Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 37

Cập nhật lúc: 2024-08-03 15:44:28
Lượt xem: 212

Giọng to như vậy làm cho mấy bàn bên cạnh cũng nhìn qua, sắc mặt của vợ chồng lão Trịnh cũng không tốt.

Thím Lý vẫn còn đang giơ đũa, bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế bà ta cũng hơi đỏ mặt. Nhưng mà lời nói của bà ta vẫn còn kiên định: "Cô nói cái gì vậy, không phải là mọi người không ăn nên tôi mới ăn sao."

"Vậy thím ăn đi, tôi ngồi xem thím ăn." Chị dâu Vương trả lời rồi cầm đũa lên: "Đúng lúc tôi cũng chưa ăn xong, chúng ta ăn chung đi."

"Để tôi rót nước cho mọi người xuôi cơm nha." Vợ lão Trịnh thấy thế thì cười tủm tỉm lại gần.

Phong Ngọc Lan thấy chị dâu Triệu nháy mắt với mình cũng vội đứng dậy thu dọn chén đũa phụ mọi người.

"Đừng chen vào việc của hai người đó." Chị dâu Triệu nói nhỏ: "Cả hai đều không phải người lương thiện gì."

Thím Điền vừa bưng chén đũa đi ngang qua thì nghe được, bà ấy trừng mắt với chị dâu Triệu: "Nói nhỏ chút đi."

Chị dâu Triệu vỗ vỗ mặt mình rồi nói với Phong Ngọc Lan đang còn tò mò: "Đợi về chị kể rõ với em sau."

"Dạ."

Làm gì có ai không thích hóng chuyện.

Bên nhà gái không bày tiệc buổi tối nên sẽ qua nhà trai ăn cơm chiều, nhưng mà mọi người đều chỉ là khách mời của nhà gái nên tối nay mọi người ở nhà ăn cơm.

Phong Ngọc Lan lấy ra một cái sọt nhỏ, cô định dùng những mảnh vải còn dư lại sau khi làm giày để may một cái túi tiền. Chị dâu Triệu ngồi bên cạnh đã bắt đầu vá quần áo cho Triệu Thiên còn Niếp Niếp thì đang chơi ngoài gò đất với Yến Tử và mấy bạn nhỏ.

Hai người thì thầm nói chuyện.

"Chị dâu Vương này không chỉ nói chuyện lợi hại đâu mà đánh nhau cũng ghê gớm lắm."

"Đánh nhau với ai?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

Chị dâu Triệu chậc một tiếng: "Người này cũng mới chuyển tới nhà ngang ở chưa được bao lâu nên em chưa gặp, sau đó thì đánh một trận với chị dâu Vương rồi bị chồng đuổi về ở với ông bà vì sợ mất mặt."

"Đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào?"

Phong Ngọc Lan tò mò hỏi rõ.

"Do trộm đồ đó." Chị dâu Triệu cũng rất chán ghét: "Chị dâu Vương đặt một chút đồ ăn ở chỗ bồn nước bị người đó trộm một chút. Chị dâu Vương đâu phải là người dễ bị lừa, chỉ cần nhìn lướt qua đã biết được là thiếu rồi."

"Cô ta đi từng nhà để xem thử mọi người ăn gì, kết quả là bắt được kẻ trộm. Đối phương cũng thà c.h.ế.t chứ không nhận nhưng mà bị chính con mình vả mặt, nói là thấy mẹ lấy đồ ăn ở chỗ bồn nước, vậy đó."

Giọng của chị dâu Triệu dần dần tăng lớn.

"Sau đó hai người đánh nhau một trận, chị dâu Vương đè cho người ta nằm trên mặt đất rồi tát tai, mất hết mặt mũi. Mà quan trọng là ở nhà ngang rất đông người cho nên việc trộm đồ thì dù chị dâu Vương không thèm so đo nhưng người khác thì chưa chắc."

Thật ra thì để cho người chồng phải đưa người về quê thì chắc chắn là người khác cũng nói rất nhiều, dù sao thì cuộc sống hàng ngày khi có vợ và không có vợ bên cạnh khác biệt rất nhiều.

