Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - chương 42
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:54:00
Lượt xem: 198
"Chị về đây, lát nữa thằng bé sẽ tự cầm đèn dầu về." Chị dâu Vương đặt đèn dầu xuống đất rồi đưa túi vải cho Phong Ngọc Lan: "Đây là một ít cải xanh của nhà mẹ chị, mong em đừng chê nhé."
"Có đâu ạ, chị dâu Vương khách sáo quá, không cần phải vậy đâu."
Phong Ngọc Lan vội vàng từ chối.
"Em không nhận chị sẽ buồn đấy." Chị dâu Vương nhướng mày: "Em gái, chị cũng không biết nói gì hơn, dù sao chuyện này chị sẽ nhớ mãi trong lòng!"
Nói xong lại dặn dò con mình nhớ nghe lời Phong Ngọc Lan, sau đó lập tức rời đi.
Phong Ngọc Lan bất đắc dĩ đặt đồ trong tay xuống, sau đó ngồi xổm xuống hỏi cậu bé: "Thím nhớ cháu tên là Trương Vệ Quân, ở nhà gọi là Quân Tử có đúng không?"
"Dạ." Quân Tử gật đầu.
"Ừ, ngồi xuống đi, có cái gì không biết thì cứ mạnh dạn nói với thím, đừng sợ."
Phong Ngọc Lan cười nói.
Quân Tử vốn không phải là một đứa trẻ nhút nhát, rất nhanh liền làm quen với nơi đây, khi nghe cậu nói mình không biết làm, Phong Ngọc Lan cũng sẽ không như cha của cậu, hận không thể rèn sắt thành thép, cô cực kỳ dịu dàng, cần mẫn hướng dẫn cậu bé.
Phong Ngọc Lan kêu cậu bé mở sách ra, trước hết giảng một lượt những nội dung có trong đó, sau đó để cậu bé tự làm bài tập.
Khi Đường Minh Sơn dọn dẹp bát đũa xong, đi vào liền thấy cảnh này, anh không tiến lên làm phiền hai người, chỉ tiến đến giá sách lấy ra một cuốn rồi ngồi vào cái bàn còn lại đọc sách.
Quân Tử thấy anh, cũng gọi một tiếng chú.
Đường Minh Sơn gật đầu đáp lại.
"Thím ơi, cháu làm xong rồi."
Quân Tử vùi đầu vào làm, sau đó đưa cho Phong Ngọc Lan kiểm tra, Phong Ngọc Lan sau khi xem xong gật đầu cười: "Cơ bản là cháu vẫn chưa nắm được bài học cho nên mới không làm bài được, bây giờ đã hiểu rồi thì việc này sẽ không còn là vấn đề nữa, mấy bài trước có bài nào mà cháu không biết làm nữa không?"
Nhân tiện cô sẽ chỉ luôn về mấy bài tập trước kia.
Quân Tử được khen cũng ngày càng chủ động hơn, lấy ra những bài trước đó đã bị cha cậu bé mắng rất nhiều lần đưa cho Phong Ngọc Lan xem.
Phong Ngọc Lan xem sơ một lần rồi giảng cho Quân Tử những bài học liên quan ở trong sách, ngoài ra cô còn dùng bút chì viết ra những đề đó để cậu bé làm lại một lần nữa.
Đường Minh Sơn ngước mắt thấy Phong Ngọc Lan ở phía đối diện đang vô cùng kiên nhẫn dạy Quân Tử, càng nhìn càng cảm thấy vợ của mình thật giỏi.
Quân Tử được Đường Minh Sơn đưa về nhà, chị dâu Vương vừa nói cám ơn, quay đầu liền mắng Quân Tử một trận.
"Con không tự về nhà được sao?"
"Chú Đường nói chú ấy cũng có chuyện cần xuống đây mà mẹ." Quân Tử cười híp mắt bỏ bài thi vào trong cặp: "Mẹ, thím ấy thật giỏi và cũng rất dịu dàng, thím không có la con, giảng bài cũng rất dễ hiểu, không giống như cha, vừa lớn tiếng vừa giảng bài khó hiểu quá trời."
Chị dâu Vương nghe vậy bật cười: "May mà cha con không có ở nhà, nếu không con lại bị mắng nữa cho mà xem."
Nghe Quân Tử nhận xét về Phong Ngọc Lan như vậy có thể thấy cô thật sự rất giỏi.
Vì vậy mấy ngày sau, tối nào Quân Tử cũng đi tìm Phong Ngọc Lan và mang theo một ít cải xanh, hoặc sẽ là vài cái bánh bột ngô của chị dâu Vương, tuy không nhiều nhưng vẫn đủ cho một phần cho hai người ăn.
