Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:47:34
Lượt xem: 202
Ninh nhừ thịt, rắc thêm một ít tiêu, chỉ đơn giản như vậy đã khiến họ thỏa mãn.
"Ngày mai hãy dùng nước hầm xương này nấu mì ăn." Phong Ngọc Lan nói với Đường Minh Sơn khi đang đánh răng ở bồn rửa mặt.
Đường Minh Sơn gật đầu.
Rửa mặt xong xuôi, Phong Ngọc Lan muốn đi lên tầng ba nên Đường Minh Sơn cầm đèn dầu đi cùng cô.
Như mọi khi, vừa lên đến tầng ba, Đường Minh Sơn liền đưa đèn dầu cho Phong Ngọc Lan rồi tự mình đi xuống tầng một.
Khi họ về đến nhà, cửa nhà bên cạnh vẫn chưa mở.
"Anh Triệu chỉ xin nghỉ có một ngày thôi sao?"
"Ừ, nếu tối nay không thấy anh ta về thì ngày mai anh sẽ xin nghỉ thêm một ngày giúp anh ta."
Đường Minh Sơn nói.
"Thôi đành vậy."
Vì bữa tối ăn hơi nhiều nên thay vì ngồi đọc sách như mọi khi, Phong Ngọc Lan đưa sách cho Đường Minh Sơn rồi đi ra ngoài, vừa tản bộ vừa đọc cho anh nghe.
Đường Minh Sơn tập trung đọc sách, thấy Phong Ngọc Lan học bài chăm chỉ như vậy rất đáng khen.
Sáng hôm sau, Triệu Thiên thay một bộ đồ mới trở về ngay lúc Đường Minh Sơn đang nấu mì, thấy anh ta đã về, anh cũng chia cho anh ta một phần, Triệu Thiên ăn bát mì nóng hổi, trong lòng vô cùng xúc động.
Trước khi rời đi, anh ta nói với Phong Ngọc Lan: "Nếu hôm nay Niếp Niếp và mẹ con bé có về, nhờ em nói với cô ấy hãy đợi anh về."
"Vâng."
Phong Ngọc Lan gật đầu.
"Anh đi đây." Đường Minh Sơn khẽ nói lúc lướt qua cô.
"Anh đi cẩn thận, tranh thủ về sớm nha."
Phong Ngọc Lan thuận miệng nói.
Đường Minh Sơn cong môi, nhẹ nhàng rời đi.
Triệu Thiên càng thêm chua xót khi chứng kiến cảnh này, vừa ra khỏi nhà ngang liền kể lể với Đường Minh Sơn.
"Cậu không biết lúc đưa mẹ tôi về quê, tôi phải trải qua những gì đâu, mọi người đều chỉ trích bảo tôi là thằng bất hiếu! Tôi cũng không biết mình phải làm sao thì mới được gọi là hiếu thảo luôn đấy."
Đường Minh Sơn im lặng lắng nghe anh ta nói.
"Ý của cậu là họ muốn cậu mỗi tháng phải cho họ hai mươi đồng và mười cân thực phẩm?"
"Ừ."
Triệu Thiên gật đầu.
"Lương mỗi tháng của tôi có bao nhiêu? Bây giờ tháng nào cũng phải cho bọn họ hai mươi đồng, vậy vợ chồng tôi và Niếp Niếp phải sống sao? Chỉ sợ ngày đó muốn ấm no cũng khó!"
So với tiền lương của Đường Minh Sơn là bốn mươi lăm đồng một tháng thì của Triệu Thiên còn thấp hơn.
Đường Minh Sơn nhớ tới lời của Phong Ngọc Lan tối qua trong lúc cả hai đang ăn cơm, anh lập tức nói với Triệu Thiên.
"Trưởng bối là những người đức cao vọng trọng… Để tôi suy nghĩ một chút."
Triệu Thiên gãi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện này không ổn.
Đường Minh Sơn thấy vậy liền nói: "Vậy sao cậu không nhờ tổ trưởng tổ sản xuất ra làm chứng?"
"Ý hay!"
Triệu Thiên vỗ tay, hai mắt sáng ngời gật đầu.
Trong lúc Phong Ngọc Lan rảnh rỗi không có việc gì làm, liền lấy ghế ra gò đất ngồi tám chuyện cùng thím Điền và chị dâu Trương.
Gò đất rộng rãi, đông đúc, mấy đứa con nít cũng thường xuyên lui tới nên ở đây vô cùng náo nhiệt.
