Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 86

Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:54:58
Lượt xem: 131

Sau khi ăn sáng, Nguyên Khang cố ý mặc áo mới ra ngoài đi bộ một vòng, được các bạn nhỏ khen ngợi.

Nó chắp tay sau lưng vui vẻ trở về nhà, theo sau còn có mấy bé trai bé gái.

Lúc này Phong Ngọc Lan đang dùng kim móc để đan một con ngựa nhỏ, một đám trẻ con vây quanh cô nhìn cả một buổi sáng, người lớn gọi cũng không về.

Không còn cách nào khác, một chị gái cầm củi gỗ lại đây, giả vờ sắp đánh đòn thì tụi nhỏ mới chịu trở về.

“Một lát nữa cháu lại đến.”

“Cháu cũng vậy.”

Mấy đứa nhóc lưu luyến rời đi.

Nguyên Khang cười tủm tỉm vẫy tay với tụi nhóc.

Cháo khoai lang đỏ từ bữa sáng vẫn còn, Phong Ngọc Lan hâm lại, rồi làm thêm một món xào, ăn một bữa thật đơn giản.

Rất nhanh, cô đã làm xong con ngựa nhỏ, không nhồi bông vào trong mà nhét mảnh vải. Xúc cảm không được như bông, nhưng trông rất đáng yêu, trẻ con sẽ không quan tâm bên trong có phải là bông hay không.

Nó rộng bằng bàn tay người lớn, cao khoảng hai mươi xăng-ti-mét.

Người lớn có thể thoải mái cầm trong tay, nhưng Nguyên Khang phải ôm.

Nó còn đặt tên cho ngựa nhỏ, gọi là Nguyên Nguyên.

Nguyên Nguyên rất được yêu thích bởi đám trẻ ở nhà ngang, có rất nhiều thím tới nhà Phong Ngọc Lan nhờ cô chỉ cho mình. Nhưng để làm được món đồ chơi này phải cần rất nhiều kỹ năng, nên đa số những người này đều chưa học được.

“Lúc thấy thì tưởng sẽ làm được, nhưng cầm lên tay thì lại thành vô dụng.”

Thím Điền cho rằng món đồ này không khó làm, nhưng khi bắt đầu ra tay thì lại không làm được: “Thím chỉ đan giày len được thôi.”

“Chị đau đầu quá, lúc nào Yến Tử cũng muốn có chiếc áo len có hình chim nhỏ, nhưng chị không làm đẹp được như của Ngọc Lan. Chị giận mình ghê, còn làm Yến Tử khóc nữa chứ, con bé bảo đó không phải là chim nhỏ của Nguyên Khang.”

Chị dâu Trương cũng dở khóc dở cười.

Hình con chim trên chiếc áo được Phong Ngọc Lan đan nổi, con chim nhỏ hơi nhô lên, nhìn rất sinh động.

Chiếc áo len thứ hai được Phong Ngọc Lan đan cho mình, vừa đơn giản vừa thanh lịch, trước n.g.ự.c có một chùm nhỏ màu tím, rất đẹp.

Làm cho Đường Minh Sơn thì phải suy nghĩ nhiều hơn một chút, trông thì đơn giản nhưng dáng áo rất đẹp. Hơn nữa, dáng người anh lại tốt, khi mặc đến nhà máy, không lâu sau đã tạo ra “công việc làm ăn” cho Phong Ngọc Lan.

“Tôi muốn tặng cho một người, lớn tuổi rồi, dáng người khá giống với tôi.” Người nhân viên tạp vụ này đi theo Đường Minh Sơn về nhà, còn ăn một bữa cơm tối ở nhà cô, sau đó nói về chuyện chính.

“Da có đen không?”

“Khá giống tôi.” Người nhân viên tạp vụ cười hiền hoà: “Là ông nội của tôi, tôi giống ông đến sáu phần. Tháng sau là ông ấy được bảy mươi tuổi rồi, vợ của tôi không giỏi làm việc này lắm. Tôi thấy chiếc áo len mà kỹ thuật viên Đường mặc đẹp quá nên mặt dày tới đây xin hỏi đồng chí Phong có thể đan cho một ông lão được không.”

“Có yêu cầu gì không ạ?”

“Không có, ông nội tôi thích sự đơn giản.”

Phong Ngọc Lan gật đầu, chỉ vào cổ tay của Đường Minh Sơn: “Đan một chữ “Phúc” ở đây được không?”

“Được chứ được chứ.” Người nhân viên tạp vụ gật đầu liên tục.

Cứ thế, Phong Ngọc Lan đã bắt đầu thực hiện đơn hàng đầu tiên của mình, đây là bí mật nhỏ của gia đình họ, Nguyên Khang cũng biết là mình không được nói cho người ngoài.

