Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-08-03 15:44:59
Lượt xem: 184

"Bà cậy già lên mặt thì tôi cũng sẽ không chiều bà. Nói năng không giữ kẽ như thế, mặt còn dày hơn cái tường."

Sức chiến đấu của chị dâu Vương rất mạnh, vừa giật tóc thím Lý vừa chửi bới.

Thím Lý gầy, vả lại không cao bằng chị dâu Vương, có thể nói là bị đối phương treo lên mà đánh khiến bà ta vừa tức vừa vội vừa đau. Nhưng vì không có cách nào tránh thoát khỏi chị dâu Vương mà mặt đỏ bừng.

"Mày, mày là cái đồ đàn bà đanh đá."

Qua lại cũng chỉ mắng được mấy câu này mà thôi, bởi vì câu nào câu nấy của chị dâu Vương cũng chọc vào chỗ đau của bà ta, bà ta muốn mắng lại cũng không tìm ra lỗi.

Không ít các cô thím và chị dâu lên can ngăn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trông thì như đang can ngăn, nhưng thực sự thì hoàn toàn không dùng sức, thậm chí Phong Ngọc Lan còn nhìn thấy có một người thím nhân cơ hội này để đá thím Lý.

Phong Ngọc Lan: ...

“A Lan, đi mau.” Thím Điền nhìn thấy cô liền nháy mắt một cái: “Đừng xen vào.”

Phong Ngọc Lan chớp mắt, nhanh chóng đi lên lầu.

Lúc này, trong nhà rất nhiều người đều đã nấu cơm nước xong xuôi. Có mấy đứa trẻ con đứng ở gò đất xem náo nhiệt, nghe gọi cũng không lên lầu ăn cơm.

Không thì cũng là những người lớn đang bưng bát sứ to, đứng ở hành lang nhìn xuống, thỉnh thoảng bàn luận với người khác, khi trong bát không còn thức ăn thì mới lưu luyến quay người vào nhà gắp thức ăn.

Thấy Phong Ngọc Lan trở lại, Đường Minh Sơn tiến lên trước để lấy túi vải mà cô mang theo: "Rửa tay rồi ra ăn."

Phong Ngọc Lan gật đầu hỏi: "Thím Lý và chị dâu Vương có chuyện gì vậy?"

"Anh không biết." Đường Minh Sơn lắc đầu.

Triệu Thiên đang đau khổ nấu mì bên cạnh nghe vậy thì nói: "Một lát nữa hỏi chị dâu cô đi, nhất định cô ấy sẽ biết. Giờ cô ấy còn đang ôm Niếp Niếp đi hóng chuyện đấy."

Vừa rồi Phong Ngọc Lan lại không nhìn thấy chị dâu Triệu.

Bọn họ không bưng bát ra ngoài ăn cơm, bình thường ăn như thế nào thì bây giờ vẫn ăn như vậy.

"Ngày mai em tính tiền, ngày mốt không đi được."

Phong Ngọc Lan đang nói chuyện những công nhân tạm thời của đội vận tải.

"Vậy em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, hai ngày nay em rất mệt mỏi." Đường Minh Sơn nói.

Mệt thì đúng là mệt hơn nhà máy sản xuất giấy một chút. Nghĩ đến dáng vẻ mắt đỏ hoa của Tống Chi hôm nay khi đến đội vận tải, Phong Ngọc Lan húp một ngụm canh trứng. Hai người không thân cho lắm, Tống Chi không nói gì thì cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Trò hề tiếp theo kết thúc sau khi chú Lý và anh cả Vương trở về.

Chú Lý là một người hiền hậu, không giỏi ăn nói, cho dù thím Lý có nói mình bị bắt nạt thì chú ta cũng không biết nên nói thế nào.

Chị dâu Vương bị dội nước bẩn cũng không cam tâm tình nguyện, đẩy ông chồng đang kéo mình ra, chỉ vào mũi thím Lý, kể cho chú Lý nghe chuyện lúc chiều.

