Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:15:53
Lượt xem: 173
Niên đại này ngoại trừ vải sợi tổng hợp là có màu sắc sặc sỡ, còn lại vải vụn hay vải bông đều là màu trơn đơn giản nhất.
Ví dụ như đen, xám, xanh đậm, lam nhạt.
Mấy màu sắc này là thường thấy nhất.
Cho nên khi sợi tổng hợp có màu sắc rực rỡ như vậy xuất hiện, cho dù chất vải thô ráp cứng rắn, mặc vào cũng không thoải mái dễ chịu, nhưng vẫn được mọi người săn lùng.
Cửa hàng vải này nhỏ, đương nhiên là không có sợi tổng hợp.
Quần áo hoặc giày của trẻ con thì màu sắc càng khó bẩn càng tốt.
Phong Ngọc Lan chọn vải làm giày màu đen, lại chọn vải màu xanh đậm có thể làm một bộ quần áo.
Một bên khác, chị dâu Triệu chọn cho Niếp Niếp là màu lam nhạt, đại đa số bé gái đều mặc màu lam nhạt thì đẹp mắt.
"Các cô muốn mua cúc áo, hay tự mình làm cúc vải?"
Người bán vải hỏi.
Phong Ngọc Lan nhìn quần áo trên người Nguyên Khang một chút, là chị dâu hai Đường cho làm cúc vải, chắc chắn lại đẹp mắt, còn sẽ không cộm người.
"Chúng tôi tự làm."
Cô nói.
Chị dâu Triệu cũng nói tự mình làm.
Lúc này mua mới tốn ba hào, lúc đi ngang qua Cung tiêu xã, Phong Ngọc Lan mua hai đồng bánh bỏng gạo, còn có một cân kẹo giấy vàng với năm cân bột mì.
Trở lại nhà ngang, Niếp Niếp và Nguyên Khang muốn ra đập chơi, Phong Ngọc Lan liên tục căn dặn rồi mới lên lầu.
Sau khi mở cửa cất kỹ đồ vật, Phong Ngọc Lan lại ra đứng trên hành lang nhìn xuống, thấy Nguyên Khang và Niếp Niếp còn có mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút đang chơi b.ắ.n bi, lúc này mới bắt đầu bận rộn việc của mình.
Cô làm giày vải trước, chân Nguyên Khang nhỏ, làm đệm giày cũng nhanh, chị dâu Triệu cũng bưng ghế tới, cùng cô ngồi trước cửa nhà may quần áo.
Hai người nhẹ nói vài câu, thỉnh thoảng sẽ đứng dậy nhìn xuống bọn nhỏ.
Giữa trưa, nhà ngang tràn ngập mùi đồ ăn, tiếng người gọi con nhà mình về nhà ăn cơm trong hành lang vang lên từng đợt.
Trong đó có Phong Ngọc Lan.
Nguyên Khang vừa nghe thấy tiếng Phong Ngọc Lan, lập tức đứng dậy đi lên lầu.
Đến bồn rửa tay, nhóc con còn nhón chân lên muốn vặn vòi nước ra rửa tay.
Một bên thím Điền nhìn thấy, cười híp mắt giúp nó vặn ra: "Nguyên Khang thật là thích sạch sẽ giống cha mẹ."
Nguyên Khang hơi xấu hổ, nhưng vẫn chân thành nói cảm ơn, rửa sạch tay rồi đi về nhà.
Bởi vì hiện tại đi trên hành lang không ít người nấu cơm, nó nhớ kỹ Phong Ngọc Lan dặn, lúc này không được chạy, chậm rãi dựa vào bên ngoài tường đi là được.
"Rửa tay chưa con?"
Phong Ngọc Lan đang múc canh rau xanh trứng tráng, thấy nó vung tay nhỏ trở về thì hỏi.
"Dạ rồi."
Nguyên Khang giơ hai tay lên để cô kiểm tra.
"Ngoan quá, để mẹ xem khăn mặt lót trong áo con nào." Đặt canh lên bàn, Phong Ngọc Lan bảo Nguyên Khang đưa lưng về phía mình, lấy khăn trong áo lót nó ra sờ lên, có hơi ẩm, thế là lại cho một chiếc khăn khác vào: "Được rồi, ăn cơm."
Giữa trưa ăn canh rau xanh trứng tráng thêm bánh bột mì rau hẹ, cùng với hành dại đã ngâm hơn một ngày.
Sau khi ăn cơm xong, Phong Ngọc Lan muốn đi ra ngoài hóng gió một chút, thế là mang theo Nguyên Khang đạp xe đạp ra cổng nhà ngang.
