Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-08-03 15:39:08
Lượt xem: 220
Lúc Đường Minh Sơn về đến nhà thì cơm nước đã xong hết, trên bàn còn có một đĩa trái cây đã rửa sạch, bên cạnh vọng đến tiếng cười của ba người gia đình chị dâu Triệu, sau khi nghe thấy vậy anh hỏi: “Niếp Niếp được đón về rồi à.”
“Đúng vậy, là một cô bé rất đáng yêu.” Phong Ngọc Lan gật đầu: “Lát nữa chúng ta đó chơi một chút.”
“Được.”
Đường Minh Sơn gật đầu.
Ở trong thời đại cả nước vẫn chưa có điện, hoạt động ban đêm chỉ đơn giản là tán dốc, đọc sách hoặc là đi ngủ.
“Số trái cây này cũng là chị dâu chia cho chúng ta sao.”
Đường Minh Sơn ăn vài trái, nó có vị chua chua ngọt ngọt.
Ăn cơm xong anh không để Phong Ngọc Lan nhúng tay vào, sau khi hai người sang nhà bên cạnh ngồi một lúc thì về nhà.
Đường Minh Sơn lấy một xấp tiền và phiếu đưa cho Phong Ngọc Lan.
“Hôm nay có lương và các loại phiếu rồi.”
Anh là công nhân kỹ thuật cấp ba, một tháng được bốn mươi lăm đồng và đủ các loại phiếu trợ cấp.
Có phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu thịt.
Đôi lúc sẽ thêm một số phiếu vải hoặc phiếu của các ngành nghề khác.
Phong Ngọc Lan ghi chép kỹ vào sổ, bỏ tiền vào trong tủ rồi khóa lại, lúc này mới đọc sách làm bài.
Nền tảng tiểu học của cô không có vấn đề gì, cho nên bây giờ vẫn đang học sách của trung học cơ sở.
Với tiến độ này của Phong Ngọc Lan, Đường Minh Sơn cảm thấy cô hoàn toàn có thể thi xong cuộc thi chuyển cấp trung học cơ sở, xong qua một hai năm nữa có thể thi lên trung học phổ thông.
Bởi vì Phong Ngọc Lan thật sự rất thông minh, cái gì cũng có thể hiểu được ngay.
Còn Đường Minh Sơn lại luôn ôn tập chương trình lớp mười hai.
Vài ngày sau, công việc tạm thời của Phong Ngọc Lan cũng đã hoàn thành.
Chủ nhiệm Lý còn không đành lòng để cô đi.
“Tôi nghe đồng chí Tiểu Đường nói tháng sáu này cô chuẩn bị thi tuyển sinh lên cấp đúng không.”
Phong Ngọc Lan gật đầu cười: “Chuyện học vô bờ bến, đọc nhiều sách không bao giờ sai cả.”
Chủ nhiệm Lý gật đầu liên tục.
“Chính là đạo lý này.”
Sau khi bước ra từ nhà máy sản xuất giấy, Phong Ngọc Lan đi đến chợ, lúc này hàng thịt chỉ còn thịt nạc, Phong Ngọc Lan mua một cân hơn, rồi lại mua chút rau, xong lại đến Cung tiêu xã mua thêm ba mươi quả trứng.
Tiền lương cô nhận được không nắm trong tay được lâu, lúc mua thức ăn cũng sẽ trích một phần ra để mua.
Đương nhiên Đường Minh Sơn không biết điều này, bởi vì người quản lý tiền bạc là Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan xào thịt, trong lò nhiều củi trong nồi nhiều dầu, đương nhiên hương vị này sẽ thơm hơn những gia đình khác.
Lúc nấu cơm, không chỉ có chị dâu Triệu đang ở gần mà còn có chị dâu Trương cũng nhìn về phía này, thêm vào đó các bà thím, chị dâu khác cũng thường xuyên nhìn sang Phong Ngọc Lan.
Vừa lên đến lầu năm, Đường Minh Sơn đã ngửi được hương thơm, còn nghe được có một bà thím nói nàng dâu nhà anh lãng phí dầu củi.
Lúc đi ngang qua người bà thím ấy, anh cười nói: “Là do cháu thích ăn như vậy.”
