn đưa Nguyên Khang cách xa cậu ấy chút: “Anh trả tiền à, sao lại phóng khoáng vậy!”
Anh đưa là được chứ gì?
Chương Nam Tuyền trừng mắt với cô ấy, vừa bất lực vừa đau lòng: “Giúp đỡ đi mà, anh sẽ không lừa em đâu.”
“Em muốn thêu gì cũng được sao?”
“Đúng.”
“Vậy được.”
Sau khi Chương Thục Phân quay lại thì Chương Nam Tuyền đã đi mất.
Liếc mắt nhìn theo bóng lưng cậu ấy, Đường Văn Tuệ cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ, vì thế sau khi đưa đồ buộc tóc cho Chương Thục Phân thì nhắc đến chuyện lúc nãy.
Chương Thục Phân có đồ buộc tóc thì phấn khởi chuẩn bị buộc lên, gỡ cái buộc tóc đen nhẻm trước đây xuống, nghe vậy cô ấy nói: “Cậu không đoán ra người đó là ai đâu, cậu quan tâm anh ấy tặng ai làm gì, tiền đã đưa đến tận cửa, đương nhiên phải nắm bắt chứ!”
Cũng đúng, không lý nào lại bỏ lỡ tiền như thế, vì thế Đường Văn Tuệ lại trò chuyện ríu rít với Chương Thục Phân, không lâu sau các cô gái khác cũng đến sân phơi, thấy buộc tóc trên b.í.m tóc của họ thì đều vây đến xem.
Vừa nghe là do chị dâu ba của Đường Văn Tuệ làm thì đám người họ đều giương mắt nhìn Đường Văn Tuệ.
Mắt Chương Thục Phân đảo một vòng, lập tức lấy ra chiếc túi mà trước đây Đường Văn Tuệ tặng cho mình, sau khi mở nó ra thì lấy năm xu ra đưa cô ấy: “Xém chút quên đưa tiền cho cậu.”
Vừa thấy cô ấy còn phải đưa tiền thì cho rằng tình cảm hai người không còn tốt nữa, những người khác đều lần lượt kéo Đường Văn Tuệ xin cô ấy nhờ chị dâu ba làm vài cái cho họ.
Phong Ngọc Lan không biết em chồng đang tìm mối làm ăn cho mình, lúc đạp xe đi ngang qua một gia đình nông dân thì phát hiện một đứa bé tầm hai tuổi đang ngồi gặm ngón tay dưới đất một mình.
Trời lạnh như thế, cho dù mặt đất có khô thì cũng rất lạnh. Cô nhanh chóng dừng xe lại, bước về phía đó bế đứa nhỏ lên, đi vào sân nhà phía sau cậu nhóc, phát hiện cửa vẫn chỉ đang khép hờ, có lẽ đứa nhỏ tự ra ngoài.
“Có ai không?”
Phong Ngọc Lan cất tiếng hỏi.
Rồi lại đi đến một nhà gần đó nhất hỏi thử.
Bà ấy vỗ đùi một cái: “Chắc chắn là đi làm rồi để đứa nhỏ ngủ ở nhà đây mà! May là có cháu thấy, nếu không thì xảy ra chuyện rồi.”
Đứa bé thấy người quen thì đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhăn nheo đầy vết chai của bà lão, Phong Ngọc Lan để bà lão ôm đứa bé vào lòng.
Mặc dù là hàng xóm nhưng Phong Ngọc Lan vẫn không yên tâm, may là lúc này mẹ đứa nhỏ về nhà uống nước, sẵn tiện xem thử con mình thế nào rồi, thấy cửa nhà mở toang, con thì không thấy đâu mới phát ra tiếng khóc thê lương.
Sau khi hai người họ nghe thấy thì bà lão kia nhanh chóng hét lên: “Đứa bé ở đây này! Hai người cũng thật là, sao không đóng cửa chặt lại! Tự nó đi ra ngoài đấy, nếu không phải có cô gái này trông thấy rồi bế vào thì có lẽ phải khóc thật rồi!”
“Con à.” Người phụ nữ vội vàng chạy đến ôm lấy đứa nhỏ hôn lấy hôn để, cô ấy lau hết nước mắt, nghe vậy thì bế con mình cảm ơn Phong Ngọc Lan: “Thấy bên kia có chút việc, đứa nhỏ cũng buồn ngủ nên để nó ở nhà, nghĩ bụng cũng không xa lắm, may là không xảy ra chuyện.”
Phong Ngọc Lan thấy mẹ đứa bé quay về rồi mới yên tâm rời đi.
Thấy mẹ đứa nhỏ đi lâu quá chưa về, cha đứa nhỏ quay về xem thử, lúc này mới biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi biết con dâu nhà họ Đường giúp đỡ đứa nhỏ thì cẩn thận hỏi bà lão vóc dáng của Phong Ngọc Lan, sau đó vỗ đầu: “Có lẽ là con dâu của bác hai nhà họ Đường, có xe đạp, lại trẻ tuổi xinh đẹp, chính là vợ hiện tại của Đường Minh Sơn.”
Vì nhà gần đại lộ, lại là người của công xã nên đương nhiên anh ấy quen biết Đường Minh Sơn rồi.
Trước đây Đường Minh Sơn đạp xe về anh ấy có gặp qua vài lần, hơn nữa lúc đám cưới của hai người họ cũng có đi mà.
“Ôi trời, đúng là không nhận ra thật!”
Vợ anh ấy cũng vỗ trán: “Em còn đến nhà ngang ăn cơm nữa! Lần này đúng thật phải cảm ơn người ta.”
Đừng nói đến việc đứa bé bị bắt đi, chỉ cần cảm rồi bệnh một trận thôi thì cha mẹ cũng đủ đau lòng rồi.
Gia đình này họ Trần, người đàn ông tên Trần Đại Lực, sau khi cha mẹ qua đời thì chia nhà cửa, cuộc sống một nhà ba người, hai người không rành đường, lại sợ đứa nhỏ phơi nắng, bị cảm lạnh nên thường đều để đứa bé ở nhà.
Không ít người làm như thế, có một số đứa bé còn bị cột trên ghế gỗ hoặc cột nhà nữa, nếu như nhà có người trông thì cũng không cần làm như thế.