Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:56:36
Lượt xem: 143
Sau khi Trịnh Văn Văn nhìn thấy Phong Ngọc Lan làm quần áo màu xanh nhạt liền biết là của cô, cô bé đã từng nhìn thấy bộ đồ đó của Đường Minh Sơn, cảm thấy rất đẹp cũng rất mát mẻ, lại thấy Phong Ngọc Lan cũng muốn làm giống vậy, thế là về nhà năn nỉ chủ nhiệm Lý cũng làm cho mình.
Chủ nhiệm Lý liền đến cửa chào hỏi, Phong Ngọc Lan rất hào phóng bày bộ "đồ ngủ" kia của mình ra.
"Thật ra phía trên này ngắn tay, lúc ra ngoài cũng có thể mặc, nửa người dưới là váy dài hoặc là quần dài."
Quần đùi, vẫn không dám ra ngoài lắm.
Chủ nhiệm Lý cảm thấy đẹp, thế là liền làm cho Trịnh Văn Văn và anh trai con bé một bộ.
Qua vài ngày nữa, Đường Văn Tuệ mang đồ đi vào nhà ngang, giao cho chị dâu Triệu. Sau khi chị dâu Triệu xem xong liền tán thưởng không thôi: "Tay nghề tốt thật đó!"
Cô ấy trực tiếp trả tiền công cho Đường Văn Tuệ trước thay cho em trai họ, ăn cơm trưa xong liền mang khăn trùm đầu đã thêu xong trở về nhà mẹ đẻ.
Đường Văn Tuệ cầm lấy sáu đồng tám, trong lòng nóng hổi: "Đây là lần đầu tiên em kiếm tiền."
"Em giỏi thêu thùa như vậy, trước kia không ai tìm em sao?"
Phong Ngọc Lan hỏi.
"Không có." Đường Văn Tuệ lắc đầu: "Em học cái này từ bà ngoại, không có nhiều người biết, hơn nữa loại việc thêu khăn trùm đầu này rất ít khi có."
Phong Ngọc Lan gật đầu: "Cũng đúng."
Hơn nữa, phương diện này cũng không thể tuyên dương om sòm, phải biết rằng vào thời đại của bà ngoại Đường Văn Tuệ, trước kia chỉ nhà có gia cảnh tốt mới có thể đưa con gái đi học nghề này.
Mà những người có gia cảnh tốt, đa số đều là gia đình địa chủ...
Không có suy nghĩ tiếp, Phong Ngọc Lan còn đưa cho Đường Văn Tuệ chiếc áo ngắn tay do mình làm ra, lại đưa chiếc áo ngắn tay nhỏ và quần đùi nhỏ của Nguyên Khang để cô ấy mang về.
"Vải này ba đồng, giao cho mẹ, mẹ sẽ biết chia thế nào."
"Dạ."
Đường Văn Tuệ cẩn thận cầm lấy, nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà cũ, lúc cô ấy ra ngoài thì mẹ đã nói chuyện này không thể giấu giếm chị ba, phải nói cho chị.
Thế là liền nói chuyện Kiều Tư Vũ tìm tới cửa rồi lại rời đi cho Phong Ngọc Lan biết.
Sau khi Phong Ngọc Lan nghe xong, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, cô đã sớm cảm thấy Kiều Tư Vũ là người trong đầu chỉ toàn yêu đương, bây giờ đào hôn bỏ trốn, không cần nghĩ cũng biết là đi tìm cha ruột của Nguyên Khang.
Chỉ là không biết đối tượng kia của cô ta, rốt cuộc là tên đàn ông cặn bã như thế nào, nhưng tóm lại vẫn là gã đàn ông cặn bã không sai.
"Chị biết rồi, chờ anh ba của em về chị sẽ nói với anh ấy."
"Mẹ nói Kiều Tư Vũ không dám tới tìm anh ba, chỉ là sợ cô ta sẽ đột nhiên đưa Nguyên Khang đi, nhưng mà cha nói cô ta không đưa đi bởi vì Nguyên Khang sẽ không đi theo cô ta."
