Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:16:51
Lượt xem: 160

Sau khi quay về, Triệu Thiên và mấy công nhân nữa đi tới nhà bọn họ, đúng lúc cả nhà đang chuẩn bị ăn sủi cảo.

Bọn họ tới đây là để thăm Đường Minh Sơn. Trong đó công nhân bị vướng chân kia còn xách theo không ít thứ, chỉ còn thiếu mỗi quỳ luôn xuống đất để nhà Đường Minh Sơn nhận nữa thôi.

"Kỹ thuật viên Đường, mong mọi người hãy nhận đi. Mọi người không nhận là cả đời này tôi sẽ khó mà chống chọi nổi với sự áy náy!"

Triệu Thiên và một công nhân khác cũng khuyên họ nên nhận lấy.

Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan hai mắt nhìn nhau một cái rồi cười cười kéo người công nhân kia: "Đồ thì tôi sẽ nhận. Không có chuyện gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều."

Đôi mắt người nọ đỏ quạch lên, thấy cuối cùng thì anh cũng bằng lòng nhận đồ nên luôn miệng cảm ơn mãi, lại khéo léo từ chối lời mời ăn sủi cảo của bọn họ rồi rời đi cùng mấy công nhân khác.

Triệu Thiên bị giữ lại ăn sủi cảo.

Chị dâu Triệu không tới.

Phong Ngọc Lan bèn để Nguyên Khang đi mời Niếp Niếp tới ăn.

"Hôm nay thật sự quá mạo hiểm. Sau này cậu làm gì cũng phải cẩn thận nhé."

Lúc Triệu Thiên đưa Niếp Niếp về còn vỗ vỗ vai Đường Minh Sơn một cái rồi nói.

"Tôi biết rồi, hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm."

"Cảm ơn cái gì chứ, lúc đó tôi cũng ngu người luôn." Triệu Thiên lắc đầu một cái rồi dắt Niếp Niếp về ngôi nhà cách vách của bọn họ.

Chị dâu Vương biết Đường Minh Sơn suýt nữa là xảy ra chuyện nên lại đi ra ngoài tìm mấy nhà khác, để hai ngày tiếp theo cho con mình qua nhà bọn họ ở ké.

Bản thân chị dâu Vương thì xách một giỏ đồ chạy tới nhà Phong Ngọc Lan nói chuyện con mình không tới: "Đây là một chút quả trên núi do nhà mẹ đẻ của chị đưa tới, mùi vị cũng không tệ lắm nên chia cho nhà em một chút."

Biết không thể từ chối được nên Phong Ngọc Lan tươi cười nhận lấy.

Sau khi chị dâu Vương đi, một nhà ba miệng ăn đun nước rửa chân sau đó lại rửa mặt, tiếp theo là lần lượt lên tầng một và tầng ba, về nhà đóng cửa lại ngủ.

Hôm nay đi ngủ khá là sớm.

Nguyên Khang bị Đường Minh Sơn đặt thẳng vào chỗ trong cùng dựa vào tường. Nó cũng không hề ầm ĩ, chỉ cần nằm kế bên nó là Phong Ngọc Lan chứ không phải Đường Minh Sơn là nó vui lắm rồi.

Phong Ngọc Lan nằm gối lên cánh tay Đường Minh Sơn, một cái tay được anh nắm lấy.

Đường Minh Sơn đang kể chuyện, cả Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang đều im lặng lắng nghe rồi chẳng biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Đêm nay cả ba người đều ngủ khá sâu giấc. Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ đi mua ngay chút thịt và bột mì rồi cưỡi xe đạp về quê thăm nhà.

Phong Ngọc Lan ngồi sau xe. Nguyên Khang dựa vào trong lòng Đường Minh Sơn, ngồi ở trên xà đơn.

Lúc cả nhà tới đội sản xuất thì tất cả mọi người cũng vừa mới đi làm việc không bao lâu.

