Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:54:35
Lượt xem: 195

Lúc sư phụ Dương tới đây thì nghe được câu này nên nhăn mày trừng mắt nói: "Ai là người học hành nghiêm túc sẽ không nói ra câu này! Tới đây tới đây, ăn cơm đi, đừng có để ý đến thằng nhóc này."

Sư nương nấu đồ ăn rất ngon, Phong Ngọc Lan thích nhất món cá da giòn. Đường Minh Sơn phát hiện cô thích món này thì tranh thủ lúc dọn dẹp chén đũa để hỏi sư nương cách chế biến.

Phong Ngọc Lan lại bị Dương Kỳ Dương kéo đi hỏi đề toán nên cũng không ở gần đây.

Sư nương cười tủm tỉm nhìn anh.

"Cưới vợ là thay đổi liền nha, nhưng mà cô vợ này của con đúng là rất tốt. Ai gặp cũng quý mến. Cô và sư phụ của con đều rất thích!"

Đường Minh Sơn nghe thế thì nở nụ cười: "Đúng rồi ạ, con cũng rất thích."

"Coi con nói kìa." Sư nương che miệng cười rồi hướng dẫn rất kỹ cách làm món cá da giòn cho Đường Minh Sơn. Anh còn sợ mình quên mất gì nên lấy bút trong túi áo rồi mượn thêm giấy của sư phụ Dương để ghi lại. Xong xuôi anh mới cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục hỗ trợ bà ấy dọn dẹp.

Hai người mượn một cây đèn dầu của vợ chồng sư phụ Dương rồi đi về hướng nhà ngang.

Hiện tại đã là đầu tháng tư, tiếng ếch kêu vang ven đường. Phong Ngọc Lan nắm chặt góc áo của Đường Minh Sơn, hai người cùng nhau bước đi chậm rãi.

Khi đi ngang qua một góc đường đá vụn, Đường Minh Sơn cầm c.h.ặ.t t.a.y của Phong Ngọc Lan làm cho cô giật mình: "Minh Sơn?"

"Nắm tay đi sẽ vững hơn."

Cô nghe thấy anh nói như vậy thì đỏ hết cả mặt, trong lòng cũng không nhịn được nói thầm một câu: "Miệng của đàn ông toàn nói mấy lời lừa người."

Nhưng cô cũng không thu tay lại.

Đường Minh Sơn cảm thấy câu nói này của cô cũng khá có vần có điệu nhưng mà lúc này không nói lời nào sẽ tốt hơn. Anh cũng không phải là một người lỗ mãng, hiện tại hỏi lại nhiều sẽ phá mất không khí lãng mạn.

Lúc đến nhà ngang, Phong Ngọc Lan cũng không lên lầu mà nhìn sang Đường Minh Sơn.

Đường Minh Sơn ho nhẹ rồi nói: "Chờ anh một chút."

Phong Ngọc Lan cười mỉm: "Dạ."

Đường Minh Sơn rời khỏi nhà vệ sinh thì đi rửa tay nên không nắm tay Đường Ngọc Lan nữa. Hai người đi đến lầu ba thì Phong Ngọc Lan cũng đi vệ sinh. Chờ cả hai trở lại lầu năm mới thấy được Yến Tử và Niếp Niếp còn đang chơi với nhau trên hành lang.

"Thím Đường, chú Đường."

Hai cô bé cùng nhau chào.

"Ngoan." Phong Ngọc Lan cười nói.

Chị dâu Triệu đi ra khỏi phòng, thấy hai người về trễ như thế thì thuận miệng hỏi một câu: "Hai em về thăm bố mẹ à?"

"Dạ không, bọn em qua nhà sư phụ ăn cơm."

Đường Minh Sơn trả lời.

Triệu Thiên cũng thò đầu ra khỏi cửa, nghe được câu này anh ta cười: "Không uống rượu à?"

"Sức khỏe của sư phụ không tốt lắm nên phải kiêng rượu."

Lúc mọi người trò chuyện thì Phong Ngọc Lan đã mở cửa nhà. Đường Minh Sơn thấy thế thì vẫy tay với Triệu Thiên rồi theo sau Phong Ngọc Lan vào phòng.

Phong Ngọc Lan chỉ là nhân viên thời vụ nên không có ngày nghỉ, Đường Minh Sơn có ngày nghỉ nhưng anh lại muốn dồn lại nên lúc sau anh chỉ cần đến gặp nhân viên tạp vụ để sắp xếp lại ngày làm việc là được.

Bởi vì ngày nào Quân Tử cũng chạy lên tầng năm nên thành tích học tập cũng càng ngày càng... tốt hơn. Hôm nay là ngày mười tháng tư, trường học tổ chức cuộc họp phụ huynh. Sau khi trở về thì bước chân của chị dâu Vương nhẹ nhàng như muốn bay lên khỏi mặt đất.