"Đúng rồi, đã mấy ngày không gặp thím Lý, chẳng lẽ bà ta đã về quê rồi?"
Một người khác tò mò hỏi.
"Làm gì có." Trên tầng ba, thím ba Lưu xua tay, nhìn mọi người: "Mấy người còn chưa biết sao? Con gái của bà ta lâm bồn rồi! Mới sinh hồi hôm qua, hôm qua tôi đang đi mua trứng ở Cung tiêu xã vô tình gặp được sui gia của bà ta, nghe ngóng một hồi liền biết bà ta đang ở bên đó!"
"Thì ra bà ta đi chăm sóc con gái ở cữ?"
"Vậy chắc cũng phải một tháng nữa mới về nhà ngang, đến lúc bà ta về thì chắc cũng sẽ giả bộ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra thôi."
Chị dâu Trương cười nói.
Chị dâu Vương đang chỉnh lại tóc, nghe vậy hừ nhẹ một tiếng: "Tôi cũng không phải là loại người thù dai, chỉ cần sau này bà ta đừng ăn nói linh tinh như vậy nữa thì tôi sẽ bỏ qua."
Phong Ngọc Lan thật sự rất thích điểm này của chị dâu Vương, với cả hai người lại ngồi cạnh nhau vì vậy cũng dễ nói chuyện hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-41.html.]
Con trai của chị dâu Vương vừa lên lớp một, vừa về nhà đã lao vào làm bài tập khiến cô ta nhìn mà xót.
"Có một bài thôi mà thằng bé phải ngồi làm tới nửa đêm mới xong! Chị và cha nó tức gần chết, bản thân chị thì vô học, còn cha của thằng bé mỗi lần dạy nó, càng giảng bài sẽ càng mất kiên nhẫn, sau đó chửi ầm lên, có lúc còn ra tay đánh thằng bé nữa!"
"Thằng bé bị đánh thì cũng sợ lắm chứ, nhưng càng sợ thì càng không làm bài được."
Chị dâu Vương thở dài, nhìn Phong Ngọc Lan nói: "Chị có nghe vợ của Triệu Thiên nói em thường xuyên đến dạy Niếp Niếp tập đếm, hơn nữa chị còn nghe em và Tiểu Đường mỗi ngày đều đọc sách có phải không?"
"Vâng." Phong Ngọc Lan cười: "Bọn em rảnh quá nên tranh thủ đọc sách để trau dồi thêm kiến thức thôi chị."
"Coi người có học nói chuyện kìa, tụi chị vào mấy lúc rảnh rỗi nếu không phải là ngủ thì sẽ ngồi làm mấy chuyện vặt vãnh thôi." Chị dâu Vương che miệng cười.
"Chị muốn mặt dày mời em về bổ túc cho thằng nhóc nhà chị, như vậy thì thằng bé cũng không cần phải ngồi làm bài tập tới tối muộn rồi khiến cả nhà ngày nào cũng bất hòa."
Chị dâu Vương vừa nghĩ tới con trai và chồng mình vì chuyện này mà xa cách liền rầu thối ruột.
"Dạ được, vậy để thằng bé mỗi tối tới nhà em học bài có được không chị?"
Phong Ngọc Lan nói.
"Được chứ!" Chị dâu Vương thấy cô thoải mái đồng ý như vậy, càng cảm thấy Phong Ngọc Lan rất hợp với mình và cực kỳ có thiện cảm với cô: "Em cứ yên tâm, chị sẽ để cho nó làm trước ở nhà, tránh gây phiền phức cho em."
"Vậy cũng được, rèn luyện tính tự giác cũng rất tốt."
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Chị dâu Vương mặt mày hớn hở: "Nhưng nếu thằng bé vẫn không tiến bộ lên được thì chị cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào nó, chị chỉ mong đứa trẻ này lớn lên có thể đi làm công nhân như cha nó rồi cưới vợ sinh con vậy là được rồi."
Mọi người cười nói vui vẻ, ngồi nhìn mấy đứa nhóc chơi bóng rổ một hồi liền đứng dậy cầm ghế về nhà lo cơm nước.
Phong Ngọc Lan về làm vài cái bánh bột ngô, hâm nóng nồi thịt để ăn.
Buổi chiều, Phong Ngọc Lan tìm thấy tờ báo mà Đường Minh Sơn đã đọc ở nhà, cô nhìn thử liền phát hiện trên đó hình như là những tác phẩm văn xuôi hoặc có thể là các tác phẩm văn học nổi tiếng, Phong Ngọc Lan vội vàng ghi nhớ lại.