Nguyên Khang mừng rỡ, tay nhỏ ôm thật chặt eo Phong Ngọc Lan, vui vẻ nhìn cây cối cỏ dại đang dần lùi về sau.
"Ôm chặt nhé."
"Dạ!"
Phong Ngọc Lan dạo qua một vòng gần đó, làm quen hoàn cảnh một chút, thấy Nguyên Khang vẫn chưa thỏa mãn, thế là lại dẫn nó vào huyện dạo qua một vòng.
Kết quả nhìn thấy anh cả Phong.
Anh ruột của "cô".
Anh cả Phong đương nhiên cũng nhìn thấy cô và Nguyên Khang, Phong Ngọc Lan dừng xe, chống chân nhưng không xuống, chỉ nhàn nhạt lên tiếng chào: "Anh cả."
"Ừ." Anh cả Phong ba mươi hai tuổi, da ngăm, thân hình cường tráng, có sức lực của một nông dân.
Anh ta lớn hơn Phong Ngọc Lan mười ba tuổi, cũng không quá thân thiết với cô, nếu nói hôn sự của Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn còn là sau khi anh cả Phong gật đầu, mẹ Phong mới bắt đầu suy nghĩ thu bao nhiêu tiền lễ hỏi.
Cha Phong đã qua đời, anh cả như cha, anh cả Phong chính là trụ cột của nhà họ Phong, mọi chuyện lớn mẹ Phong đều nghe anh ta.
Anh cả Phong thấy em gái đạp xe đạp mới, cũng biết thời gian qua cô sống không tệ.
Lúc trước trong nhà đòi hơn tám mươi đồng tiền lễ hỏi, kỳ thật cũng có chút tâm tư bán con gái, điểm ấy anh cả Phong không cảm thấy xấu hổ bởi vì anh ta cảm thấy con gái sớm muộn gì đều phải gả đi, dù gả đi làm mẹ kế, sống như quả phụ, điều kiện sống kia cũng tốt hơn gả cho nông dân nhiều.
Có thể sử dụng giá trị bản thân mà kính dâng cho người trong nhà một chút tiền tài, cũng là phận con gái như Phong Ngọc Lan phải làm.
"Xem ra em sống không tệ."
Anh cả Phong nhìn thoáng qua Nguyên Khang rồi nói.
"Đúng là không tệ." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Đây là con trai em, Nguyên Khang."
"Anh biết." Anh cả Phong cảm thấy em gái có hơi thay đổi, trước đây cũng không dám nói chuyện với mình như thế: "Gả đi cũng không phải hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, rảnh thì về nhà thăm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-56.html.]
"Nếu rảnh rỗi em sẽ trở về, anh bận việc đi, chúng em đi trước."
Phong Ngọc Lan nói xong không đợi anh cả Phong đáp lời, để Nguyên Khang ôm chặt mình, vèo một cái đã nhảy lên xe đạp đi mất.
Anh cả Phong ăn một mồm bụi đất, anh ta hắt hơi hai cái, khẽ chau mày lại không nói gì.
Phong Ngọc Lan trợn trắng mắt nói với Nguyên Khang ngồi sau đang không biết người kia là ai, quan hệ với mình thế nào.
Nguyên Khang ôm cô, sau khi nghe xong lớn tiếng nói: "Là người xấu sao?"
Nó chưa từng gặp cậu mình, nhưng biết anh A Tráng và anh Xuyên Tử có cậu, cậu của A Tráng hơi xấu, luôn đến nhà bọn họ vay tiền, cậu của anh Xuyên Tử rất tốt, còn dẫn bọn họ xuống sông mò cá.
Nhưng nó quá nhỏ, lần nào cũng không cho nó xuống nước, chỉ ở trên bờ sông trông coi thùng gỗ.
"Xem như thế đi." Phong Ngọc Lan cười trả lời.
"Vậy đi nói với cha! Nói với ông bà nội, bác hai bác gái hai người họ!"
Đánh không lại thì đánh hội đồng, đây là bác hai nói.
Nguyên Khang nhớ rất kỹ.
"Được, chờ cha con về, mẹ sẽ nói với anh ấy."
Phong Ngọc Lan dừng xe đạp bên bờ sông ở huyện, mang theo Nguyên Khang đi lòng vòng bên bờ sông, còn nhặt được mấy viên đá màu trắng.
"Cái này cho chị Yến Tử, cái này cho chị Niếp Niếp, cái này cho anh Quân Tử..."