Chú Lý nghe vậy thì mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng xám xịt kéo thím Lý lên lầu. Khi đám người Phong Ngọc Lan chuẩn bị đi ngủ thì nghe chị dâu Triệu nhà bên nói thím Lý đã mở cửa ra nấu mì rồi.

Sau khi chị dâu Triệu về, tất nhiên đã kéo Phong Ngọc Lan kể cho cô nghe chuyện xảy ra vào buổi chiều. Biết chuyện này có liên quan đến mình, Phong Ngọc Lan có cảm giác như ăn dưa bở của chính mình.

Đường Minh Sơn ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện thì lại càng chẳng hiểu gì.

Khi cả hai tắm rửa sạch sẽ nằm xuống, Phong Ngọc Lan hỏi: "Minh Sơn, giống như những gì thím Lý đã nói, nhiều người đàn ông đều cảm thấy làm chút chuyện giúp đỡ người nhà là uất ức, là không có tiền đồ, anh nghĩ như thế nào?"

"Anh cho rằng người một nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Chuyện trong nhà dù lớn hay nhỏ cũng không có phân công. Vì là một gia đình nên làm gì cũng bằng lòng, cũng vui vẻ. Sao lại là uất ức và không có tiền đồ được chứ?"

Đường Minh Sơn đã trả lời như thế.

Đáp án giống như cô tưởng tượng. Phong Ngọc Lan cười, kéo chăn che cằm: "Ngủ đi."

"Ừm."

Buổi sáng khi đến đội vận tải, Phong Ngọc Lan nhìn thấy mắt của Tống Chi đỏ và sưng hơn ngày hôm qua, giọng nói hơi khàn giống như khóc vậy.

"Chê cười rồi." Tống Chi nở một nụ cười, hơi cúi đầu xuống.

Phong Ngọc Lan không nói gì, chỉ là sau khi làm bữa sáng, cô đun một ít nước nóng để Tống Chi dùng khăn tay chườm nước nóng lên mắt.

Ban đầu Tống Chi vẫn lặng lẽ chườm khăn, nhưng sau đó nước mắt từ lăn dài trên chiếc khăn tay.

Phong Ngọc Lan lặng lẽ ngồi bên cạnh cô ấy cho đến khi Tống Chi bình tĩnh lại, rồi mới cười lấy ra một nắm kẹo đưa qua: "Đây là kẹo cưới, mấy ngày trước có người làm đám cưới ở nhà ngang cho chúng tôi."

Ăn kẹo cưới cũng có thể dính chút không khí vui mừng.

Tống Chi mím môi nhận lấy: "Cảm ơn."

"Cũng không có gì to tát, không có việc gì."

Phong Ngọc Lan xua tay.

Thấy vậy, Tống Chi cười nói: "Nói chuyện với cô thật dễ chịu."

Cô sẽ không giả vờ an ủi mình như những người khác khi mình đang khó chịu, cũng không liên tục hỏi mình tại sao không thoải mái rồi sau đó quay người đi truyền ra ngoài.

Phong Ngọc Lan là kiểu người mà nếu cô không nói với tôi, tôi sẽ không hỏi thêm câu hỏi nào nữa.

"Nếu vậy thì tôi rất lợi hại đấy."

Câu này khiến Tống Chi bật cười.

Tiếp theo, Tống Chi làm việc cũng trở nên có tinh thần hơn. Sau khi thanh toán tiền vào buổi tối, cả hai cùng rời khỏi bếp sau, vừa ra ngoài đã thấy một thanh niên đang ở bên ngoài.

Thấy bọn họ đi ra, thanh niên kia vội vàng đi tới bên cạnh Tống Chi: "Không sao chứ, hai ngày nay anh không có ở nhà thì liền ầm ĩ không chịu được."

“Em không sao.” Tống Chi nói, nhưng nước mắt vẫn rơi. Phong Ngọc Lan không muốn ở lại lâu hơn nên đã đi trước một bước.

