Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:55:41
Lượt xem: 192
Phong Ngọc Lan nghẹn họng khi bị hỏi tới.
Thấy cô đỏ mặt không nói lời nào, mẹ Đường còn tưởng là chưa nghĩ xong, sốt ruột nói: "Không phải lần trước đã đồng ý đi khám bác sĩ rồi sao? Thằng bé không chịu đi à?"
"Đừng vì chút tự tôn này mà không quan tâm tới sức khỏe!"
Chị dâu hai Đường cũng khuyên.
Phong Ngọc Lan ho nhẹ một tiếng, nói với hai người: "Cơ thể Minh Sơn tốt lắm ạ, yên tâm đi."
"Thật ư?"
Mẹ Đường vẫn thấy không yên tâm lắm.
Phong Ngọc Lan đùn đẩy chuyện này sang cho Đường Minh Sơn: "Thật ạ, không thì mẹ bảo cha đi hỏi thử đi."
"Thôi được rồi." Mẹ Đường gật đầu: "Nếu mẹ hỏi nhiều vài câu là thằng bé lại thấy không vui."
"Em ba hay xấu hổ." Chị dâu hai Đường che miệng cười.
Lại nói chuyện thêm một lát, Nguyên Khang chạy vào, tay phải của nó cầm kẹo gói giấy vàng, tay trái cầm ngựa gỗ nhỏ mà anh hai Đường làm cho, lúc này đang làm ổ trong lòng Phong Ngọc Lan, vừa ăn kẹo vừa nghe bọn họ nói chuyện.
Phong Ngọc Lan cúi đầu nhìn Nguyên Khang ngoan ngoãn vâng lời, sau đó nói với mẹ Đường: "Mẹ ơi, để Nguyên Khang ở quê mãi cũng không được, sau này muốn đi học thì trường tiểu học trên huyện vẫn tốt hơn, con muốn đón nó lên ở chung."
Sợ mẹ Đường và chị dâu hai Đường hiểu lầm là cô chê bọn họ chăm không khéo, cô còn nói thêm một câu.
"Quan hệ giữa thằng bé này và Minh Sơn không thể thế này mãi được, sau này sống với nhau hằng ngày cũng dễ sinh ra cảm tình hơn."
Mẹ Đường và chị dâu hai Đường liếc nhìn nhau, trong nhà chỉ có một đứa bé, nói thật, đúng là bọn họ khá thương Nguyên Khang, nhất là chị dâu hai Đường, mặc dù Nguyên Khang chỉ là cháu trai của cô ta nhưng cô ta vẫn rất thương nó.
Bây giờ đột nhiên muốn dắt vào huyện ở, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ thấy luyến tiếc.
"Bây giờ em còn bận việc ở nhà máy sản xuất giấy mà, chờ một khoảng thời gian nữa đi."
Chị dâu hai Đường nói.
Mẹ Đường ngẫm nghĩ rồi cũng nói: "Chị dâu hai của con nói đúng đấy, gần đây con và Minh Sơn đều bận, đưa Nguyên Khang tới thì các con cũng không rảnh để chăm, chờ một khoảng thời gian nữa vậy."
Nguyên Khang ngẩng đầu nhìn Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan xoa cái đầu tròn nhỏ của nó, cảm thấy mẹ Đường bọn họ nói cũng đúng, ngày nào vợ chồng họ cũng ra cửa từ sáng sớm đến chạng vạng mới về tới nhà, thời buổi này lại còn chưa có nhà trẻ, nếu đón Nguyên Khang tới thì cũng không có ai trông.
"Bà nó ơi, nên đi rồi, nếu không trời tối quá thì không nhìn thấy đường đâu."
Ngoài phòng truyền tới giọng của cha Đường.
Lúc đi bọn họ mượn xe bò của đội sản xuất, tối nay phải trả lại, lúc mới ăn cơm xong thì mẹ Đường có nhắc tới với Phong Ngọc Lan.
Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan bọn họ tiễn tới gò đất, Nguyên Khang là người nhỏ nhất, sau khi người khác ngồi xuống hết thì Đường Minh Sơn mới khom lưng bế nó lên, đặt lên đùi Đường Văn Tuệ.
Hai bàn tay nhỏ bé của Nguyên Khang siết chặt vào nhau, luống cuống nhìn Đường Minh Sơn đã buông tay ra.
Phong Ngọc Lan thấy thế thì vẫy tay với nó: "Nguyên Khang, chờ cha mẹ hết bận sẽ về nhà đón con."
"Dạ."