Nguyên Khang rất chân thành suy nghĩ chia mấy viên đá kia làm sao.
Hiện tại bờ sông cũng không sạch sẽ như đời sau, lúc này trên bờ sông không chỉ có cỏ dại cao cỡ nửa người, còn có cây lớn.
Tiện tay hái một nắm lá cây, Phong Ngọc Lan bọc mấy viên đá kia lại, sau đó dùng cỏ dại buộc vào đòn ngang xe đạp, cứ như vậy mang theo Nguyên Khang về nhà ngang.
"Nguyên Khang đi đâu chơi thế!"
Yến Tử đang chơi nhảy lò cò cùng đám bạn nhỏ ngay trong đập, thấy nó đang ngồi trên xe đạp lần trước đến, lập tức cùng đám nhỏ vây quanh.
"Đi thật nhiều nơi! Em còn nhặt được tảng đá!"
Nguyên Khang bị Phong Ngọc Lan ôm xuống xe, mặt còn hồng hồng.
Sau khi Phong Ngọc Lan đệm lại khăn phía sau lưng cho nó, như thường lệ dặn dò một phen, rồi đi lên lầu.
Cô đi đun nước gội đầu tắm rửa.
Chờ đun xong nước tắm cho Nguyên Khang, lại gọi Nguyên Khang về nhà, tắm rửa cho Nguyên Khang ngay tại chỗ rửa mặt bên kia.
Thím Lý vác rổ đi ngang qua, không nhịn được nói thầm: "Thật biết lãng phí củi lửa."
Phong Ngọc Lan coi như không nghe thấy.
Khi Đường Minh Sơn trở về, không thấy bóng dáng Nguyên Khang trong đập, lên lầu thì phát hiện nó và Yến Tử còn có Niếp Niếp đang vây quanh thùng gỗ chỗ bồn rửa không biết nói cái gì.
"Đang làm gì thế?"
Anh đi qua hỏi.
Yến Tử và Niếp Niếp lập tức đứng nghiêm, Nguyên Khang hơi căng thẳng nhìn thùng gỗ bên cạnh: "Nhìn tảng đá."
Đường Minh Sơn cúi đầu nhìn, bên trong có một chút nước, trong nước có năm, sáu tảng đá màu trắng.
Thùng gỗ là của nhà bọn họ.
Nhìn lướt qua ống tay áo Nguyên Khang có hơi ướt, anh đưa tay nhấc lên: "Về nhà đi."
Nguyên Khang giấu nắm tay ra sau, đi theo phía sau anh.
Yến Tử và Niếp Niếp liếc nhau.
"Tớ nói chú Đường rất hung dữ trước mặt Nguyên Khang mà, mẹ còn mắng tớ nói bậy."
"Đúng vậy, không giống chú Đường bình thường."
Về đến nhà, Đường Minh Sơn để thùng gỗ một bên, sau đó lấy hai miếng bánh bỏng gạo được gói kỹ từ trong bao vải ra: "Mang đi ăn với mẹ đi."
Phong Ngọc Lan từ trong phòng ra, nhìn thấy bánh bỏng gạo trên bàn cười nói: "Hôm nay em cũng mua, còn nói chờ tối anh về cùng ăn đó."
"Vậy thì đúng dịp." Đường Minh Sơn cười nói.
Nguyên Khang thấy anh cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng sau đó Đường Minh Sơn bắt nó đưa tay ra.
Nguyên Khang căng thẳng, vô ý thức nhìn về phía Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan không nhìn thấy, cô hấp màn thầu, lúc này cũng xong rồi cho nên đi bên ngoài nhìn màn thầu.
"Vươn ra."
Thấy nó không động, Đường Minh Sơn lại nói một lần.
Nguyên Khang mấp máy môi, cẩn thận từng li từng tí duỗi hai tay ra.
Đường Minh Sơn lôi kéo ống tay áo nó kiểm tra, chỉ thấy chút xíu ẩm ướt, không nghiêm trọng: "Lần sau cẩn thận một chút, bà nội con nói trẻ con không cẩn thận sẽ dễ bị lạnh, nếu bị lạnh sẽ phải đi tiêm, biết tiêm không?"
Nguyên Khang lập tức che m.ô.n.g mình lại, kinh hoảng nhìn Đường Minh Sơn: "Không tiêm!"
"Tiêm cái gì?"
Phong Ngọc Lan mang màn thầu vào phòng, thấy Nguyên Khang bày ra tư thế này còn tưởng Đường Minh Sơn muốn đánh nó.