Kết quả là khi ra khỏi cửa phát hiện Đường Minh Sơn đang cầm đồ đứng đó.

"Sao anh lại tới đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-38.html.]

Phong Ngọc Lan bước nhanh về phía trước, cười hỏi.

"Buổi tối chị dâu Triệu mời chúng ta tới nhà họ ăn cơm, anh tới đón em."

Khi Đường Minh Sơn về nhà ngang thì chị dâu Triệu nói với anh, cho nên anh mới đi đón người.

"Anh mua gì thế?"

Thấy anh xách túi vải, Phong Ngọc Lan hỏi.

"Kẹo giấy màu vàng, Niếp Niếp thích ăn."

Đến nhà người ta làm khách cũng không thể đi tay không.

Phong Ngọc Lan khen anh suy nghĩ chu đáo. Đường Minh Sơn có chút xấu hổ quay đầu đi, hai người đi về phía trước.

"Đúng rồi, lúc đang làm việc chị dâu Tiêu nhờ người báo với anh, nói hai ngày nữa muốn tới gặp em."

Đường Minh Sơn nói.

"Chị dâu Tiêu..."

Phong Ngọc Lan hơi ngạc nhiên, dù sao họ cũng mới quen nhau hơn nửa tháng. Vả lại chị dâu Tiêu không sống ở nhà ngang, chồng cô ấy là người ở trong thị trấn, có nhà.

"Đúng..." Đường Minh Sơn không biết tại sao đối phương lại đến.

"Nói việc gì?"

"Ngày mai anh lại xác định xem. Người đưa tin cũng không nói ngày nào sẽ đến."

Phong Ngọc Lan gật đầu: "Được."

Chị dâu Triệu mời họ đi ăn tối cũng là vì Phong Ngọc Lan đã chăm sóc Niếp Niếp rất nhiều từ sau khi Niếp Niếp tới, thỉnh thoảng lại cho Niếp Niếp ăn quà vặt.

Đồ ăn không nhiều nhưng số lượng lớn.

Rau xanh xào, cá muối và một chút rượu sake.

Cá có hai con, con nào cũng lớn.

Sau khi ăn xong, Phong Ngọc Lan giúp dọn dẹp bát đĩa, Đường Minh Sơn thì giúp lau nhà.

Điều này khiến Triệu Thiên đang ngồi bên cạnh rất xấu hổ. Anh ta giật lấy cây chổi từ tay Đường Minh Sơn, vừa quét vừa nói: “Cậu cũng không biết bây giờ ở nhà ngang mấy người đàn ông gương mẫu như tôi còn không cao bằng bắp chân của cậu đâu."

"Cái gì?"

Đường Minh Sơn không hiểu.

"Nghĩa là so với cậu, tôi không làm gì được cả." Triệu Thiên nhún nhún vai: "Cũng may tôi không kém lắm. Tầng ba đánh vợ, tầng bốn thường xuyên mắng vợ mới là người đứng cuối cùng."

Đường Minh Sơn giờ đã hiểu. Anh nghĩ đến cách cư xử thường ngày của Triệu Thiên với cả thỉnh thoảng chị dâu Triệu mắng anh ta là tổ tông thì cười không trả lời.

Đêm nay bọn họ không học, chỉ ngồi ở nhà Triệu Thiên nói chuyện rất nhiều. Niếp Niếp ngủ rồi hai người Phong Ngọc Lan mới đứng dậy về nhà.

Chị dâu Triệu vẫn có chút chưa thỏa mãn, nói với bóng lưng của Phong Ngọc Lan: "Ngày mai chúng ta cùng đi chợ nông sản nhé."

"Được ạ."

Phong Ngọc Lan quay đầu lại mỉm cười đáp.

Thấy vậy, Triệu Thiên đợi cô ấy đóng cửa lại rồi trêu chọc: "Em thú vị thật đấy. Khi người ta vừa tới, là ai chướng mắt người ta thế?"

"Anh nhắc lại xem!"