Phong Ngọc Lan từ chối không được đành phải tận tâm dạy dỗ Quân Tử.
Dĩ nhiên đây là chuyện nên làm.
Hôm sau, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan đến nhà máy sản xuất giấy, hôm nay anh sẽ đi theo lãnh đạo đến thành phố, khi đưa Phong Ngọc Lan đến phòng gia công, anh nhiều lần căn dặn cô kỹ càng.
"Có chuyện gì thì phải nói với chị dâu Triệu, đợi anh về."
"Vâng, anh cứ yên tâm."
Phong Ngọc Lan gật đầu trả lời, Đường Minh Sơn im lặng nhìn cô không rời.
Phong Ngọc Lan suy nghĩ một hồi liền nói: "Hãy nhớ lời em dặn, phải cẩn thận một chút."
"Ừ." Đường Minh Sơn hài lòng rời đi.
Chị dâu Tiêu rất nhanh cũng đã tới, vừa thấy Phong Ngọc Lan đã vội chạy lại: "Cậu ấy có vẻ rất lo cho em đấy."
Lúc chủ nhiệm Lý giao việc, Phong Ngọc Lan vẫn được phân công làm cùng chị dâu Tiêu, hai người vốn đã quen biết nhau, cộng thêm cả hai đã từng ngồi tâm sự với nhau cho nên cô ấy cũng rất quan tâm đến cô.
Biết Đường Minh Sơn phải ra ngoài học tập vài hôm, chị dâu Tiêu vỗ n.g.ự.c nói: "Có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với chị, đừng ngại."
"Dạ."
Phong Ngọc Lan mỉm cười gật đầu.
Đã làm ở đây được một thời gian nên Phong Ngọc Lan cũng dần làm quen với nơi này, tác phong rất chuyên nghiệp. Chỉ là khi về nhà ăn cơm, cô vẫn thuận miệng mời Minh Sơn ăn cơm.
Phong Ngọc Lan sững sờ trong phút chốc.
Cô nhìn hai cái chén để ở trên bàn, sau khi ngồi xuống rất lâu cũng không nói gì, một mình lặng lẽ dùng bữa. Dọn dẹp được một lúc, Quân Tử đã tới, Phong Ngọc Lan liền để cậu bé làm bài tập.
Phong Ngọc Lan cầm đèn dầu dẫn Quân Tử lên tầng ba, sau khi đến nơi an toàn, cô nói với cậu bé: "Đi từ từ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-42.html.]
"Dạ, thím đừng lo."
Quân Tử cầm đèn dầu, đi lạch bạch xuống lầu.
Ban đêm, Phong Ngọc Lan làm thế nào cũng không ngủ được, kết quả là sáng hôm sau phải mang một cặp mắt đen như gấu trúc đến nhà máy sản xuất giấy.
Chị dâu Tiêu nhìn thấy liền bật cười, dùng ngón tay chỉ vào mắt Phong Ngọc Lan.
"Thành thật khai báo đi, có phải buổi tối em đi ăn trộm hay không?"
"Dạ phải." Phong Ngọc Lan bất đắc dĩ nói: "Nếu không cũng sẽ không bị thâm đến như vậy."
"Em đấy." Chị dâu Tiêu là người từng trải, có một số chuyện không cần nói cũng đã biết: "Em đang lo cho Tiểu Đường nhà mình có phải không?"
"Dạ." Phong Ngọc Lan gật đầu, nửa thật nửa đùa nói: "Trước kia gặp ác mộng nên lần này thấy anh ấy ra ngoài, em không nỡ để anh ấy đi."
"Chỉ là ác mộng mà thôi, em đừng có coi là thật." Chị dâu Tiêu vội vàng trấn an cô: "Chớp mắt đã hết một ngày, còn có bốn ngày nữa là cậu ấy trở về rồi."
"Dạ vâng." Phong Ngọc Lan thở ra một hơi: "Làm việc thôi!"
Năm ngày ngắn ngủi trôi qua nhưng đối với Phong Ngọc Lan lại dài như một tháng, cô vốn tưởng rằng hôm sau Đường Minh Sơn mới trở về nhưng không ngờ khi cô vừa về nhà ngang đã thấy Đường Minh Sơn đang ở nhà làm đồ ăn.
"Sao hôm nay anh đã về rồi?"
Phong Ngọc Lan vừa vui mừng vừa lo sợ.
Đường Minh Sơn vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng này của cô.
"Vốn dĩ trưa mai mới được về, nhưng do anh đạt kết quả tốt nên được về sớm. Anh không đến nhà máy đón em là vì muốn làm một ít đồ ăn ngon cho em."