Sau khi tiễn Đường Văn Tuệ, lúc Phong Ngọc Lan về nhà ngang liền gặp ông Trịnh và Trịnh Văn Văn, thế là cùng nhau lên lầu.
Chạng vạng tối, Đường Minh Sơn về, Phong Ngọc Lan đề cập đến chuyện này với anh, Đường Minh Sơn lạnh nhạt nói: "Người đó tên là Cung Nguyên, là trẻ mồ côi, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, bốn phía là nhà, nếu muốn đi tìm anh ta thì không dễ đâu."
Khóe miệng Phong Ngọc Lan giật một cái, nghĩ mãi mà không rõ vì sao Kiều Tư Vũ lại thích một người như vậy.
Khiến cô ta chưa kết hôn mà đã có con rồi cũng không chịu trách nhiệm, tại sao lại vẫn còn nhớ thương đến như thế?
Hai người không tiếp tục thảo luận vấn đề này, ăn cơm xong vẫn đi ra ngoài tản bộ, Đường Minh Sơn đặc biệt thích bộ quần áo Phong Ngọc Lan làm cho anh này, mỗi sáng sớm đều giặt sạch sẽ, sau đó phơi trên mái nhà, ban đêm khi tắm rửa thì quần áo cũng khô rồi, liền mặc đi ngủ.
Phong Ngọc Lan cũng thế.
"Cuối tháng này là sinh nhật bảy mươi bảy tuổi của bà tổ, chúng ta phải về chúc thọ, cho nên gần đây em đã không được nghỉ ngơi, chờ đến cuối tháng là có thể nghỉ nhiều thêm hai ngày."
Đường Minh Sơn nói.
"Được, cũng vừa đúng ba mươi mốt ngày Văn Văn không đến."
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Vừa tản bộ xong về đến nhà ngang liền thấy có người đang cầm bánh gạo nổ màu vàng ăn.
Đường Minh Sơn thấy cái này thì hơi nhướng mày, để Phong Ngọc Lan đi về trước, anh đi ra ngoài một chút.
Phong Ngọc Lan về không bao lâu, Đường Minh Sơn liền mang theo một cây bánh gạo nổ vàng dài khoảng chừng một mét trở về.
"Anh đi mua cái này?"
Phong Ngọc Lan buồn cười nói.
"Ừm, ăn rất ngon."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-74.html.]
Thứ đồ chơi này rất giòn, nhẹ nhàng bẻ một đã tách ra thành từng đoạn rồi, trong tay Đường Minh Sơn có cầm giấy, cho nên cũng không sợ bẩn.
Bẻ thành tám khúc, đặt ở bên trong cái mẹt tre, ngồi ăn cùng Phong Ngọc Lan.
Hơi ngọt, rất thơm giòn.
Nhưng mà ăn không được bao nhiêu đã muốn uống nước, cũng may họ có trà thảo mộc.
Phong Ngọc Lan ăn không vô nữa, phần còn lại do Đường Minh Sơn giải quyết, bởi vì thứ này để qua đêm sẽ không giòn nữa, ăn không ngon.
Bên nhà họ Kiều không tìm thấy Kiều Tư Vũ, cũng biết cô ta đã đi tìm Cung Nguyên.
Mẹ Kiều tức đến mức toàn thân phát run: "Nó, nó như vậy là muốn chọc chúng ta tức c.h.ế.t mà!"
"Trong tay không có thư giới thiệu thì ngay cả làm khách cũng không thể, nó ở đâu được đây?"
Em gái bà ta cau mày nói.
"Quan tâm nó làm cái gì?" Cha Kiều ho khan: "Chỉ cần nó về thì đưa đến bên kia đi! Nhận tiền của người ta thì nó chính là người của người ta!"
"Nếu không về thì sao?"
"Không về, vậy thì trả lại tiền."