Sau khi nhìn thoáng qua Đường Minh Sơn lần nữa, Nguyên Khang mới thì thào đáp.
"Đừng tiễn nữa, mau về đi."
Mẹ Đường nói một câu, anh hai Đường ngồi trước đã bắt đầu đánh xe.
"Đi chậm thôi anh hai!"
Đường Minh Sơn hô một tiếng.
"Biết rồi biết rồi!"
Giọng của anh hai Đường vẫn sang sảng vang dội như cũ.
Mặc dù đã bảo không cần tiễn, nhưng hai người Đường Minh Sơn vẫn đi theo ra khỏi nhà ngang, Phong Ngọc Lan đứng bên cạnh Đường Minh Sơn, mãi đến khi xe bò khuất bóng thì bọn họ với quay về nhà.
"Là anh nói với cha mẹ sao?"
Lúc lên lầu, Đường Minh Sơn nắm tay Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan hỏi.
"Thuận miệng nhắc tới thôi."
Đường Minh Sơn đáp.
Phong Ngọc Lan hừ nhẹ một tiếng, vung vẩy bàn tay đang nắm của hai người: "Thật ra không cần phải thế, hại cha mẹ phải mò mẫm về nhà."
"Là họ kiên trì muốn tới, ban đầu anh tính về nhà thăm họ, lúc về huyện sẽ đi mua xe đạp rồi về nhà nấu hết đồ ăn, sau đó lái xe đi đón em."
Ban đầu Đường Minh Sơn tính như thế.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp chuyện phát sinh, mẹ Đường vừa nghe hôm nay là sinh nhật của Phong Ngọc Lan, lại nghĩ nhà họ Phong bên kia xem như không còn qua lại gì với Phong Ngọc Lan, vì thế đã kéo người một nhà vào huyện để sinh nhật của cô náo nhiệt hơn.
Bởi vì bọn họ tới mà chị dâu Vương đã nhắn lại với người ở mấy nhà khác, rằng đêm nay đừng để con cái tới tìm Phong Ngọc Lan, để người một nhà bọn họ trò chuyện với nhau.
Thật ra bọn họ không biết hôm nay là sinh nhật của Phong Ngọc Lan, chỉ nghĩ là người nhà dưới quê lên thăm thôi.
Mẹ Đường tới chuyến này mang theo rất nhiều rau dưa trồng ở đất nhà mình, còn có dưa muối mà mẹ Đường tự làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-45.html.]
Sau khi sắp xếp gọn gàng đồ vật, hai người rửa mặt xong, đọc sách một lát rồi đi ngủ.
Trước khi ngủ, Phong Ngọc Lan quay đầu hỏi anh: "Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?"
Đường Minh Sơn cười: "Lúc trước anh có hỏi em, em nói mà."
Phong Ngọc Lan cũng cười theo, đúng là cô quên mất.
"Hôm nay em rất vui."
"Vui là tốt rồi."
Dưới chăn, Đường Minh Sơn thả lỏng tay rồi lại siết chặt, cuối cùng vẫn thuận theo lòng mình đi nắm tay Phong Ngọc Lan.
Tay Phong Ngọc Lan run lên, nhưng cuối cùng lại không rút ra, hai người cũng không nói lời nào, mỗi người đều lộ ra nụ cười trong bóng đêm, chẳng biết đã ngủ thiếp đi từ khi nào.
Hai người đều nằm yên khi ngủ, lúc ngủ ở tư thế nào thì hôm sau tỉnh dậy vẫn nằm ở tư thế đó.
Đường Minh Sơn tỉnh lại trước, chuyện đầu tiên anh làm là nắm bàn tay của Phong Ngọc Lan, cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng trong lòng bàn tay, anh cảm thấy trong lòng ấm áp căng tràn.
Nhìn ra cửa sổ cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, Đường Minh Sơn nhẹ nhàng buông tay ra cầm áo khoác của mình lên, mang giày xong rồi nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài phòng mặc vào, kế tiếp mở cửa ra đi múc nước.
Triệu Thiên cũng vừa ngáp vừa xách thùng ra khỏi cửa nhà, thấy Đường Minh Sơn, anh ta lập tức tới gần.
"Minh Sơn, cậu đi đâu mà tìm được phiếu xe đạp vậy?"
"Một người bạn trong thành phố."
Đường Minh Sơn nói.
Vừa nghe là trong thành phố, Triệu Thiên bật ngón cái lên: "Khó trách, người ở chỗ chúng ta muốn tìm được loại phiếu đó, nếu không có quan hệ thì chờ mấy tháng cũng không kiếm được, cái thằng nhà cậu cũng được đấy chứ!"