Nó rất thông minh.

Một tuần sau, Đường Minh Sơn giao đồ cho người nhân viên tạp vụ kia, khi trở về còn cầm theo một phong bì màu đỏ.

“Khá dày đấy, anh chưa mở ra xem đâu.”

Cuộn len này là loại tốt nhất, năm hào một cuộn, tổng cộng dùng hết bốn cuộn, chi phí là hai đồng tiền.

Phần còn lại là tiền công, Phong Ngọc Lan đã mất năm ngày để làm xong chiếc áo.

Người nhân viên tạp vụ này trả cô tám đồng tám.

Trừ đi hai đồng chi phí, cô lời được sáu đồng tám.

“Vậy một ngày được một đồng ba hào sáu xu đấy, nếu làm trong một tháng thì gần bằng lương của anh rồi.”

Phong Ngọc Lan cất tiền đi rồi nói.

Biết cô thích tự kiếm tiền, Đường Minh Sơn chỉ cần cô vui vẻ, miễn là không cảm thấy mệt mỏi là được, anh cũng vui vẻ theo: “Trùng hợp quá, chủ nhiệm Lý muốn tặng một bộ đồ len cho đứa con của một người bạn, sáu tháng, cao khoảng chừng này, to chừng này.”

Anh khoa tay múa chân một lúc.

“Nếu đan được cả vớ thì đan luôn, còn không thì thôi.”

Hai mắt Phong Ngọc Lan sáng lên, cô hỏi: “Con trai hay con gái vậy?”

“Con trai.”

Đường Minh Sơn cẩn thận nhắc lại các đặc điểm mà chủ nhiệm Lý đã nói, còn đưa ví dụ: “Ông ấy đã gặp đứa nhỏ của nhà họ Hoàng ở lầu hai, nói là đứa nhỏ kia cũng lớn bằng đó.”

Phong Ngọc Lan tự tin ngay.

Vì là trẻ con, nên cô phải chọn len và xử lý đầu sợi cẩn thận hơn nhiều.

Nhưng cô không thể ở nhà đan len mỗi ngày được.

May mà đây không phải là đơn hàng gấp.

Hôm nay trời đẹp, chị dâu Triệu nói rằng trong khu rừng đằng sau nhà ngang có cây hạt dẻ, rủ cô cùng đi nhặt hạt dẻ.

Có không ít người đến đó, nhưng mấy cây hạt dẻ kia khá lớn, hai người mới ôm xuể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-86.html.]

Các chị em biết leo cây và các anh được nghỉ phép sẽ leo lên rung cây, bọn trẻ đứng ở một bên, khi nào rung xong sẽ đi nhặt cùng với người lớn.

Phong Ngọc Lan dẫn Nguyên Khang theo nhặt được nửa chiếc giỏ tre, sau khi trở lại nhà ngang, cô đến bờ đê, lúc thì ngồi xổm, lúc thì ngồi trên chiếc gỗ nhỏ, dùng cục đá hoặc cái dùi gỗ trong nhà để lấy hạt ra.

Sau khi lột hết nửa giỏi tre, cô được một chén hạt dẻ lớn.

Phong Ngọc Lan mở hai hạt ra, một cái cho Nguyên Khang, một cái cho mình.

“Ngon quá.”

Nguyên Khang ăn xong, gật đầu một cái.

“Không được ăn nhiều hạt sống, lát nữa mẹ sẽ nấu lên.” Phong Ngọc Lan nói.

“Dạ.”

Sau đó, Quân Tử và mấy đứa nhỏ tới, mỗi đứa mang theo nửa chén hạt dẻ.

“Mẹ nói thím không lấy nhiều nên nói cháu đến cho thím một ít.”

Quân Tử đi đầu lấy một chiếc chén sứ từ nơi để chén của nhà cô, cậu bé đỏ hạt dẻ từ trong chén mình qua đó, mấy đứa nhỏ còn lại cũng làm theo.

Vì thế, Phong Ngọc Lan lại có thêm một chén hạt dẻ lớn.

Thế này thì nhiều quá.

Cô nhớ lại nơi mà Đường Minh Sơn đã mua gà ta, Phong Ngọc Lan dẫn Nguyên Khang ra ngoài, vốn định qua đó, nhưng lại nhìn thấy chị dâu Hồng đang chở khách về nhà ngang.

Vì thế cô bước đến hỏi nhỏ, chị dâu Hồng cười nói: “Nhà chị có đấy, đi, lên nhà đi.”