Chị dâu Triệu nhìn qua sắc lẹm.

Triệu Thiên sờ mũi, oán giận nói: “Còn không cho người ta nói nữa."

“Bây giờ chúng em đang thân, anh đừng có gây xích mích.” Chị dâu Triệu mắng: “Anh có thể học hỏi từ đồng chí Tiểu Đường, giúp em một tay khi em nấu ăn là em đã cảm tạ trời đất rồi.”

Triệu Thiên kêu rên: "Đừng so sánh anh với cậu ta nữa! Có ai trong nhà ngang chúng ta có thể khiến vợ thỏa mãn hơn cậu ta nữa đâu?"

Chị dâu Triệu khẽ hừ một tiếng: "Tự anh tìm hiểu nguyên nhân đi. Qua đây, ngủ."

Triệu Thiên không dám nói lời nào, yên lặng chen vào chỗ trong cùng. Tựa như cảm thấy anh ta ở bên trong không đủ, chị dâu Triệu một cước đá anh ta, Triệu Thiên ấm ức mà dựa vào tường ngủ.

Vài ngày sau, chị dâu Tiêu cầm theo đồ đạc đến nhà Phong Ngọc Lan. Phong Ngọc Lan cũng không có gì để chiêu đãi, tình cờ hôm nay ông lão bán cá đến nên Phong Ngọc Lan đã mua hai con cá lớn từ sáng sớm.

Lại đến nhà chị dâu Triệu mang một ít dưa cải muối làm cá ngâm, mời chị dâu Triệu qua nhà ăn tối nhưng đối phương không đến. Vì vậy Phong Ngọc Lan bèn dẫn Niếp Niếp đi.

"Chị nên đến đây từ sớm, nhưng em cũng đoán được đó, người bạn mà chị nói đến thực ra là chính bản thân chị. Chê cười rồi."

Chị dâu Tiêu hơi đỏ mặt.

"Có gì đâu, kết quả kiểm tra thế nào?"

Phong Ngọc Lan cẩn thận gỡ xương cá, sau đó cho thịt cá vào bát của Niếp Niếp.

“Không phải chị có vấn đề, mà là người đàn ông của chị.” Chị dâu Tiêu có cảm giác thở phào: “Em không biết mấy năm nay chị bị mẹ chồng nhà chị ầm ĩ đau đầu đến mức nào đâu. Bây giờ thì hay rồi, người có vấn đề không phải là chị. Sau khi mẹ chồng chị biết thì trực tiếp đưa cho chị hai trăm đồng, nói là cứ chữa đi, không có tiền rồi lại nói với họ."

Chị dâu Tiêu nói xong rất kích động.

"Lúc đó chỉ vào mũi nói chị không thể sinh con, họ cũng không để chị đi khám, mà không phải là bảo chị uống mấy thứ lung tung thì cũng là lén lút nói với chồng chị bỏ chị đi, tìm một người trẻ tuổi khác."

Nhắc đến nỗi oan ức mấy năm nay, mắt chị dâu Tiêu không khỏi đỏ hoe.

"Không nghĩ nữa, đều đã qua rồi, sức khỏe anh ấy có thể chữa khỏi không?"

“Có thể.” Nói đến đây, chị dâu Tiêu gật đầu: “Chỉ là hơi lâu thôi. Anh ấy cảm thấy áy náy, có lỗi với chị, dù sao mấy năm nay chị cũng vì anh ấy mà chịu đựng nhiều như vậy.”

Niếp Niếp không hiểu họ nói gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó là con cá này thật là ngon.

Sau khi chị dâu Tiêu giúp Phong Ngọc Lan rửa bát đĩa thì đề cập đến một chuyện khác: "Nghe chủ nhiệm Lý nói mấy ngày nữa sẽ bận rộn trở lại, có thể sẽ lại đến gặp em. Em bảo đồng chí Tiểu Đường hỏi thăm một lần nữa đi, tốt nhất là xác định luôn."

Loading...