"Cũng đúng, sau chuyện này thì nhà ai mà mất đồ chắc chắn sẽ nghĩ đến người đó trước." Phong Ngọc Lan lắc đầu nói.

"Đúng là sợ cái này." Chị dâu Triệu gật đầu. Chỉ mới một chút, quần áo trong tay cô ấy đã được vá xong: "Chỉ cần nghĩ tới là thấy sợ rồi, đã vậy thì thà về ở với ông bà còn tốt hơn."

Cô ấy nhắc xong lại nói đến con dâu của lão Trịnh.

"Nghe nói nhà gái cho lễ hỏi là tám mươi tám đồng, còn mua một miếng vải và hai đôi giày giải phóng đó."

Lễ hỏi này đã là khá lớn.

Đặc biệt là giày giải phóng, cái này cần phải sử dụng phiếu mới mua được.

Phong Ngọc Lan chỉ lẳng lặng ngồi nghe cô ấy kể chuyện, thỉnh thoảng lại trả lời vài câu. Chị dâu Triệu cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại cô ấy còn nói chuyện rất hăng say. Cô ấy thích kể chuyện linh tinh với Phong Ngọc Lan.

Niếp Niếp khóc chạy về nhà, kể cho mọi người nghe là bị đứa nhỏ khác cướp mất quả bóng còn bị đẩy ngã trên đất.

Chị dâu Triệu kéo Niếp Niếp đi gặp cha mẹ của đứa nhỏ kia nói chuyện.

Đợi đến lúc hai mẹ con quay lại thì Phong Ngọc Lan đang quét rác. Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Niếp Niếp thì cô cười hỏi: "Không có việc gì chứ chị?"

"Không có gì." Chị dâu Triệu xắn tay áo: "Mấy đứa nhỏ cãi nhau một chút thôi. Nhưng mà gặp chuyện như vậy thì chị cũng phải nói chuyện với mẹ của đứa bé kia một tiếng. Sợ nhất là sau này nó vừa thấy Niếp Niếp nhà ta thì bắt nạt, vậy không được."

"Cái này đúng rồi." Phong Ngọc Lan ngồi xổm xuống sờ sờ khuôn mặt nhỏ đang lấm lem của Niếp Niếp. Cô nhìn kỹ thì thấy được gần lỗ tai bị trầy da một chút, chắc là lúc té không cẩn thận bị đụng vào.

Chị dâu Triệu cũng thấy được, nếu không đã không tức giận mà đi tìm cha mẹ của đứa bé kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-37.html.]

Con nhà ai mà chẳng là bảo vật trong nhà.

Đến chạng vạng, Đường Minh Sơn về nhà còn mua một gói bánh bỏng gạo.

"Anh nhìn thấy lúc đi qua Cung tiêu xã nên anh mua một gói."

Anh nói.

Phong Ngọc Lan cười mở gói bánh ra, bên trong là bánh bỏng gạo màu vàng nhạt hình chữ nhật. Cô cắt bánh ra thành mấy miếng nhỏ rồi chờ Đường Minh Sơn rửa tay xong thì mới cùng nhau ăn.

Vị ngọt, có độ dai tốt.

Trong lúc ăn, Phong Ngọc Lan kể lại chuyện trên bàn ăn cỗ hôm nay. Đường Minh Sơn cười nói: "Lúc anh về có gặp được chú Trịnh. Chú còn đưa cho anh một ít kẹo."

Nói xong, anh lại lấy ra một nắm kẹo trong túi.

"Em thấy bánh kẹo cưới mà chú mua có vị khá ngon. Bên Cung tiêu xã không có đâu."

Phong Ngọc Lan còn định đi Cung tiêu xã mua một ít về biếu ông bà.

"Để sáng mai anh hỏi chú Trịnh xem thử mua ở đâu."

Đường Minh Sơn trả lời.

"Mua về cho ba mẹ nếm một chút." Phong Ngọc Lan nói.

"Anh biết rồi."