Sau đó tìm ra điểm giống nhau của những tác phẩm này và phong cách hành văn của từng bài.
Khi chị dâu Triệu dẫn Niếp Niếp về, Phong Ngọc Lan đang chuẩn bị đi nấu cơm.
Phong Ngọc Lan thuật lại lời nhắn của Triệu Thiên cho chị dâu Triệu nghe.
Khóe miệng của chị dâu Triệu giật giật: "Nếu bà ta còn ở lại đây náo loạn thêm mấy ngày, chị thật sự không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu."
Phong Ngọc Lan cúi người xoa đầu Niếp Niếp, nghe vậy cô liền đứng dậy nói: "Rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, chị hãy tin anh Triệu, anh ấy thật sự rất cần hai mẹ con."
"Chị đã tin tưởng anh ấy quá nhiều lần." Chị dâu Triệu nhớ tới cái ngày mà mẹ Triệu đánh Niếp Niếp không thương xót: "Anh ấy có nghĩ Niếp Niếp ở dưới đó thường xuyên bị đánh không? Chị có hỏi mẹ nhưng bà ta lại không nói rõ ràng cho chị biết."
Vừa nói vừa thấy thương con mình, vì vậy tối qua chị dâu Triệu mới không muốn về.
Cô ấy không thể ly dị với Triệu Thiên vì còn tình nghĩa nhiều năm vợ chồng, cô ấy cũng biết chồng mình là người như thế nào, suy đi nghĩ lại, vẫn là ôm con trở về.
Hai người nói chuyện một hồi, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Triệu Thiên được về sớm, anh ta báo với Phong Ngọc Lan chuyện Đường Minh Sơn phải ở lại họp, có thể sẽ về hơi muộn.
Sau khi Phong Ngọc Lan nói cảm ơn anh ta thì cô cũng không hối hả nấu nướng nữa, cô ngồi trong nhà đọc sách chờ Đường Minh Sơn về ăn cơm.
"Sao em không ăn trước đi?" Đường Minh Sơn vừa về thấy cô còn đang đợi mình, lập tức cau mày nói.
"Không sao, buổi trưa em ăn hơi nhiều nên cũng không thấy đói." Phong Ngọc Lan thành thật trả lời.
Đường Minh Sơn căn dặn cô một lần nữa, nếu thấy anh về trễ thì cô cứ ăn trước, đừng có đợi anh.
Sau đó anh bỏ túi xuống, đi rửa tay rồi phụ cô nấu cơm, trong lúc đang ăn cơm, Đường Minh Sơn đề cập đến chuyện mình phải đi ra ngoài học tập.
Phong Ngọc Lan lập tức căng thẳng.
"Anh đi đâu vậy? Đi mất bao lâu?"
"Anh phải lên thành phố học tập khoảng năm ngày."
Đường Minh Sơn nói.
Phong Ngọc Lan suy nghĩ một chút về những chuyện xảy ra suốt mấy ngày nay: "Còn nhớ em đã nói gì với anh không?"
"Nhớ chứ, bây giờ anh đã lập gia đình, còn có mẹ già con nhỏ..." Đường Minh Sơn cười nói: "Anh nhất định sẽ hết sức cẩn thận."
Phong Ngọc Lan bị anh nhìn chằm chằm như vậy có chút ngượng ngùng: "Đừng nhìn em nữa, anh mau ăn cơm đi."
Sau khi ăn cơm xong, Đường Minh Sơn không để cho Phong Ngọc Lan rửa chén, cô đang định lấy sách ra đọc liền nghe thấy tiếng của chị dâu Vương.
Cô vừa mới bước ra khỏi cửa đã thấy chị dâu Vương một tay xách đồ, tay kia thì dắt theo một cậu bé đang cầm sách vở, đứng ở trước cửa nhà Triệu Thiên tán gẫu với chị dâu Triệu, chị dâu Vương vừa thấy Phong Ngọc Lan bước ra liền vội vàng kéo cậu bé đến chỗ cô.
"Chị đã giám sát nó làm bài, hôm nay cha của thằng bé phải làm ca đêm nên ăn xong liền rời đi ngay, không kịp kiểm tra xem là đúng hay sai nữa."
"Vâng, cả hai vào đi." Phong Ngọc Lan mỉm cười nhìn cậu bé nói.
"Cám ơn thím."
Cậu bé có chút lo lắng ôm sách vở bước vào trong.