Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:58:48
Lượt xem: 179
Vì cô đến kỳ, đêm nay cũng không ngủ chung với Nguyên Khang, Nguyên Khang cũng nghe lời, mẹ Đường tìm một cái cớ, Nguyên Khang bèn theo bà về phòng ngủ.
Đường Minh Sơn và cha Đường nói chuyện rất lâu ở nhà chính, chờ khi anh về phòng thì Phong Ngọc Lan đã ngủ mất rồi.
Anh rất nhanh phát hiện ra, tư thế ngủ của Phong Ngọc Lan khác với ngày thường, cô ngủ cong eo.
Đường Minh Sơn đến gần nhìn thử, phát hiện mi tâm của cô hơi nhíu lại, nhớ ra năm ấy lúc em gái đến kỳ, trong nhà chỉ có anh và anh hai, sau khi gà bay chó chạy mới hiểu rõ là chuyện gì nên mới không có cảnh tượng ngốc nghếch đưa em gái đến trạm xá, mà là mời chị dâu họ qua giúp đỡ.
Đường Minh Sơn nằm xuống, sau khi tắt đèn dầu, cũng nghiêng người theo cô, sau đó một bàn tay to lớn nhẹ đặt lên bụng của Phong Ngọc Lan.
Trong mơ màng, Phong Ngọc Lan cảm nhận được trên bụng có một bàn tay, chợt giật mình, Đường Minh Sơn vội vàng đè vai cô lại: “Là anh.”
“Anh làm gì đấy?”
Phong Ngọc Lan nhẹ dịch tay anh ra nhỏ tiếng nói.
“... Em không thoải mái, phải sưởi ấm.”
“... Sao anh biết phải sưởi ấm?”
Phong Ngọc Lan nghiêng đầu hỏi.
“Em gái năm ấy... Chị dâu họ nói vậy đó.”
Anh kể lại một lần cho Phong Ngọc Lan nghe, có điều dĩ nhiên chị dâu họ không cho anh và anh hai giúp, chỉ nói bừa một câu, còn bảo họ ghi nhớ, sau này yêu thương vợ như vậy.
Phong Ngọc Lan nghe xong không nói gì.
Đường Minh Sơn lại đặt tay lên, thấy cô không đẩy ra, bèn ngoan ngoãn để ở đấy.
Tay của anh rất to, cũng rất ấm, không lâu sau thì Phong Ngọc Lan thiếp đi.
Sáng hôm sau lúc thức dậy, Đường Minh Sơn vẫn còn bên cạnh, tay vẫn đặt trên bụng cô.
Cô chậm rãi ngồi dậy, Đường Minh Sơn mở mắt ra: “Sao thế em?”
“Không có gì.” Phong Ngọc Lan đỏ mặt đẩy tay anh ra: “Vất vả rồi, đồng chí Minh Sơn.”
Bị cô chọc như vậy, Đường Minh Sơn cũng khẽ cười, thuận thế rút tay lại: “Không vất vả, ngủ thêm lát nữa?”
“Không cần đâu.” Phong Ngọc Lan chỉnh quần áo lại xong, bước ra khỏi cửa phòng đến nhà xí trước.
Vừa ra khỏi cửa nhà chính thì cô thấy Nguyên Khang ngồi trong sân, đang vụng về dùng lá tằm bện châu chấu.
Cô đến nhà xí trước, sau khi tẩy rửa xong hết, quay lại rửa tay rồi đến nhà bếp xem thử, cuối cùng bị mẹ Đường đuổi ra, cô bèn nhấc ghế đẩu ngồi cạnh Nguyên Khang.
“Còn nhớ bện thế nào không con?”
Nguyên Khang thấy cô thì rất vui, giơ cao tác phẩm của mình lên: “Mẹ xem nè! Con bện nhiều vậy nè!”
Nhiều thật, một đống to đùng lỏng lẻo, chỉ là nhìn không ra dáng vẻ của châu chấu chút nào cả.
Phong Ngọc Lan liếc nhìn vẻ mặt mong được khen của Nguyên Khang, cũng không đả kích tính tích cực của nó, mà cười híp mắt gật đầu: “Không tệ, nhưng giờ có phải châu chấu hơi béo quá không? Không có sinh lực, nào, cùng mẹ kéo lá tằm bên này, chúng ta bớt chút thịt cho nó được không con?”
“Vâng ạ.”
Nguyên Khang đi qua, Phong Ngọc Lan kéo bàn tay nhỏ của nó, chỗ nên siết chặt thì siết chặt lại, một con châu chấu to bằng một nửa con ban đầu xuất hiện.
Nguyên Khang kinh ngạc hoan hô không thôi.
“Sau khi con bện xong phải tặng cho mẹ.” Nó nói với đôi mắt sáng ngời: “Con phải bện đẹp hơn chút nữa.”
Phong Ngọc Lan đưa châu chấu cho nó, bảo nó tiếp tục bện.
