Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:57:32
Lượt xem: 140
Lúc nhóm Phong Ngọc Lan mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào nhà họ Vương thì Đường Văn Phân vừa gội đầu cho Đình Đình xong.
"Cậu ba! Nguyên Khang! Còn có, còn có mợ ba! Mẹ ơi!"
Sau khi Đình Đình mở cửa trông thấy họ liền nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Đường Văn Phân bước nhanh ra, vừa mừng vừa sợ, đầu tiên là ôm lấy Nguyên Khang hôn một cái, sau đó mời họ vào nhà ngồi: "Đã lâu không gặp mấy đứa rồi, Đình Đình, mau đi lấy bánh kẹo ra đây."
Đình Đình cười híp mắt đi lấy bánh kẹo, lúc Đường Minh Sơn và Đường Văn Phân nói chuyện thì Phong Ngọc Lan bị hai đứa nhỏ vây quanh nói chuyện.
Thấy Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang ở chung hòa hợp như vậy, Đường Văn Phân nói với Đường Minh Sơn: "Xem như thật sự có thể yên ổn rồi."
Chuyện của Kiều Tư Vũ trước kia, chỉ có Đường Văn Phân là kiên trì đứng về phía Đường Minh Sơn, xem như nhìn cơ thể rồi thì thế nào? Rõ ràng chính là âm mưu của nhà họ Kiều, cho dù Kiều Tư Vũ nói bản thân rất thích Đường Minh Sơn nên mới hồ đồ, nhưng chuyện này đối với em trai cô ấy chính là vu khống!
Cho nên Đường Văn Phân chưa từng cho Kiều Tư Vũ sắc mặt tốt, nhất là khi đối phương đủ tháng là chạy, cũng không để lại bất cứ lời giải thích nào, Đường Văn Phân lại càng thêm chán ghét đối phương.
Nhưng mà đối với Nguyên Khang, Đường Văn Phân không ghét nổi.
Đường Minh Sơn cười cười, lại hỏi Đường Văn Phân mấy ngày này sống thế nào, Đường Văn Phân nói tốt, đều rất tốt.
"Mấy ngày trước bà nội của Đình Đình bị bệnh, cho nên chị mới không rảnh để về nhà, vốn nghĩ đến tiệc mừng thọ của bà tổ là có thể về, kết quả…" Mặt Đường Văn Phân đỏ lên: "Cha chồng của chị nói cái thai này của chị có chút bất ổn, trước mắt đừng nên đi lung tung, cho nên nhờ người nhắn lại với cha mẹ, nhờ họ đưa một bao lì xì cho bà tổ giúp chị và anh chồng của em."
Chuyện này không thể nói với Đường Minh Sơn, thế là Đường Văn Phân liền nói chuyện của mình với Phong Ngọc Lan, Đường Minh Sơn thì đưa hai đứa nhỏ vào trong sân chơi.
Nhà họ Vương là một căn nhà lớn cộng thêm một cái sân rộng, xung quanh là tường, trong sân có một cây lựu, là do ông tổ của Đình Đình gieo xuống khi còn trẻ.
Lúc này trên cây vẫn còn rất nhiều trái lựu.
Đường Văn Phân để Đường Minh Sơn hái mấy trái nếm thử hương vị: "Chắc đã chín rồi."
Đường Minh Sơn chỉ hái một trái rồi tách ra nhìn thử: "Vẫn phải chín thêm một chút nữa thì ăn mới ngon."
Nhưng bọn nhỏ không chê nó chưa chín mọng, ăn một cách say sưa ngon lành.
*
"Chờ chín rồi nhờ em đưa đến cho mọi người ở nhà ngang nhé." Đường Văn Phân cười nói.
"Chị cả đừng vội quá, chúng em chỉ ngồi một chút rồi đi ngay thôi."
Thấy Đường Văn Phân chuẩn bị nấu thịt, Phong Ngọc Lan vội vàng ngăn cản.
"Em nói gì thế?" Đường Văn Phân mắng: "Vất vả lắm các em mới tới nhà chị một lần mà không ở lại ăn cơm là chị sẽ không vui đâu!"
"Đúng thế đúng thế." Đình Đình đang bóc lựu ăn ở bên cạnh nghe thấy lời này thì gật đầu.
"Còn đúng thế nữa chứ. Cháu nghe có hiểu gì không?"
