Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:31:53
Lượt xem: 148
Tay đang quạt của Đường Minh Sơn khựng lại, nhìn Phong Ngọc Lan tóc tai rối bời. Dưới ánh trăng, dường như cô càng xinh đẹp hơn.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Phong Ngọc Lan cũng có chút ngượng ngùng: "Em, em đang nói chuyện đấy."
"Ừ, anh đang nghe đây."
Nghe cái đầu anh.
Phong Ngọc Lan kéo chăn đắp đến vai. Thật ra cô cũng mặc quần áo, thế nhưng ánh mắt của Đường Minh Sơn khiến cô ngượng vô cùng.
Thấy hành động của cô, Đường Minh Sơn quay đầu ra chỗ khác: "Xin lỗi, anh không nhịn được."
Không nói thì không sao, nhưng càng nói bầu không khí càng có cảm giác mập mờ.
Phong Ngọc Lan cụp mắt xuống, vành tai ửng hồng: "Em, em vẫn chưa chuẩn bị xong."
Mặt Đường Minh Sơn cũng nóng hầm hập: "Anh chưa muốn... Từ từ rồi sẽ đến."
"Vâng."
"Ngủ đi."
"Vâng."
Hai người nằm xuống, hai bàn tay rất tự nhiên nắm chặt lấy nhau, không ai nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Phong Ngọc Lan vẫn để Đường Minh Sơn gọi dậy, anh đã nấu xong bữa sáng: "Em không đi công xã Hạnh Phúc à?"
Phong Ngọc Lan ngay lập tức bừng tỉnh.
Cô vội vàng rửa mặt, ăn ba phút hết hai cái bánh bao, húp xong một bát cháo, sau đó nhanh chóng đứng ngoài nhà ngang chờ cậu hai.
Chưa đến vài phút sau, xe bò của cậu hai đã vội vàng chạy đến. Trên xe bò còn có hai thím và một chú. Phong Ngọc Lan lên xe bò, đoàn người lại chạy tới công xã Hạnh Phúc.
Hai thím đều là những người thích buôn chuyện, chú còn lại là một người đàn ông nghiêm túc, không nói một lời. Phong Ngọc Lan hàn huyên với họ một đường, phần lớn đều là về việc sau khi tới thì phải phối hợp làm việc với họ như thế nào.
Tới nhà gia chủ, họ cũng không nói chuyện nhiều nữa, xắn ống tay lên bắt đầu làm việc theo sự phân công của cậu hai.
Nguyên liệu gia chủ đã mua đầy đủ, phần còn lại giao hết cho họ.
Phong Ngọc Lan được phân công đi thái rau. Người nhà này sống khá xa xỉ, không chỉ có thịt khô mà còn có cả thịt tươi.
Cậu hai còn đặc biệt dặn dò: "Thái mỏng một chút, mỏng hết cỡ có thể."
"Vâng."
Trong quá trình nấu, phần lớn thịt đều được hầm hoặc đun cùng canh rau, rất ít thịt xào hoặc thịt phải hầm lại.
Nguyên nhân là do cô sợ thịt quá mỏng, khi xào lên sẽ bị ngấy.
Phong Ngọc Lan có thể thái mỏng đến đâu thì thái mỏng đến đấy. Trong lúc làm, thím trong nhà còn tới ngó qua vài lần, sau khi thấy cô thái thịt hết sức mỏng thì rất hài lòng.
Cậu hai thấy vậy cũng yên tâm.
Cậu hai phụ trách việc nấu ăn, người chú còn lại lo việc vặt, hai người thím một người rửa bát và dọn bàn ăn, người còn lại rửa rau.
Mọi người không nói quá nhiều trong thời gian làm việc, sau khi chuẩn bị xong tất cả món ăn rồi thì có nửa tiếng để nghỉ ngơi tạm thời.
Người đàn ông chủ nhà cho bọn họ mỗi người một bao thuốc lá, khá hào phóng.
Phong Ngọc Lan nghĩ cô và Đường Minh Sơn không hút thuốc, vốn định không nhận, nhưng thím lại nói: "Không hút thì để trong nhà tiếp khách cũng được."
Vì thế nên khi bao t.h.u.ố.c lá được đưa tới trước mặt cô, Phong Ngọc Lan nói cảm ơn và nhận lấy.
Nửa tiếng rất nhanh trôi qua, Phong Ngọc Lan và những người khác lại tiếp tục bận rộn, lúc chờ khách tới cũng là lúc bắt đầu đưa món ăn lên.
Hôm nay làm tiệc cưới, bánh kẹo cưới là thứ không thể thiếu, nhóm Phong Ngọc Lan cũng làm một ít bánh kẹo cưới, mà chuyện làm cho Phong Ngọc Lan không ngờ đến là cô còn thấy cả Tống Chi.
Là người cùng làm việc với cô sau phòng bếp của đội vận tải.
Tống Chi và mẹ chồng đến ăn cưới, thấy Phong Ngọc Lan hỗ trợ cũng hơi giật mình. Đợi lúc Phong Ngọc Lan rỗi việc, cô ấy đi tới.