Trong nhà chỉ còn mỗi mẹ Đường. Thấy bọn họ mới về mấy ngày đã trở lại, mẹ Đường bị dọa cho giật nảy mình, vội vàng nhìn về phía Nguyên Khang.

Thấy dáng vẻ Nguyên Khang rất vui vẻ, bà lại nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ còn tưởng Nguyên Khang ầm ĩ cái gì chứ, có phải con tìm được công việc khác rồi không?"

"Không phải đâu ạ." Phong Ngọc Lan cười đặt thứ đang cầm trong tay lên bàn trong gian nhà chính: "Chỉ là Minh Sơn được nghỉ thêm hai ngày nên chúng con quay về nhà thăm một chút. Nguyên Khang cũng nhớ mọi người rồi."

"Bà nội." Nguyên Khang ôm lấy chân bà, ngọt ngào gọi.

"Ngoan." Có bao giờ mà mẹ Đường không nhớ Nguyên Khang đâu. Thấy Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn vừa mua thịt vừa mua bột mì, bà cũng đau lòng cho cuộc sống của bọn họ: "Các con không ăn uống gì à?"

"Đủ ăn ạ." Đường Minh Sơn cất xe đạp xong đi vào, đáp.

"Bác gái cả thế nào ạ?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

Lúc bọn họ rời quê, bác gái cả đã về nhà. Sau mấy ngày truyền nước, vẻ mặt bà ấy đã tốt hơn nhiều rồi. Bác sĩ cũng đã bốc cho không ít thuốc, phải uống liên tục.

"Tinh thần của bà ấy không tệ, hôm nay còn đưa A Tráng ra ngoài nữa đấy." Mẹ Đường cười nói.

Nếu đã quay về rồi thì cũng rảnh rỗi.

Phong Ngọc Lan dọn dẹp nhà cửa một lượt, tiện thể còn đưa hết đống quần áo mùa đông của Nguyên Khang ra giặt luôn, phơi nắng cho khô.

Còn Đường Minh Sơn thì đi ra ngoài tìm mấy người cha Đường, đi theo bọn họ làm việc.

"Ôi chao, đôi giày vải này làm tốt ghê, mẹ cháu làm cho cháu hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-58.html.]

Thấy đôi giày mới trên chân Nguyên Khang, mẹ Đường biết rồi mà vẫn mở miệng hỏi.

"Vâng ạ." Nguyên Khang xoay một vòng trước mặt bà: "Còn cả quần áo nữa, cũng là mẹ làm cho cháu."

"Cúc áo vẫn còn phải sửa lại một chút ạ." Nói tới cái này, Phong Ngọc Lan lại muốn nhờ mẹ Đường chỉ bảo một chút rằng tại sao mấy cái cúc áo cô làm lúc nào cũng bị chật và không đồng đều.

Mẹ Đường kiên nhẫn giảng giải cho cô nghe. Chỉ chốc lát sau, bác gái cả đã đưa A Tráng tới cửa nhà.

Bây giờ trong ruộng đã bắt đầu làm cỏ rồi. Ban ngày cũng nắng nóng bực bội. Chị dâu hai Đường vừa nghe nhà chú ba Đường có mua chút thịt về ăn thì nhất thời cũng có điều suy nghĩ.

Chờ đến khi gặp được ba người cha Đường ở lối rẽ sườn núi, nhìn thấy Đường Minh Sơn ở đó, cặp mắt của chị dâu hai Đường sáng bừng lên.

Tất nhiên anh hai Đường biết rõ cô ta muốn gì, bèn trêu ghẹo nói: "Mắt của em nhìn thằng ba cứ như đang nhìn một miếng thịt béo bở vậy."

Đường Minh Sơn bị cái ví dụ này dọa cho giật nảy mình.

Trái lại chị dâu hai Đường lại không hề che giấu: "Có lần nào chú ba về mà không mua thịt không? Tất nhiên là em phải mong đợi rồi."