Đường Minh Sơn ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé rồi cười hỏi.
Đình Đình toét miệng cười một tiếng: "Cha bảo không cần biết mẹ nói gì, cháu cứ gật theo là được rồi."
Nghe vậy, Phong Ngọc Lan cũng cười theo. Mặt Đường Văn Phân đỏ bừng lên: "Nào có nói như vậy bao giờ đâu. Nói gì đi chăng nữa thì hôm nay các em cũng phải ăn cơm trưa cái đã rồi mới được đi."
Buổi trưa, cha mẹ chồng của Đường Văn Phân cũng về nhà dùng cơm. Nếu bận rộn quá, đến giờ cơm rồi mà họ chưa về thì Đường Văn Phân sẽ đi đưa cơm cho họ.
Hôm nay họ vừa mới đi tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của tụi nhỏ từ trong sân truyền ra.
Mẹ Vương nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải con nhà cách vách đã về quê rồi sao?"
"Nghe giọng giống như là của Nguyên Khang ấy." Trí nhớ của cha Vương khá hơn một chút."
Nghe vậy, nụ cười của mẹ Vương càng rạng rỡ hơn: "Vậy để tôi đi xem một chút xem có phải cậu nhóc kia tới không."
Cửa nhà không khoá nên đẩy một cái là mở ra ngay. Sau khi thấy đứa trẻ đang chơi đùa với Đình Đình thật sự là Nguyên Khang, mẹ Vương và cha Vương chọc ghẹo nó một hồi.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đang phụ giúp Đường Văn Phân làm cơm trưa, nghe thấy tiếng động trong sân nên cũng đi ra chào hỏi.
"Minh Sơn đấy à, đã lâu rồi không gặp hai cháu." Mẹ Vương cười híp mắt kéo tay Phong Ngọc Lan: "Ngọc Lan phải không? Trông xinh đẹp ghê. Cháu đừng làm nữa, để đó bác làm cho."
Nói xong, bà ấy không thèm để ý đến sự phản đối của Phong Ngọc Lan mà cởi cái tạp dề làm bếp của cô xuống rồi đi vào bếp giúp nấu cơm.
Chẳng bao lâu sau, Đường Văn Phân cũng đi ra ngoài.
"Mẹ bảo để chị ra nói chuyện với các em."
Mà cha Vương ngồi nói chuyện với Đường Minh Sơn một lát rồi cũng đứng dậy đi vào phòng bếp.
Hành động này không phải là giả vờ mà là nhà họ đối xử với cô con dâu này tốt thật.
Trước đó vốn cũng đã nấu gần xong rồi nên không bao lâu sau mọi người đã ngồi ngăn ngắn trên bàn ăn.
Nguyên Khang ngồi giữa Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn. Đồ ăn mà nó không gắp được đã có Phong Ngọc Lan hoặc Đường Minh Sơn gắp giúp. Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Văn Phân mỉm cười.
Sau khi ăn cơm xong, cha mẹ Vương đi làm trước, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn giúp đỡ dọn dẹp bát đũa. Sau đó Đường Văn Phân đưa cả nhà ba người họ ra ngoài, lên trấn trên dạo một vòng.
Hôm nay không phải phiên chợ nên cũng không đông người lắm. Ở vòng ngoài của trấn trên đều là nhà gỗ cả, chỉ có quán cơm và trạm xá là được lát gạch thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-76.html.]
Lúc đi ngang qua quán cơm, thấy người bên trong đang ngủ gà ngủ gật, Đường Văn Phân bảo Đình Đình đi vào tìm Vương Kiến Quốc. Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông hơi mập mạp dắt tay Đình Đình đi từ bên trong ra.
"Minh Sơn à! Em dâu! Sao hai người tới mà không nói với anh rồi tới đây ăn!"
Giọng của Vương Kiến Quốc rất lớn, cũng là một người cực kỳ nhiệt tình.
Phong Ngọc Lan cười rộ lên rồi gọi một tiếng anh rể.
Đường Minh Sơn nói chuyện với Vương Kiến Quốc một hồi sau đó tỏ ý là bọn họ có chuyện cần vào huyện.
Trước đó lúc ra ngoài, Đường Văn Phân đã đóng gói một ít thứ rồi cột vào xà ngang xe đạp của bọn họ. Nguyên Khang ngồi phía trên nên không lấy ra được.
Lúc bọn họ quay về nhà ngang thì đã sắp năm giờ rồi.