Đường Minh Sơn cười nhìn cô rồi hỏi công việc của cô hôm nay ở đội vận tải. Phong Ngọc Lan kể xong lại hỏi ngược lại anh đi làm ở nhà máy sản xuất giấy có gặp chuyện gì thú vị không.

Chỉ có vài câu chuyện tầm phào như thế nhưng lại làm cho hai người trở nên quen thuộc hơn. Buổi tối lúc đi ngủ, Phong Ngọc Lan cũng không còn đề phòng như trước, mỗi đêm đều ngủ ngay khi vừa nằm lên giường.

Buổi sáng, thường thì người dậy trước là Đường Minh Sơn. Anh sẽ nhẹ nhàng mặc quần áo rồi đi ra ngoài rửa mặt, nấu đồ ăn sáng.

Chưa nói đến chị dâu Triệu, ở trong nhà ngang này có rất nhiều người hâm mộ Phong Ngọc Lan.

"Cuộc sống của cô vợ nhỏ ở tầng năm kia đúng là sung sướng thiệt."

Một đám người ngồi tán gẫu trên gò đất, một bà thím nhắc tới Phong Ngọc Lan.

"Đúng rồi." Chị dâu Triệu cũng ngồi ở đó, cô ấy tỏ vẻ rất hâm mộ nói: "Đồng chí Tiểu Đường nhà người ta mỗi ngày đều sẽ nấu cơm, múc nước cho vợ đầy đủ. Nhìn lại ông chồng nhà tôi, về nhà giống như là ông lớn. Chỉ thiếu điều đợi tôi đút đồ ăn cho ổng nữa thôi."

"Đúng đó, chồng tôi cũng vậy."

"Tôi cũng không đòi hỏi gì, chỉ cần giúp tôi rửa chút đồ ăn là tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi."

Câu này khiến cho không ít người nở nụ cười, cũng có vài thím không quen nhìn cách sống của Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn.

Lúc này, thím Lý nghe được lời nói của mọi người đã nhấc m.ô.n.g lại gần nói: "Người phụ nữ nào thương chồng mình thì sẽ không bắt chồng làm một chút việc nhà nào hết. Ví dụ như ông chồng của tôi nè, ở bên ngoài kiếm tiền nuôi cả gia đình đã vất vả một ngày. Tôi làm sao để cho ông ấy giúp mình làm việc lúc về nhà nữa chứ."

"Thím Lý, thím không thể nói vậy. Vợ chồng nhà người ta tình cảm với nhau, chỉ cần hai bên vui vẻ là được."

"Đúng rồi, đúng rồi."

"Tôi nói thẳng là đàn ông về nhà còn phải nấu cơm thì chính là kẻ sợ vợ, không có năng lực."

Thím Lý thấy mọi người không đồng tình với ý kiến của mình thì nhảy dựng lên nói "đạo lý lớn".

Chị dâu Triệu không thích nghe những lời nói ghen ghét của thím Lý, chị dâu Vương lại càng không. Bởi vì chồng của chị dâu Vương chính là người sợ vợ nổi tiếng ở nhà ngang.

Lúc Đường Minh Sơn về thì thấy thím Lý và chị dâu Vương đang cãi nhau ở gò đất, còn có rất nhiều người vây xung quanh.

Anh cũng không phải là người thích xem chuyện của người khác cho nên đi thẳng lên lầu, với lại hai người này bình thường cũng hay cãi nhau.

Hôm nay Phong Ngọc Lan phải về trễ nên anh nấu đồ ăn xong hết để vợ anh về nhà có thể ăn cơm ngay.

Anh còn định đi đón cô nhưng mà buổi sáng lúc hai người đi làm, Phong Ngọc Lan đã dặn anh không cần đi đón.

Vậy nên Đường Minh Sơn muốn nấu ăn giúp cô.

Phong Ngọc Lan trở lại nhà ngang đã là nửa tiếng sau, lúc này trên gò đất đã ồn ào dữ dội, vì lý do gì vậy?

Bởi vì thím Lý và chị dâu Vương đã đánh nhau.

Loading...