"Chị dâu hai yên tâm đi, có mua thịt." Đường Minh Sơn cười đáp.

Cha Đường chắp tay sau lưng đi ở phía trước, để lại ba người phía sau vừa nói vừa cười.

Vừa mới tới cửa nhà mình, mấy người bọn họ đã nghe thấy mùi thịt bay ra từ bên trong. Trong sân chẳng có ai, chỉ có đồ chơi ngựa nhỏ của Nguyên Khang nằm lăn lóc.

Trái lại trong phòng bếp lại truyền ra tiếng cười đùa của mấy người Phong Ngọc Lan.

Chị dâu hai Đường vội vàng rửa tay đi vào phụ giúp.

Kết quả lại phát hiện ra mình chẳng có gì để giúp cả vì đồ ăn cũng đã làm xong xuôi hết rồi. Đường Văn Tuệ đang định đi gọi bọn họ về dùng cơm.

"Chị dâu hai, chị nghỉ ngơi đi, để em làm cho."

Thấy chị dâu hai Đường xắn tay áo lên muốn bưng giúp, Phong Ngọc Lan cản lại nói.

Chị dâu hai Đường làm việc nguyên cả trưa rồi cũng mệt mỏi.

"Không có chuyện gì đâu, bây giờ trong đầu chị chỉ toàn là ăn thôi."

Chị dâu hai Đường toét miệng cười một tiếng.

Trông có hơi ngu ngốc.

Mẹ Đường cười mắng: "Nóng ruột nó vừa thôi, bưng lên bàn nhanh hơn chút nào thì sẽ được ăn sớm hơn chút đó."

"Nguyên Khang ngồi vào bên cạnh thím hai đi, thím hai rất nhớ cháu đấy."

Chị dâu hai Đường cười ha ha một tiếng rồi nói với cái đuôi nhỏ Nguyên Khang.

"Vâng!"

Hôm nay Nguyên Khang cực kỳ vui vẻ, đi đường cũng ưỡn ẹo tới lui như một con sâu mèo vậy.

Đồ ăn buổi trưa có thịt có trứng, có thể nói là rất thịnh soạn.

Biết được chuyện hôm nay bọn họ chưa quay về nhà, chị dâu hai Đường lại càng vui sướng hơn: "Buổi tối Nguyên Khang ngủ cùng với thím nhé."

Nhưng Nguyên Khang lại ôm lấy cánh tay mẹ Đường: "Bà nội bảo tối nay ngủ cùng bà."

"Mẹ thấy để nó ở lại đây mấy ngày đi, các con cũng đỡ bị nó làm ồn." Mẹ Đường ôm lấy Nguyên Khang không buông.

Nguyên Khang nhìn về phía Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn, cũng muốn ở lại quê.

Nhìn ra mong muốn của nó, Đường Minh Sơn gật đầu: "Được, vậy lần sau chúng con trở về sẽ mang nó về bên kia ở."

"Được được được." Mặt mày mẹ Đường và chị dâu hai Đường đều vui tươi hớn hở. Nguyên Khang là đứa cháu do hai người nuôi lớn, lần này lại đi luôn nhiều ngày như vậy nên tất nhiên là hai người rất nhớ cháu.

Phong Ngọc Lan phát hiện ra hôm nay Đường Văn Tuệ khá là ít nói nên sau khi ăn cơm xong, có Đường Minh Sơn giúp thu dọn bát đũa rồi nên cô bèn kéo Đường Văn Tuệ qua một bên sân nói chuyện phiếm.

"Em có tâm sự gì hả?"

Đường Văn Tuệ thở dài: "Chị dâu ba, chị nói xem, thích cùng một người với bạn thân thì nên làm gì bây giờ?"

"Em á?"

Phong Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi.

"Bạn em là Thục Phân nói hình như cậu ấy và bạn cậu ấy cùng thích một người. Em biết người bạn mà cậu nói chính là em."

Loading...