Phong Ngọc Lan đun nước. Đường Minh Sơn một tay dắt Nguyên Khang, một tay nhấc thùng gỗ xuống.
Chốc lát sau, anh lại đi ra giúp Phong Ngọc Lan rót nước tắm ra.
"Nguyên Khang đâu rồi?"
"Anh cả Trương đang tắm bên dưới nên anh nhờ anh ấy trông nó giúp rồi."
Đường Minh Sơn đáp.
Sau khi gánh nước lên tầng ba, Đường Minh Sơn mới xuống tầng một. Anh tắm nước lạnh được nhưng Nguyên Khang thì không. Thế nên sau khi pha nước nóng và nước lạnh cho thành nước ấm, anh mới để Nguyên Khang vào tắm.
Nguyên Khang cởi sạch trơn đứng đó xoa xoa cánh tay mình. Bên cạnh nó có mấy người khác cũng trần như nhộng. Không lâu sau, Quân Tử cũng tiến vào. Cậu bé nhanh nhẹn lột hết quần áo trên người ra.
"Hôm nay cháu không tới trường à?"
Đường Minh Sơn nghi ngờ hỏi.
Quân Tử cười hê hê: "Hôm nay chủ yếu là nhổ cỏ nên tan học sớm ạ."
Nguyên Khang gọi một tiếng anh Quân Tử.
Quân Tử đi tới chà lưng cho nó.
Hai thằng nhóc con tụm lại một chỗ. Thời tiết lúc này cũng không quá lạnh nên Đường Minh Sơn không bắt Nguyên Khang tắm xong phải mặc quần áo đi về nhà ngay. Chờ anh tắm xong mới đưa Nguyên Khang lên tầng.
"Tóc hơi dài rồi này."
Lúc dùng khăn lông khô lau tóc cho Nguyên Khang, Phong Ngọc Lan nói.
"Ngày mai đưa nó đi cạo đầu. Anh cũng cắt tóc luôn một thể." Ngày mai Đường Minh Sơn cũng được nghỉ.
"Đừng cạo sát da đầu quá." Phong Ngọc Lan vội vàng lên tiếng: "Cứ như lúc trước là được rồi. Cạo thành kiểu húi cua như thế là đẹp nhất."
"Được."
Đường Minh Sơn gật đầu.
Hình dáng khuôn mặt anh rất đẹp nên mặc dù có cạo trọc thì cũng không xấu, nhưng mà Phong Ngọc Lan không thích.
Tóc húi cua là đẹp trai nhất.
Niếp Niếp cách vách đến tìm Nguyên Khang chơi. Nguyên Khang mang đồ chơi ngựa gỗ nhỏ từ quê lên ra khoe khoang với cô bạn nhỏ.
Làm cho Yến Tử chạy về nhà năn nỉ cha cũng làm cho mình một cái. Anh cả Trương chỉ đành phải chạy qua chỗ bác Ngô xem có chút gỗ nào không. Thấy vậy, chị dâu Trương nói:
"Nhà nhiều củi thế kia mà, cứ chọn đại một khúc thử xem sao."
Thế là anh cả Trương bèn ngồi ngay trước cửa nhà mình dùng dụng cụ đẽo gọt ngựa gỗ, làm mấy đứa trẻ của mấy nhà ở tầng năm xúm lại xem.
Điền Lan về nhà thăm cha mẹ thấy một đám con nít vây quanh anh cả Trương nên cũng tò mò đi tới: "Làm cái gì thế?"
"Ngựa gỗ nhỏ!"
Yến Tử lớn giọng nói.
"Con chim nhỏ!"
Niếp Niếp lại nói.
"Rõ ràng là con ch.ó lớn mà!"
"Là con gà con!"
Nguyên Khang cũng nói: "Chú Trương nói cái gì chú ấy cũng làm được hết!"
Đây quả thật là lời mà anh cả Trương phóng đại để bản thân mình trở nên trâu bò hơn.
Bị bọn nhỏ nhớ kỹ còn nói ra, mặt anh cả Trương hơi đỏ lên: "Hôm nay làm ngựa gỗ nhỏ trước nhé, hôm khác làm cái khác tiếp."
"Hôm nay anh mà không làm được thì mất mặt c.h.ế.t luôn."
Anh hai Ngô cũng đang đứng xem cười híp mắt nói.