"Cậu thì sao? Chuyện ở quê đã làm xong chưa?"
Đến bồn nước, hai người mỗi người tìm một cái vòi để hứng nước, Đường Minh Sơn hỏi Triệu Thiên chuyện này.
Triệu Thiên nhún vai: "Đội trưởng nói đây là chuyện nhà tôi, anh ấy không có tư cách để xen vào, người không biết còn tưởng anh ấy nhận hối lộ của tôi nữa, dù sao thì cũng xem như khéo léo từ chối rồi."
"Thật ra tôi cũng hiểu, vốn là tôi có việc cần nhờ người ta, còn người ta cũng có suy tính của riêng mình, đây là chuyện bình thường thôi." Triệu Thiên thở dài một tiếng, khóa vòi nước lại, xách thùng nước lên: "Nhưng mà chuyện này không thể kéo dài được, hôm qua mới phát tiền xong, tôi thấy e là hôm nay mẹ tôi lại tới nữa."
Lúc Phong Ngọc Lan dậy thì Đường Minh Sơn đang nấu mì, cô nhanh chóng đi rửa mặt, lúc trở về vừa treo khăn lông lên vừa hỏi: "Sao không gọi em dậy?"
"Thấy em ngủ ngon quá nên để em ngủ thêm một lát."
Đường Minh Sơn múc mì vào chén, dùng canh cá hầm cải chua tối hôm qua để làm nước dùng, thêm chút mỡ heo và cải xanh hâm nóng, hương vị cũng không tệ lắm.
Lúc hai người Phong Ngọc Lan sửa soạn xong ra cửa thì chị dâu Triệu ở cách vách cũng cõng Niếp Niếp chuẩn bị ra ngoài.
"Đây là?"
Phong Ngọc Lan thấy cô ấy còn cầm một túi vải chứa quần áo, như chuẩn bị đi xa nhà.
"Chị sang trấn bên cạnh để thăm bà dì, trong hai ngày này sẽ không về."
Thật ra là để trốn mẹ Triệu.
"Vậy à." Phong Ngọc Lan tỏ vẻ đã hiểu, thấy Niếp Niếp còn buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, vươn tay nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: "Vậy hai người đi đường chậm thôi."
"Biết rồi biết rồi."
Chị dâu Triệu cười nói.
Bọn họ xuống lầu cùng nhau, chờ Đường Minh Sơn đẩy xe tới đây, Phong Ngọc Lan ngồi lên, Đường Minh Sơn đạp xe ra khỏi cổng lớn nhà ngang.
Trên đường đi Phong Ngọc Lan nhớ tới chuyện Trương Đại Lực bị điều đi: "Thật ra em không tính vào làm công nhân chính thức, anh cũng biết em muốn thi cấp hai, cấp ba, nếu sau này có cơ hội thì em còn muốn thi đại học nữa."
Nếu bây giờ vào nhà máy sản xuất giấy, sau này muốn đi thi hoặc làm gì khác thì không dễ mà xin nghỉ được.
Nói tóm lại là không được tự do.
"Anh ủng hộ em." Đường Minh Sơn nói: "Em muốn làm gì, anh cũng ủng hộ."
"Cảm ơn."
Phong Ngọc Lan lớn tiếng nói cảm ơn.
Sau khi công nhân cùng làm đi bộ ngang nghe thấy thì trêu ghẹo bọn họ vài câu, Phong Ngọc Lan ngượng ngùng ôm chặt eo Đường Minh Sơn, Đường Minh Sơn cười khẽ.
Phong Ngọc Lan dùng trán húc lưng anh mấy cái.
Điều này khiến Đường Minh Sơn cười to hơn.
"Nhìn cặp vợ chồng kia kìa."
Một chị nhìn thấy hành động của Phong Ngọc Lan xong thì vừa cười vừa chỉ cho người bên cạnh.
"Thấy rồi, cô vợ này của Tiểu Đường giỏi lắm đấy, làm chuyện gì cũng quen tay rất nhanh, tôi thấy lần này người làm việc kém ở phòng gia công có khả năng sẽ bị cô ấy thế chỗ đấy."
"Chuyện này thì chưa chắc, vì phòng xuất hàng bên kia con gái của chủ nhiệm Vương cũng không tệ, tôi thấy nói không chừng sẽ được xếp qua đây."
Trong thoáng chốc, đều đang thảo luận xem cuối cùng vị trí trống của Trương Đại Lực sẽ dành cho ai.