Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:17:51
Lượt xem: 159
"Ôi chao, bận quá nên quên mất tiêu." Chị dâu Triệu vội vàng cất đồ may vá vào phòng rồi đeo gùi lên lưng chuẩn bị đi ra ngoài. Phong Ngọc Lan cũng giống vậy.
Mỗi người mua một con cá chép về nhà. Lần này Phong Ngọc Lan không làm cá om dưa chua nữa mà kho lên.
Lúc Đường Minh Sơn trở lại thì cô vừa mới nấu cá xong.
"Đồng chí Lan vất vả ghê."
Anh vừa giúp cô dọn chén bát vừa nói.
Chị dâu Triệu đang chuẩn bị múc cá dưa chua trong nồi nghe thấy vậy bèn quay vào trong phòng nói với Triệu Thiên đang chọc ghẹo Niếp Niếp: "Nghe một chút đi, nghe một chút đi! Hết người này đến người khác đúng thật là khiến người ta tức c.h.ế.t mà!"
Triệu Thiên nhanh chóng chạy ra ngoài: "Sao thế? Sắp đến lúc ăn cơm rồi hả?"
Nghe thấy vậy, Phong Ngọc Lan không nhịn được mà cười rộ lên một tiếng. Chị dâu Trương ở bên cạnh nhà chị dâu Triệu còn cười to mãi không dứt.
"Đúng vậy, ăn cơm thôi!"
Chị dâu Triệu tức giận nói.
Mặt Triệu Thiên đầy vẻ nghi ngờ gãi gãi đầu. Sao lại tức giận chứ?
Chờ đến khi Quân Tử đi rồi, lúc hai người ngâm chân, Đường Minh Sơn nói đến kỳ thi tuyển sinh lên cấp vào tháng sáu: "Buổi tối anh phải giúp họ làm đề, có ảnh hưởng đến việc đọc sách của em không?"
"Ban ngày em đã đọc hòm hòm rồi." Phong Ngọc Lan nói qua loa. Thật ra thì cô đã hoàn toàn nắm giữ được kiến thức tiểu học của thời đại này rồi: "Anh yên tâm đi."
Người ở thời đại này phần lớn là xem lịch âm nhiều hơn. Thật ra thì âm lịch hơi chậm hơn dương lịch một chút. Âm lịch mới sắp đầu tháng năm nhưng dương lịch thì chỉ còn có mười mấy ngày nữa đã là tháng sáu rồi.
Nói cách khác là nửa tháng nữa Phong Ngọc Lan sẽ tham gia thi cử.
Đường Minh Sơn xem mấy đề cô làm, thấy cô ghi chép rõ ràng nên cũng yên tâm.
Ngày hôm đó lúc Đường Minh Sơn quay về, anh đã mang về cho cô hai chiếc váy dài tay, một chiếc màu xanh nhạt và một chiếc màu xanh xám.
Đều là quần áo mùa hè tương đối thời thượng của phái nữ.
"Anh đã nhờ sư nương làm cho."
Đường Minh Sơn đặt váy xuống trước mặt cô rồi nói.
Mặt Phong Ngọc Lan đỏ bừng lên. Thảo nào mấy ngày trước anh lại hỏi số đo ba vòng của cô.
"Tuổi sư nương đã lớn rồi nên sau này anh đừng làm phiền bà ấy phải mệt nhọc nữa. Anh cầm về đây để em tự làm là được rồi."
Đường Minh Sơn cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô sau đó gật đầu theo: "Được."
Trước mắt thì cô nói cái gì cũng đúng hết.
Nhà ngang có sáu đứa trẻ cùng tham gia thi với Phong Ngọc Lan. Mấy đứa trẻ tất nhiên là tham gia kỳ thi tuyển sinh lên cấp bình thường. Ngoài ra còn có hai người lớn nữa.
Hai người lớn kia cũng thuộc nhà ngang.
Một người ở tầng hai tên là Địch Phương Tiên, một người ở tầng bốn tên là Lý Mỹ Phương.
Ba người cùng đi đóng tiền đăng ký, lúc quay về còn hẹn nhau hai ngày sau đi thi sẽ cùng đi với nhau nữa.
Biết Phong Ngọc Lan chuẩn bị tham gia kỳ thi nên buổi tối mấy người chị dâu Vương đều không cho bọn trẻ qua làm phiền cô.
Hơn nữa bởi vì Phong Ngọc Lan dạy kèm bọn họ nên thành tích của sáu đứa trẻ trong học kỳ này đều không tệ. Tất cả đều đứng trong hạng mười của lớp.
Nếu không phải vì Đường Minh Sơn không đồng ý thì chẳng biết sẽ còn bao nhiêu người tới nhà nhờ Phong Ngọc Lan chăm sóc con cái nữa.
Ngày Phong Ngọc Lan đi thi cũng là lần đầu tiên mà Đường Minh Sơn xin nghỉ làm.