Rất nhanh liền đến cuối tháng, đây là ngày cuối cùng Trịnh Văn Văn tới đây, lúc rời đi, cô bé có chút không nỡ: "Lần sau khi cháu được nghỉ, còn có thể đến đây không?"
"Thím hy vọng cháu sẽ không đến." Phong Ngọc Lan cúi người cười nói: "Môn toán của cháu đã được bổ sung vào rồi, sách giáo khoa năm lớp sáu, chúng ta cũng đã chuẩn bị bài lâu như vậy rồi, cháu lên lớp phải chú ý nghe giảng, chỗ nào không hiểu thì cứ đặt câu hỏi với thầy cô, thành tích sẽ càng ngày càng tốt."
Ông Trịnh nghe thấy lời này liền rất vui: "Chính là đạo lý này, Văn Văn à, cháu phải nhớ kỹ lời thím Phong của cháu nói nha."
Trịnh Văn Văn gật đầu.
Sau khi họ đi, Phong Ngọc Lan trở về cất kỹ tiền ông Trịnh đưa, tháng này được mười lăm đồng.
Hôm nay Đường Minh Sơn về sớm, họ dọn dẹp xong liền ra ngoài.
Mùa hè trong đêm muộn, lúc này cưỡi xe về nhà cũng nhìn thấy.
Chị dâu Triệu nói bọn họ cứ yên tâm mà về, cô ấy sẽ tưới nước rau trên hành lang cho.
Lúc đến đội sản xuất sao đã đầy trời, còn nhìn thấy anh hai Đường chờ ở bên kia, bên cạnh anh ấy là Nguyên Khang.
"Biết ngay là tối hôm nay hai đứa sẽ về mà."Anh hai Đường cầm lấy đồ, cười híp mắt nói.
"Mẹ!"
Nguyên Khang ôm lấy chân của Phong Ngọc Lan, nó mặc áo ngắn tay nhỏ mà Phong Ngọc Lan làm cho, để lộ ra cánh tay nhỏ mập mạp, đáng yêu giống hệt củ sen.
"Đẹp quá đi thôi."
Phong Ngọc Lan tán dương.
Nguyên Khang cười ha ha, lại kêu một tiếng cha.
Đường Minh Sơn dắt xe đạp gật đầu: "Trở về nào."
Anh hai Đường cũng mặc áo ngắn tay, là vải mà trước đó Phong Ngọc Lan đã kêu Đường Văn Tuệ cầm về nhà, nghĩ cũng biết là mẹ Đường chia cho chị dâu hai Đường, là do đối phương làm.
Trong nhà đã chuẩn bị đồ ăn kỹ càng, chỉ đợi bọn họ thôi.
Phong Ngọc Lan hỏi Đường Văn Tuệ: "Sao lại chắc chắn là tối nay bọn chị sẽ trở về vậy?"
"Sang ngày mai là sinh nhật của bà tổ, trước kia anh ba đều sẽ trở về vào lúc này, vừa đến rạng sáng ngày hôm sau sẽ qua hỗ trợ."
Khi còn bé, sức khỏe của Đường Minh Sơn không tốt, là bà tổ chăm sóc anh một khoảng thời gian, thời gian dần trôi, anh liền trở nên cường tráng, cho nên cho dù là Đường Minh Sơn hay là người nhà họ Đường cũng đều rất tôn kính đối phương.
Hiểu ra rồi, Phong Ngọc Lan gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ngồi liền ngồi trong sân hóng mát, nói chuyện phiếm.
Nguyên Khang và A Tráng ngẩng đầu đếm sao.
Nguyên Khang có thể đếm tới hai mươi, nhưng A Tráng chỉ có thể đến tám.
Chị dâu họ đến trước cửa kinh ngạc vô cùng: "Nguyên Khang giỏi quá!"
"Mẹ dạy cháu đó."Nguyên Khang lấy hai tay chống nạnh, cái cằm hơi hếch lên, có một chút đắc ý nho nhỏ.