"Chị Ngọc Lan, chị đây là?"
"Giúp việc bếp núc." Phong Ngọc Lan cười nói: "Không ngờ lại nhìn thấy cô ở đây, dạo này thế nào rồi?"
Tống Chi sờ bụng, hơi ngập ngừng nói: "Rất tốt, em mang thai đã được hơn hai tháng rồi."
"Chúc mừng chúc mừng!"
Nụ cười trên mặt Phong Ngọc Lan càng rạng rỡ hơn.
Tống Chi che miệng cười, nói chuyện với cô một chốc thì nghe tiếng mẹ chồng gọi cô ấy, vì thế cô ấy bèn đi qua chỗ mẹ chồng.
Vốn tưởng rằng còn cơ hội để nói chuyện, cuối cùng mẹ chồng nói đưa cô ấy đi, chỗ này đông người, hai người cùng nhau đi. Do đó Tống Chi chỉ có thể vẫy tay với Phong Ngọc Lan từ xe rồi đi theo mẹ chồng.
Nhà gái chỉ ăn trưa ở đây, buổi tối là mọi người trong nhà cùng ngồi quây quần ăn với nhau, vì vậy chắc chắn sẽ không cần sự hỗ trợ của cậu hai và bọn họ.
Tổng kết tiền, cậu hai phát tiền cho Phong Ngọc Lan và mọi người ngay tại chỗ.
Phong Ngọc Lan nhận được một đồng.
Cũng khá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-62.html.]
Lúc này trời mới vừa trưa, cô đã kiếm được một đồng tiền.
Lúc trở về, cô vẫn ngồi xe bò của cậu hai. Khi tới nhà ngang, cô xuống xe, cậu hai nói: "Có việc cậu cần mời người thì cậu sẽ nhắn cho cháu một câu."
"Vâng."
Phong Ngọc Lan đáp, vẫy tay với bọn họ.
Chị dâu Triệu và những người khác vẫn chưa về, Phong Ngọc Lan cất tiền đi, đun ít nước sôi uống. Lúc Lý Mỹ Phương lên tìm cô, cô đang chuẩn bị về buồng ngủ một lát.
"Trong lòng tôi không thoải mái, cảm thấy rằng không ổn lắm."
Lý Mỹ Phương tham gia kỳ thi tuyển sinh lên cấp vì chồng cô ấy nói cô tiến bộ, nhà máy sản xuất giấy cần người và cô có thể được tuyển vào. Từ đó cô mới hạ quyết tâm đi thi.
"Không sao, cô đã chuẩn bị hai năm trời rồi."
Lý Mỹ Phương không giống Phong Ngọc Lan vốn có cái đầu thông minh hiểu biết, cô ấy thực sự không cả tốt nghiệp tiểu học, dành hết hai năm để chuẩn bị cho kỳ thi, muốn không lo lắng hồi hộp cũng khó.
"Tối qua tôi nằm mơ toàn thấy cảnh mình thi trượt." Lý Mỹ Phương có áp lực rất lớn: "Mẹ chồng tôi vốn đã không vui vì tôi muốn đi thi. Nếu tôi thi trượt, không biết sẽ còn chê cười tôi như thế nào nữa."
Lý Mỹ Phương giống chị dâu Triệu, không cần Phong Ngọc Lan trả lời cô ấy. Cô ấy tự nói tự thông suốt, cuối cùng cảm thấy hài lòng rời đi.
Phong Ngọc Lan đã rất buồn ngủ. Cô đóng cửa lại, quay về buồng ngủ thiếp đi.
Hôm nay Đường Minh Sơn tan làm sớm. Lúc về đến nhà Phong Ngọc Lan vẫn chưa dậy, cửa buồng lại bị khoá từ bên trong.
Cũng may đồ ăn đặt trên cái giá bên ngoài. Đường Minh Sơn đơn giản chuẩn bị một số món ăn, Phong Ngọc Lan đang mơ màng ngủ thì cảm nhận được bên ngoài có động tĩnh, vội vàng dậy mở cửa, vừa mở ra thì đập vào mắt là Đường Minh Sơn.
"Sao hôm nay anh về sớm thế?"
Cô nhìn lại sắc trời, quả thật trông như bốn giờ chiều.
"Buổi chiều anh có một cuộc họp ngắn, xem như được nghỉ nửa ngày." Đường Minh Sơn treo túi xách lên móc.
Phong Ngọc Lan xấu hổ vô cùng: "Sao anh không gõ cửa?"
"Anh biết em đang nghỉ ngơi ở bên trong." Đường Minh Sơn bưng cốc nước tráng men lên uống một ngụm, nhìn Phong Ngọc Lan cười: "Không làm phiền em."
Phong Ngọc Lan trừng mắt, liếc anh một cái, sau đó quay người lấy kẹo và t.h.u.ố.c lá sáng nay đặt trước mặt anh: "Sáng nay em đi phụ được người ta cho. Đám cưới khá sôi nổi, nhưng lúc cô dâu ra khỏi cửa em vẫn ở phòng bếp, không nhìn được."