Phong Ngọc Lan mặc chiếc váy màu xanh nhạt, trông vừa nền nã vừa xinh đẹp, thu hút không ít ánh mắt của người trong nhà ngang.
Lý Mỹ Phương nhìn chằm chằm chiếc váy trên người cô rồi không ngừng ngưỡng mộ: "Người đàn ông của tôi không cho tôi được mặc váy, đỡ phiền phức!"
"Người đàn ông nhà tôi cũng vậy." Địch Phượng Tiên liếc mắt nhìn sang: "Chỉ là tôi đã tự may cho bản thân một cái rồi, ngày mai tôi sẽ lấy ra mặc!"
Phong Ngọc Lan nghe vậy bèn cười một tiếng.
Chờ đến khi mọi người vào tiểu học huyện rồi, Đường Minh Sơn mới xoay người đi qua bên phía chợ nông sản mua thức ăn.
Về đến nhà, anh dọn dẹp trong ngoài một lần rồi lại nấu nướng xong đồ ăn cho cả nhà. Đến khi cảm thấy đã xong xuôi hết rồi, anh lại đạp xe tới trường học đón vợ về.
Hai người Lý Mỹ Phương thấy anh tới đón vợ thì chọc ghẹo Phong Ngọc Lan một hồi, sau đó cũng thuận theo để cô đi theo Đường Minh Sơn về trước.
Còn hai người bọn họ thì kết bạn đi bộ về.
Phong Ngọc Lan nghiêng người ngồi lên xe, một tay ôm lấy eo Đường Minh Sơn, một tay cầm lấy bó hoa dại đủ mọi màu sắc mà Đường Minh Sơn hái tới.
Mùi hoa dại không hề nồng nàn chút nào nhưng Phong Ngọc Lan lại rất thích.
Tới nhà ngang, Phong Ngọc Lan xuống xe đạp, cầm bó hoa dại trong tay trước ánh mắt của chị dâu Vương và những người khác xung quanh.
Đường Minh Sơn bảo cô ở dưới tầng trò chuyện, còn anh lên tầng nấu cơm.
"Cái váy này của cháu đẹp thật, đường chỉ được may rất khít! Con gái thím muốn có một cái váy liền thân mà thím vừa mới mua vải, chưa có thời gian để may nữa."
Thím ba Lưu vuốt cái váy của cô khen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-60.html.]
"Đẹp quá." Một người chị dâu dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gọn săn chắc của Phong Ngọc Lan: "Nhìn vòng eo thon gọn này xem, cả cái này nữa."
Ánh mắt cô ấy dừng ở nơi nào đó, vẻ mặt mờ ám nói: "Đồng chí Tiểu Đường thật có phúc."
"Đúng đấy." Chị dâu Vương che miệng cười.
Mấy người chị dâu xung quanh cũng bắt đầu bàn tán chọc ghẹo cô.
Phong Ngọc Lan nghe thấy thì mặt đỏ bừng, để bó hoa dại chắn trước ngực, sau cùng thấy mọi người càng nói càng thái quá nên vội vàng kiếm cớ tháo chạy, đi lên tầng.
Đường Minh Sơn đang làm cá chiên giòn. Tất nhiên anh làm không thể bì với sư nương nhưng mùi vị vẫn rất ngon. Ăn cơm xong, Đường Minh Sơn cũng không để cho Phong Ngọc Lan giúp anh rửa bát.
"Em đi ngủ một lát đi."
Ngày hôm nay càng lúc càng nóng, ăn cơm xong đúng là có đôi chút cảm giác buồn ngủ, vì vậy Phong Ngọc Lan đi súc miệng rồi chợp mắt khoảng nửa tiếng.
Nghỉ ngơi xong rồi thì dậy đọc sách một lát, sau đó dọn dẹp lại tương đối rồi khoá cửa, đi ra ngoài với Đường Minh Sơn.
Họ tình cờ bắt gặp Địch Phượng Tiên đang chờ Lý Mỹ Phương ở tầng hai trong lúc xuống tầng.
Phong Ngọc Lan hơi xấu hổ. Ban đầu cô đã hứa rằng ba người đi cùng đường, về cùng hướng, thế nhưng bây giờ cô lại nuốt lời.
Địch Phượng Tiên cười thâm sâu: "Đồng chí Tiểu Đường thật sự không muốn xa người yêu dù chỉ một khắc."
Đường Minh Sơn khẽ gật đầu, bị Phong Ngọc Lan đỏ mặt kéo đi.
Đến cổng trường tiểu học huyện, Đường Minh Sơn dừng xe, Phong Ngọc Lan xuống xe, nói với anh: "Em thấy hôm nay có thể sẽ có mưa, anh về nhà nhớ cất chăn trên mái nhà đi đấy."
"Ừm."
Đường Minh Sơn gật đầu.
"Em đi đây." Có khá nhiều người đang nhìn họ, Phong Ngọc Lan vội vã vẫy tay, vào trường học.