Phong Ngọc Lan ôm Nguyên Khang ngồi trên xe, khi tới nhà của chị dâu Hồng. Nhà chị ấy nuôi rất nhiều, vì đất được trưng dụng để làm đường nên không thể trồng nhiều hoa màu, nhưng ở việc chăn nuôi thì không nghiêm khắc lắm.

“Em tự chọn đi.”

Chị dâu Hồng mạnh dạn xua tay.

“Nguyên Khang, con nhìn đi.” Phong Ngọc Lan bế Nguyên Khang lên, để nó nhìn thấy chuồng gà.

“Con kia kìa.”

Nguyên Khang chỉ tay vào một con, con trai lớn của chị dâu Hồng đi vào, chỉ một lát đã bắt được.

“Mổ ở đây hay về nhà ngang tự mổ?”

Chị dâu Hồng nói.

“Làm phiền chị dâu Hồng rồi.” Phong Ngọc Lan cười nói: “Em không lấy lòng gà đâu.”

“Được.”

Chị dâu Hồng gật đầu, sai con trai đun nước, chỉ một chốc đã xử lý sạch sẽ. Nếu Phong Ngọc Lan không từ chối khéo thì chị ấy còn muốn chặt nhỏ ra nữa.

“Thím, nhà cháu cũng có rất nhiều đồ ăn.”

Con trai chị ấy mím môi, nói.

“Vậy có su hào không?”

“Có có.” Chị dâu Hồng vốn định nói con trai đừng nói nữa, nghe cô nói vậy, chị ấy vội vàng cầm theo chiếc rổ, dùng cây gậy trúc dài hái sáu trái xuống.

Vẫn còn mềm.

“Một xu là đủ rồi, chúng ta không phải là nhà nước, đừng đưa nhiều như vậy.”

Khi Phong Ngọc Lan lấy hai xu ra, chị dâu Hồng vội vàng xua tay.

Thật ra nhờ người khác mổ thịt thì phải gửi gắm một ít, nhưng cô đã không lấy lòng gà, chị dâu Hồng cũng không nhận tiền. Ngay cả tiền su hào, chị ấy cũng chỉ lấy giá mình nên lấy chứ không lấy giá ngoài chợ.

Sáu quả su hào một xu tiền, đúng là rẻ hơn ở chợ nông sản, chị dâu Hồng còn định đưa cô về nhà ngang, nhưng Phong Ngọc Lan từ chối.

Bò đã bắt đầu ăn cỏ, nên để nó nghỉ ngơi một lúc, hai người đi bộ về cũng không mất nhiều thời gian.

Hơn nữa, Nguyên Khang còn rất muốn được đi dạo ở ngoài.

Đồ vật cũng không nặng, nên Phong Ngọc Lan đi dạo thêm một vòng với nó, sau khi trở về nhà ngang, cô bắt đầu hầm gà với hạt dẻ.

Khi Đường Minh Sơn trở về, gà đã được hầm xong, Phong Ngọc Lan ngồi đọc sách ở cạnh bếp lò, Nguyên Khang dùng đếm đi đếm lại mấy thanh gỗ nhỏ.

“Gà hầm hạt dẻ à?”

Anh mở nắp nồi ra, mùi thơm bay ra ngay lập tức.

Niếp Niếp ở bên cạnh nuốt nước miếng: “Thơm quá đi.”

Bình thường chị dâu Triệu tiếc tiền mua gà, nghe con nói vậy bèn dỗ dành: “Ngày mai mẹ mua thịt cho con ăn nhé.”

Triệu Thiên bóc hạt dẻ đã được luộc chín ra đưa vào miệng: “Anh biết một chỗ bán gà ngoại, ngày mai mua về hầm là được.”

“Anh không lo nhà cửa nên không biết dầu gạo muối trà đắt như thế nào đâu!”

Chị dâu Triệu đang định trách móc thì Phong Ngọc Lan bưng một chiếc gà hầm hạt dẻ lớn qua.

Sau khi Phong Ngọc Lan đi rồi, chị dâu Triệu nhìn chén đồ ăn mới được thêm vào ở giữa bàn ăn, cảm khái: “Phải nói với cô ấy mới được, tự ăn là được, sao còn đưa qua đây làm gì, đây có phải đồ ăn chay đâu.”

“Em giỏi thì em nói đi!” Triệu Thiên nén cười: “Niếp Niếp, để cha múc cho con nào.”

“Dạ!”

Niếp Niếp vui vẻ gật đầu.

Gà hầm hạt dẻ hơi ngọt nên trẻ con rất thích. Thấy Niếp Niếp ăn ngon lành như vậy, chị dâu Triệu cắn răng, nói với Triệu Thiên: “Anh nói nhà kia ở đâu đi, ngày mai em sẽ đi mua! Không mua được thì em tìm người mua chung!”

Loading...