Khi cuối cùng Nguyên Khang cũng làm xong, muốn tặng cho Phong Ngọc Lan thì Đường Minh Sơn đi qua, anh ngồi một bên, cầm lá tằm Nguyên Khang không dùng đến trên đất, hai ba cái đã bện ra một con châu chấu vừa to vừa đẹp, sau đó quơ trước mặt Nguyên Khang, rồi đưa thẳng cho Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan: “...”
Nguyên Khang nhìn cái của mình bện, lại nhìn cái của Đường Minh Sơn, so sánh với nhau, của nó xấu thật, thế là miệng nhỏ méo xệch, mắt đỏ lên, cầm châu chấu xấu xí mình bện, sau đó “oa” một tiếng chạy vào nhà bếp: “Bà nội ơi!”
Đường Minh Sơn sững sờ: “Nó khóc cái gì?”
Phong Ngọc Lan nhìn châu chấu lớn trong tay, cuối cùng cũng biết tại sao Nguyên Khang sợ anh rồi.
Lúc mẹ Đường dắt Nguyên Khang nước mắt đầm đìa ra ngoài, Phong Ngọc Lan cũng đứng dậy đi đến cạnh Nguyên Khang, nhận lấy châu chấu bị nó vò lộn xộn: “Mẹ thích cái của Nguyên Khang, Nguyên Khang bện lần đầu, tất nhiên hơi kém chút so với với cái đã bện không biết bao nhiêu lần của cha con rồi, nhưng lần đầu Nguyên Khang bện được đã tặng cho mẹ, điều này mạnh hơn cha con!”
“Đúng đó.” Mẹ Đường liên tục gật đầu, sau đó quở trách hất cằm về Đường Minh Sơn đứng trong sân: “Sao mà so đo mấy cái này với con chứ?”
“Con thấy nó nửa ngày trời không bện ra một cái đàng hoàng thì thị phạm cho nó chút thôi.”
Đường Minh Sơn nói.
Đường Văn Tuệ trưng mặt đi ra ngoài, nghe nói thì cười khì khì: “Rồi chọc Nguyên Khang khóc luôn?”
“Ăn mì.” Cha Đường cũng khó mà giấu được ý cười: “Mì của Nguyên Khang là ông múc, hay là sao?”
“Con muốn mẹ múc cho con.”
Nguyên Khang đã được Phong Ngọc Lan vỗ về xong rồi, lúc này ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đầy vết nước mắt mong chờ nhìn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-51.html.]
“Được, nhưng chúng ta đi rửa mặt trước đã, không thể làm bé mèo hoa.”
Phong Ngọc Lan lấy hai con châu chấu trong tay móc lên tường, rồi nắm tay Nguyên Khang đi rửa mặt.
Đường Minh Sơn đi qua, nhìn hai con châu chấu song song trên tường, một lớn một nhỏ, một con như thật, một con miễn cưỡng có thể nhìn ra vài đặc trưng của châu chấu.
“Anh ba, anh được thật đấy.” Đường Văn Tuệ cầm bát đi đến: “Vẫn là chị ba biết dỗ con, anh thì thôi bỏ đi.”
“Ăn mì của em đi.”
Đường Minh Sơn giơ tay xoa nhẹ đầu cô ấy, thành công làm tóc cô ấy bù xù.
Đường Văn Tuệ tức vô cùng, hét lên một tiếng: “Mẹ! Anh ba bắt nạt con!”
“Các con đều dừng lại cho mẹ!”
Giọng của mẹ Đường từ nhà chính truyền ra.
Phong Ngọc Lan múc mì cho Nguyên Khang xong thì thêm chút mỡ lợn, còn có hành băm, cuối cùng trộn đều lên cho nó: “Hơi nóng, mẹ bưng lên bàn giúp con.”
“Vâng ạ.”
Nguyên Khang đặt hai tay lên thành bếp lò, đứa nhóc bé xíu, còn chưa cao bằng bếp lò nữa.
Sau khi Phong Ngọc Lan trộn mì của mình và của anh xong thì một tay bưng bát đi đến bếp, đến khi Đường Minh Sơn đi vào, Phong Ngọc Lan chào anh: "Minh Sơn, anh chọn bát mì đi."
"Được."
Đường Minh Sơn nhìn thoáng qua thấy Nguyên Khang đang trốn bên cạnh Phong Ngọc Lan nên trả lời mang một chút ý cười.
Hiện tại Nguyên Khang không dám đối mặt với anh, nó cứ lẽo đẽo theo Phong Ngọc Lan vào phòng rồi ngồi xuống ăn mì.
Đợi tới lúc Đường Minh Sơn đi đến, Nguyên Khang lập tức di chuyển đến chỗ Đường Văn Tuệ bên kia, Đường Minh Sơn thấy vậy thì cố ý ngồi bên cạnh nó, thế là tốc độ ăn mì của Nguyên Khang lập tức tăng nhanh.
"Ăn từ từ thôi, con đừng dọa nó."
Cha Đường trừng mắt nhìn Đường Minh Sơn một cái.
Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ nhìn nhau, khó giấu được nụ cười.
Sau khi ăn sáng xong, cha Đường và Đường Minh Sơn đi đến nhà chú ba Đường để phụ giúp, còn mẹ Đường thì dự định ở lại để đi sửa sang vườn rau của mình, đã đến lúc gieo mầm cây ớt và cây đậu đũa rồi.
Phong Ngọc Lan cũng đi cùng để giúp đỡ, còn Đường Văn Tuệ thì bắt đầu làm việc, hôm nay đến lượt cô ấy chăn trâu.
Nếu là trước kia, Nguyên Khang sẽ đi theo Đường Văn Tuệ để nhìn mấy con trâu lớn, nhưng hôm nay nó lại chọn đi theo Phong Ngọc Lan đến vườn rau ở sân bên cạnh.
Phong Ngọc Lan xắn ống tay áo lên, cô vừa nói chuyện thường ngày với mẹ Đường, vừa giúp phân chia giống rau thành từng vùng bùn.
Còn Nguyên Khang thì đang vểnh m.ô.n.g lên trời mà nhổ cỏ dại ở bên cạnh, nó còn chơi rất vui vẻ, mẹ chồng nàng dâu nhìn thấy vậy nên cũng không kéo nó vào nói chuyện cùng.
"Đừng coi thường khu đất trồng rau này, bốn mùa trong năm là nhà chúng ta đều dựa vào nó." Mẹ Đường vừa cười nói với Phong Ngọc Lan vừa nhìn vườn rau trước mặt.
Trong "trí nhớ" của Phong Ngọc Lan, bây giờ là nền kinh tế tập thể tính theo hệ thống điểm lao động, mỗi hộ gia đình đều phải làm việc và đi làm để có được điểm làm việc, mà điểm làm việc không chỉ có thể đổi lấy thức ăn, mà vào cuối năm khi thống kê số điểm làm việc, nếu vượt qua điểm trung bình của mọi người thì còn có thể chọn đổi điểm làm việc vượt quá thành tiền.
Lương thực trong đất của nhà nước thì phải nộp thuế lương thực, phần còn lại thì cho toàn bộ vào kho của đội sản xuất để tiện cho đội viên đổi lương thực.
Có rau quả tự nhiên tại ruộng vẫn có thể trao đổi nhưng rau quả thừa thì sẽ bị đội sản xuất sẽ đưa vào công xã, sau khi công xã mua thì sẽ đưa tất cả ra chợ nông sản của nhà nước để bán.
Số tiền mà nhóm sản xuất thu được sẽ dùng để phân phát cho mọi người.
Đây cũng là một trong những cách kiếm thu nhập chính của thôn dân khi kinh tế cá thể chưa phát triển.
Sau khi gieo trồng xong, Phong Ngọc Lan vừa quay đầu lại là đã lập tức nhìn thấy một đứa bé người toàn bùn đất, cô nhìn trái nhìn phải, thật sự nghĩ không ra tại sao con mình lại làm mình thành như vậy.
Bản thân đứa trẻ dính bùn cũng không phải không biết xấu hổ, nên hai bàn tay nhỏ đầy bùn đất xoắn vào nhau, cúi đầu không nói gì.
"Cậu bé đất đến từ đâu vậy?"
Phong Ngọc Lan nói đùa.
"Núi, đến từ núi ạ."
Đứa trẻ dính đất gãi bùn trên mặt và trả lời.
“Em bé trên núi cũng không bẩn như vậy.” Mẹ Đường cười mắng: “Mau về thôi, hôm nay trời nắng lớn, đợi đến lát nữa bà đun nước cho cháu tắm, cũng đã mấy ngày chưa tắm rồi.”
Việc tắm rửa thì cần phải chịu khó, gia đình có hơi không nỡ đốt củi, người lớn chỉ tắm hai đến ba lần trong một tháng, vì vậy càng không cần nói đến trẻ con.
Có chấy trên đầu là chuyện bình thường.
Phong Ngọc Lan đi về nhà với một tay cầm rổ trúc, tay còn lại thì nắm lấy tay của Nguyên Khang.
Đúng lúc Đường Minh Sơn cũng trở về.
"Cũng đã sắp xong rồi, anh cũng không giúp được gì nhiều cho nên mới quay về." Đường Minh Sơn liếc nhìn đứa bé dính đầy bùn bên cạnh Phong Ngọc Lan nhiều lần: "Làm sao vậy?"
“Con hỏi nó đi." Mẹ Đường đi theo phía sau cười nói.
Nguyên Khang không nói lời nào, chỉ tiếp tục tiến lại gần bên cạnh Phong Ngọc Lan. Nhìn thấy bộ dạng bẩn như vậy, Đường Minh Sơn kéo nó lại gần, khẽ nhíu mày nói: "Mau tắm đi."
Nguyên Khang càng không ngừng nhìn về phía Phong Ngọc Lan và mẹ Đường, mẹ Đường cũng đưa mắt nhìn Phong Ngọc Lan.