Hầu hết đều ngắm chiếc váy liền thân của cô. Dù sao ở thời đại này, nơi thị trấn nhỏ, con gái mặc váy cũng không nhiều.
Đợi Phong Ngọc Lan thi xong, Đường Minh Sơn tới đón cô về. Vừa về tới nơi, chị dâu Triệu và chị dâu hai Ngô đã đến gõ cửa.
Thì ra là ngày kia, mẹ chồng của chị dâu hai Ngô sẽ bước sang tuổi thứ sáu mươi, đúng vậy, phải làm một bữa thật hoành tráng ở nhà ngang.
Thiếu người nấu cơm, vẫn phải nhờ một vài người tới giúp, do đó họ tới tìm Phong Ngọc Lan.
Sau khi nghe hết những việc chưa tìm được người, Phong Ngọc Lan chọn thái rau.
Chị dâu hai Ngô vô cùng cảm kích, kéo tay Phong Ngọc Lan bắt đầu kể khổ: "Chị thật sự không biết nên khuyên mẹ chồng chị thế nào, em dâu à, ân tình này của em, chị sẽ nhớ kỹ!"
Hai người họ đi rồi, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cùng nhau thảo luận về chuyện quà cáp.
Mẹ Ngô muốn tổ chức một bữa tiệc ở nhà ngang, đơn giản là vì muốn nhận được quà từ các công nhân của anh hai Ngô đi cùng. Và tất nhiên, chi phí của bữa tiệc này sẽ do anh hai Ngô và chị dâu hai Ngô chi trả.
"Em phải đi giúp họ, thế nên mình đi ít hơn một chút." Đường Minh Sơn còn hỏi riêng Triệu Thiên. Sau khi hỏi được bọn họ đi hai hào, anh về nhà dán bao lì xì, ngày hôm sau lúc ra ngoài đi ngang qua nhà anh hai Ngô thì đưa cho anh ấy.
Mẹ Ngô đến tới hôm trước, do đó anh hai Ngô không đón vợ mà đến nhà một công nhân cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Phong Ngọc Lan chuẩn bị chu đáo, ăn sáng rồi đi hỗ trợ.
Đường Minh Sơn nấu bữa sáng, sau đó anh cùng xuống tầng với Phong Ngọc Lan.
"Hôm nay anh đạp xe đi, giữa trưa về nhà ăn cơm." Phong Ngọc Lan nhớ tới lời chị dâu hai Ngô nói riêng tối qua, bèn nhắc Đường Minh Sơn.
"Ừm."
Đường Minh Sơn đạp xe rời nhà ngang, chở Triệu Thiên ngồi phía sau.
Triệu Thiên không cần ôm Đường Minh Sơn cũng có thể ngồi vững, có điều người anh ta cao, chân phải co lên, nếu không sẽ bị kéo lê dưới mặt đất.
"Xe này thấp quá, tôi không duỗi thẳng chân được."
Anh ta coi thường nói.
Đường Minh Sơn nghe thấy cũng không quay đầu lại.
"Tôi chọn chiếc xe này để giúp vợ tôi ngồi thoải mái, không phải vì cậu."
"Đúng đúng đúng." Triệu Thiên cười hì hì: "Lúc tôi thấy chiếc xe này cũng biết cậu nghĩ gì trong đầu rồi."
"Sao vui thế, chuyện trong nhà xong hết cả chưa?"
"Vẫn chưa, có điều ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi, tranh thủ về nhà giải quyết công việc. Việc này càng để lâu, trong bụng càng không vững."
Bên này hai người họ vừa bước vào nhà máy sản xuất giấy, nhóm Phong Ngọc Lan bên kia đã chuẩn bị đồ ăn.
Cô đeo tạp dề chị dâu hai Ngô đưa cho, ngồi trong góc của bờ đê, trước mặt đặt một cái thớt to và bốn chậu rau xanh.
Tốc độ thái rau của cô thật sự rất nhanh, chị dâu Triệu thấy vậy thì khen không ngớt lời: "Với tốc độ này, em có thể đi làm đầu bếp nông thôn được rồi đấy."
"Đầu bếp nông thôn?"
Phong Ngọc Lan vừa thái rau vừa thắc mắc: "Bên nhà mẹ đẻ của bọn em có rất ít đầu bếp nông thôn, toàn do bảy cô tám dì xúm vào làm cùng. Ở đây nhiều đầu bếp nông thôn lắm ạ?"
"Thật ra cũng không phải là rất nhiều, nhưng ở các bữa tiệc được xem là quan trọng, không muốn khiến chúng trở nên xấu hổ, khó coi thì mọi người sẽ mời đầu bếp nông thôn về. Dù sao người ta nấu cũng ngon hơn nhà mình."
Nói đến đây, chị dâu Triệu lại nhớ tới cậu hai của cô ấy cũng làm đầu bếp. Lúc gặp cậu hai hai ngày trước, ông ấy nói có đầu bếp bị thương ở tay, phải nghỉ vài ngày, thành ra lại thiếu nhân lực!