Lúc anh trở về cũng đã khá trễ, dĩ nhiên cũng vì muốn tạo bất ngờ cho Phong Ngọc Lan.
"Bất ngờ thật đấy." Phong Ngọc Lan gật đầu liên tục: "Nhiều đồ ăn quá, em rất thích."
Cải chua xào thịt, trứng gà xào hương xuân, còn có canh cải xanh.
"Cải chua anh ngâm cũng được quá nha." Đường Minh Sơn lấy đũa sạch gắp cho Phong Ngọc Lan một ít thịt, sau đó anh mới bắt đầu ăn cơm.
"Ừ, em có thích ăn hành ngâm không? Khi nào có dịp, chúng ta sẽ về quê đào một ít hành lá rồi đem đi ngâm chua."
"Vâng."
Phong Ngọc Lan cảm thấy trong nhà nhiều thêm một người sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều, buổi tối ngủ cũng thấy ngon hơn.
Sáng hôm sau, hai người cùng đến nhà máy sản xuất giấy, khi Đường Minh Sơn đi tới phòng kỹ thuật, tình cờ gặp được Triệu Thiên đang có chuyện cần tới chỗ này, vì vậy anh ta liền đứng tán dóc với anh một tí.
"Cậu không biết đâu, mấy ngày cậu vắng mặt, em dâu ngày nào cũng như người mất hồn hết, không phải là do anh nhìn chằm chằm vợ cậu đâu mà là do vợ anh phát hiện ra đấy."
Đường Minh Sơn liếc mắt nhìn anh ta: "Cậu mau về làm việc đi."
"Biết rồi."
Triệu Thiên nhún vai cười, quay về chỗ của mình làm việc.
Thấy anh ta đã rời đi, Đường Minh Sơn bỗng bật cười, một ông lão nhìn thấy cảnh này lập tức nói với người khác ở bên cạnh: "Ông có thấy gì không? Sau khi kết hôn, Tiểu Đường càng ngày càng yêu đời hơn!"
"Tôi đã nói rồi, năm đó nhà họ Kiều tính kế cậu ấy mà ông có tin đâu." Một ông lão khác lập tức trợn mắt nói.
"Ai biết đâu, cậu ấy vừa vào nhà máy sản xuất giấy liền bị ông mang đi, hiển nhiên là ông sẽ biết rõ về cậu ấy hơn rồi, sao mà tôi biết được chứ?"
Ông lão biết mình đuối lý nên bỏ đi làm việc.
"Sư phụ, có chuyện gì vậy?"
Thấy sư phụ nhìn mình chằm chằm, Đường Minh Sơn tò mò tiến lên hỏi.
"Không có gì, chỉ là sư nương của con muốn mời tụi con một bữa cơm mà thôi." Sư phụ Dương cười híp mắt nói.
"Dạ." Đường Minh Sơn gật đầu, trước khi tới đây, anh đã muốn mang Phong Ngọc Lan đi chào hỏi sư phụ, nhưng bởi vì trước kia sư nương không có ở nhà, cho nên mới đành hoãn lại.
Mấy ngày sau, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan xong việc liền về nhà cùng sư phụ Dương, sư nương đã làm xong thức ăn, bên cạnh còn có một cậu nhóc mười mấy tuổi đang phụ một tay.
Đây là cháu trai của sư phụ Dương.
Phong Ngọc Lan định rửa tay để phụ giúp liền bị sư nương ngăn lại: "Con cứ ngồi yên đó, xong ngay thôi."
Dáng người sư nương mũm mĩm, không cao, cười lên còn có má lúm đồng tiền, nhìn sơ cũng biết khi còn trẻ bà ấy là một mỹ nhân.
"Nghe sư nương của con đi, Minh Sơn, con hãy dẫn Ngọc Lan đến phòng làm việc chọn vài quyển sách để đọc đi." Sư phụ Dương nói xong cũng đến phụ bưng thức ăn.
Phong Ngọc Lan đi theo Đường Minh Sơn đến phòng làm việc của sư phụ Dương chọn hai quyển, lúc này Dương Kỳ Dương - cháu trai của sư phụ Dương, tiến vào mời cả hai ra ngoài dùng bữa.
"Năm nay Kỳ Dương học lớp chín, tháng sáu là lên cấp ba rồi."
Đường Minh Sơn nói với Phong Ngọc Lan.
Dương Kỳ Dương có chút ngại ngùng, cậu nhóc nhìn Phong Ngọc Lan cười nói: "Với thành tích này của cháu không biết có đỗ nổi hay không."