Trong khu nhà ngang cũng có vài đứa nhỏ khác cùng lớp với Quân Tử, cha mẹ những đứa bé này đều biết được thành tích học tập cũ của Quân Tử là cuối lớp, nhưng mà chỉ mới qua mười ngày đã tiến bộ rất nhiều?

Vì vậy bọn họ vội vàng đi tìm chị dâu Vương để học tập "kinh nghiệm".

Chị dâu Vương cũng không giấu mà lại khen Phong Ngọc Lan từ đầu tới chân. Vì vậy, lúc chạng vạng, hai vợ chồng Phong Ngọc Lan trở lại nhà ngang không được bao lâu thì đã có năm người đến thăm nhà. Trên tay mỗi người đều xách quà biếu và dẫn theo con cái trong nhà.

Đường Minh Sơn nhìn người đàn ông đi đầu tiên, tỏ vẻ nghi ngờ: "Mọi người đang làm gì vậy?"

"Kỹ thuật viên Tiểu Đường. Chuyện là như thế này. Chúng tôi nghe nói đồng chí Phong giảng bài cho con của nhà Vương Đại Chí, cho nên là mọi người cũng đành mặt dày xin nhờ đồng chí Phong cũng hỗ trợ dạy cho đứa nhỏ của bọn tôi."

"Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ có chút quà mọn, mong hai người đừng chê."

"Hỗ trợ một tý, giúp chút thôi, thành tích học tập của đứa nhỏ nhà tôi dạo này giảm sút nhiều quá, tôi cũng rất tức giận! Nhưng mà tôi dạy như thế nào thì nó cũng không nghe hiểu được! Thiệt là tức mà!"

"Nhà ai còn không phải như thế? Nhà tôi cũng vậy thôi!"

Phong Ngọc Lan cũng không ngờ được còn có người nhờ mình dạy cho mấy đứa nhỏ, nghe được mấy đứa này đều là bạn cùng lớp với Quân Tử thì cũng không khó gì.

Vì vậy, hai vợ chồng thương lượng với nhau một chút rồi Phong Ngọc Lan đồng ý.

Năm người kia kéo tay đứa nhỏ cảm ơn liên tục rồi mới dẫn bọn trẻ về nhà ăn cơm. Mấy người hẹn nhau sẽ đưa bọn nhỏ đến học cùng lúc với Quân Tử.

Hai vợ chồng lúc này mới xem thử quà tặng mà mấy người đưa tới. Ghê thật, nhà nào cũng tặng trứng chim, mỗi nhà năm quả, năm nhà là hai mươi lăm quả trứng chim!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-43.html.]

"Xử lý thế nào đây anh?"

Phong Ngọc Lan không có thói quen này, giáo viên ở thời đại sau nếu thu quà gì thì đều sẽ bị hỏi thăm.

Đường Minh Sơn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nhận đi chứ không bọn họ sẽ không yên tâm. Sáng mai anh đi mua chút kẹo về bỏ trong nhà, lúc bọn nhỏ đi học có thể ăn một chút."

"Vậy cũng được."

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Buổi tối hai người ăn món mì trứng chiên, mỗi người hai quả. Vừa ăn xong một lúc thì Quân Tử đã dẫn theo năm bạn nhỏ tới nhà.

Bàn ăn không thể ngồi đủ nên Đường Minh Sơn lấy chiếc bàn nhỏ trong phòng ra ngoài.

Bản thân anh thì ngồi đọc sách bên cạnh cái tủ. Phong Ngọc Lan hỏi tình huống của từng đứa nhỏ xong thì mới tập trung vấn đề của mọi người lại, chọn ra những sai lầm giống nhau để giảng chung một lần.

Đương nhiên việc này tốn thời gian nhiều hơn khi chỉ giảng đề cho một mình Quân Tử nhưng mà Phong Ngọc Lan cũng không cảm thấy mệt. Cô rất thích cảm giác lúc làm công việc này.

Cứ như thế, mỗi buổi tối cô sẽ giảng đề cho một đám trẻ con tại nhà.

Mọi người ở nhà ngang cũng dần dần biết được vợ của kỹ thuật viên Tiểu Đường là một người có trình độ văn hóa tốt. Đặc biệt là cô có kỹ năng dạy trẻ em rất đặc biệt.

Đầu năm nay, mọi người đều rất tôn kính những người có trình độ văn hóa cao. Hình tượng Phong Ngọc Lan trong lòng của bọn họ tại tăng lên một bậc.