Đường Minh Sơn bóc một cái kẹo ra ăn, sau đó lấy kẹo gạo mua về ra: "Anh cho em cái này."
Phong Ngọc Lan khá thích ăn kẹo này, vì thế Đường Minh Sơn thường mua một ít về cho cô ăn vặt.
"Thuốc lá cứ để đấy, lần sau về quê đưa cho anh hai hút."
Anh hai Đường thích thuốc lá, cha Đường cũng thích hút thuốc lá, loại mạnh đến nỗi người trẻ không thể chịu nổi.
"Được."
Phong Ngọc Lan cắt một miếng kẹo gạo ra, Đường Minh Sơn không ăn nên cô ăn cắt từng miếng một ra ăn.
Cô vừa ăn, vừa kể buổi sáng phân công công việc như thế nào, mọi người làm việc chung ra làm sao. Đường Minh Sơn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng uống một ngụm nước ấm.
"Mọi việc rất tốt. Anh biết cậu hai của chị dâu Triệu. Nhà ngang thỉnh thoảng tổ chức tiệc cũng mời họ, nhân cách rất tốt, hơn nữa là người yêu sạch sẽ."
"Quả thật là người tốt, cũng sẽ không lợi dụng người khác. Khi làm việc cũng yêu cầu bọn em bắt buộc phải cắt móng tay, rửa tay sạch, có trách nhiệm với món ăn trên bàn."
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Không lâu sau, hai người nhà Triệu Thiên đã quay trở lại.
Khuôn mặt của chị dâu Triệu vui mừng không thôi, vội vã muốn tìm người chia sẻ "chiến tích huy hoàng" của mình ở quê.
Thế nào thím Điền và chị dâu Trương lại không có nhà, vì thế cô ấy bèn kéo Phong Ngọc Lan đi kể chuyện.
"Lúc mới đầu vẫn nói không ngừng, khăng khăng bắt bọn chị phải đóng hai mươi đồng mỗi tháng và mười cân phiếu thực phẩm, năm cân phiếu dầu về nhà!"
"Chị không đồng ý, thẳng thắn nói chuyện riêng với họ! Hơn nữa, đội trưởng và trưởng bối đều khuyên, đừng làm sự tình trở nên cứng nhắc như vậy, đều là người một nhà, không cần phải nghiêm khắc đến thế. Anh Thiên nói về những thứ mà bọn chị mang về cho gia đình những năm qua, đáp lại tình cảm năm đó."
Chị dâu Triệu nói không ngừng, Triệu Thiên còn phải bưng nước mát trong nhà ra cho cô ấy uống vài ngụm để cổ họng bớt khô, sau đó ngồi bên cạnh nói chuyện với Đường Minh Sơn.
"Lúc chị mở miệng, cha mẹ chồng làm như không nghe thấy. Mỗi ngày chị đều nói như vậy, hơn nữa sau khi nghe chị nói muốn ra ở riêng thì luống cuống. Nếu chia ra, đến năm đồng bọn họ cũng không lấy được chứ đừng nói đến hai mươi đồng."
Chị dâu Triệu hừ nhẹ một tiếng, nhướng mày nói với Phong Ngọc Lan: "Sau đó, mấy anh trai, chị dâu giả c.h.ế.t cũng đi ra khuyên bảo, đừng làm mất hòa khí, chuyện tiền nong phải để từ từ nói."
"Cuối cùng thương lượng được một tháng bao nhiêu?"
Phong Ngọc Lan hỏi.
Chị dâu Triệu đắc ý xoè bàn tay ra: "Mỗi tháng chu cấp cho cha mẹ chồng tổng cộng năm đồng, thêm mười cân lương thực. Đây là thành tích sau khi bọn chị nói đến khàn cả giọng mới đạt được!"
"Có ký giấy không?"
Đường Minh Sơn hỏi.
"Ký chứ, đội trưởng chứng kiến, có cả dấu tay của những thế hệ trước." Triệu Thiên trả lời: "Lần sau nếu mẹ tôi lại đến đòi tiền sẽ mang cái giấy kia ra, bà sẽ không chống chế được nữa."
Anh ta sẵn sàng nuôi cha mẹ mình, nhưng anh ta thực sự không muốn nuôi cháu trai mình.
Chị dâu Triệu vỗ n.g.ự.c nhè nhẹ, vẻ mặt thoải mái: "Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết xong. Đúng rồi, hôm nay em thế nào? Có thích nghi được không?"
"Rất tốt." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Tối nay chúng ta sẽ cùng ăn ở đây, cùng vui vẻ với nhau."
"Vậy là thành công." Biết cô muốn cảm ơn mình đã giới thiệu, chị dâu Triệu cũng không từ chối. Ngày nào cũng cúi đầu xuống ngẩng đầu lên lại thấy nhau, không cần giả tạo như vậy làm gì, thân thiết gần gũi hơn một chút là chuyện tốt.