Phong Ngọc Lan cũng không biết gì về chuyện này. Mỗi ngày, cô và Đường Minh Sơn cùng đi đến nhà máy sản xuất giấy, buổi tối về nhà thì cô lại giảng bài cho bọn nhỏ sau khi ăn cơm. Cho đến ngày hôm nay mười lăm tháng tư, cô và Đường Minh Sơn lại về nhà như thường lệ.

Đường Minh Sơn đưa cho cô tiền công và những phiếu thực phẩm được trợ cấp của tháng này.

Phong Ngọc Lan đếm qua thì mới kinh ngạc phát hiện ra phiếu thực phẩm của tháng này cao hơn hai kg so với tháng trước.

"Cái này xem như khen thưởng à?"

Cô hỏi lại.

Đường Minh Sơn cười khẽ: "Chắc là thế."

Phong Ngọc Lan lấy hai tờ phiếu thực phẩm đặt sang một bên rồi ghi vào sổ toàn bộ số tiền và phiếu còn lại.

Bọn họ không cần gửi tiền cho ba mẹ, thỉnh thoảng tặng chút quà xem như có lòng. Cho nên tiền tiết kiệm của hai người càng ngày càng nhiều.

Thu nhập này cao hơn so với việc nhà nông rất nhiều. Phong Ngọc Lan đóng sổ lại rồi thương lượng với Đường Minh Sơn thời gian về thăm gia đình và gặp con trai.

"Ngày mai anh xin phép rồi tụi mình về thăm nhà." Đường Minh Sơn đột nhiên nói.

"Lúc trước anh có dồn lại mấy ngày nghỉ không dùng à?"

"Tạm thời chưa cần, ngày mai cứ xin phép là được."

Phong Ngọc Lan gật đầu, cô tôn trọng lựa chọn của anh. Sau đó cô lấy ra mười đồng tiền và hai tờ phiếu thịt, hai tờ phiếu thực phẩm đưa cho anh.

Đường Minh Sơn nhận lấy.

Sáng sớm hôm sau, Đường Minh Sơn dậy sớm nấu ăn sáng và ăn chung với Phong Ngọc Lan xong thì đi sớm.

Phong Ngọc Lan cũng không suy nghĩ nhiều, mười phút sau cô cũng ra khỏi cửa.

Lúc ăn cơm trưa, Phong Ngọc Lan và chị dâu Tiêu cùng tới căng-tin để hâm cơm rồi ngồi ăn chung.

Hôm nay cô ăn cơm gạo trộn với rau xanh xào và một chút sợi củ cải ngâm.

Chị dâu Tiêu chỉ mang theo dưa muối. Phong Ngọc Lan đã thấy cô ấy ăn dưa muối mấy ngày.

"Toàn bộ tiền trong nhà phải để lại cho chồng chị chữa bệnh." Cô ấy giải thích.

"Vậy nấu chút rau xanh cũng được mà, chị đừng ăn dưa muối suốt vậy." Phong Ngọc Lan còn chưa bắt đầu ăn cho nên đôi đũa vẫn còn sạch sẽ: "Để em gắp cho chị chút rau xanh, chị gắp lại em chút dưa muối là được."

Chị dâu Tiêu cũng hiểu ý tốt của cô nên chỉ mím môi rũ mắt, cô ấy cẩn thận chọn những miếng dưa muối sạch sẽ đưa cho cô, lúc này nói cảm ơn cũng hơi khác người nên cô ấy chỉ ghi nhớ trong lòng.

"Hôm nay đồng chí Tiểu Đường không tới à?"

Lần nào Đường Minh Sơn cũng sẽ đến đây ăn cơm chung.

Hôm nay lại không thấy anh tới nên chị dâu Tiêu hơi nghi ngờ hỏi lại.

"Anh ấy về nhà thăm ba mẹ, cũng lâu rồi chưa về." Phong Ngọc Lan cười nói.

"Vậy à." Chị dâu Tiêu gật đầu, hai người nói sang những chuyện khác, đang nói chuyện hăng say thì chị dâu Tiêu đột nhiên nhắc đến Trương Đại Lực.

Đó chính là vị đồng chí đi muộn vào hôm đầu tiên mà Phong Ngọc Lan đi làm khi mới được nhận vào nhân viên thời vụ.

"Chị cũng mới biết được cậu ta có một vị hôn thê! Người này là do cha mẹ cậu ta chọn nhưng mà cậu ta lại ghét bỏ người ta là gái ở nông thôn. Cậu ta chỉ muốn tìm người trong nhà máy nên không chịu về quê cưới vợ."

Phong Ngọc Lan chỉ hơi ngạc nhiên, dù sao thì cô cũng thấy được Trương Đại Lực rất thích trêu chọc mấy cô gái: "Hóa ra cậu ta có vị hôn thê rồi à?"

Loading...