Bà thím kia lập tức nói đùa: “Không chỉ cháu thích ăn, thím ngửi thôi cũng thèm ăn đây.”
Lúc ăn cơm, Phong Ngọc Lan nhắc đến chuyện về quê vào ngày mai: “Anh xin nghỉ chưa?”
“Xin rồi, anh cũng đã mượn xe của Dương Bảo Quốc, đỗ ngay dưới nhà.”
Đường Minh Sơn đáp.
Dương Bảo Quốc chính là người bạn cho họ mượn xe đạp ngày trước.
“Một tháng chúng ta gửi về nhà bao nhiêu tiền thế?”
Phong Ngọc Lan lại hỏi.
Cô nghĩ ngày mai ra khỏi nhà cũng cần mang theo một số tiền.
Đường Minh Sơn hơi buồn phiền.
“Anh quên nói với em chuyện này, trước đây cha mẹ đều bị bệnh nặng một trận nên đã mượn không ít tiền, những năm gần đây anh và anh hai luôn cùng trả số tiền đó, vì năm đó nhà đã tiêu mất một khoản tiền để anh đi học nên anh phải chịu.
Phong Ngọc Lan gật đầu.
“Đầu năm ngoái nợ đã được trả hết, lúc cuối thu nhà cửa xảy ra chút vấn đề nên năm ngoái đã sửa sang phòng ốc, không thiếu tiền nhưng tiền trong tay cũng không còn bao nhiêu.”
Đường Minh Sơn nói tiếp.
“Sau đó mỗi tháng anh gửi về nhà mười đồng, tiền còn lại thì anh để dành, lúc kết hôn dùng hết một mớ, cuối cùng vẫn còn dư lại khoảng một trăm đồng.”
“Thêm vào tiền mừng của bạn bè tổng cộng hai trăm đồng tròn.” Phong Ngọc Lan cười tiếp lời.
“Đúng là như vậy.”
Đường Minh Sơn cũng cười gật đầu.
“Tiền sính lễ là anh bỏ ra sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-31.html.]
Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.
“Cha mẹ bỏ ra đấy, ngoài ra sau khi chúng ta kết hôn không cần gửi tiền cho nhà nữa, đây là ý của cha mẹ.”
Lời này khiến Phong Ngọc Lan rất ngạc nhiên.
Bởi vì gia đình chỉ có một người làm ra tiền như nhà ngang thì rất ít cha mẹ bảo con trai và con dâu đừng gửi tiền về nhà.
Triệu Thiên đấy, tiền lương một tháng ba mươi đồng thì phải đưa cho nhà mười lăm đồng, trong đó còn có các phiếu phụ cấp nữa, có lúc mẹ anh ta còn tìm đến để đòi tiền, cho nên mười lăm đồng ấy căn bản không cầm cự được trong một tháng.
Đó là lý do tại sao Phong Ngọc Lan ngạc nhiên như vậy.
“Chuyện gì vậy?”
Thấy cô nhìn mình chằm chằm không nói, Đường Minh Sơn theo bản năng sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ lúc nãy rửa mặt không rửa sạch chỗ nào sao?
“Không, em chỉ ngạc nhiên thôi.” Phong Ngọc Lan không che giấu suy nghĩ của mình.
“Về sau từ từ sẽ thành thói quen thôi.”
Đường Minh Sơn có chút đau lòng khi nghĩ đến những người trong nhà họ Phong mà anh biết.
Biết mình hiểu lầm, Phong Ngọc Lan cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn nói về việc những thứ họ định sẽ mua và mang về nhà vào ngày mai.
Đây đều là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống nhưng cả hai vẫn thảo luận rất nghiêm túc.
“Cày bừa vụ xuân vừa qua không bao lâu, cha mẹ và mọi người phải bồi bổ cơ thể, nên mua ít thịt về.”
“Được.”
“Mua một ít thịt mỡ, một ít thịt nạc. Trẻ con thích ăn thịt nạc hơn.”
Phong Ngọc Lan nhớ là lần trước khi Nguyên Khang ăn thịt lợn xào măng, nó thích thịt nạc hơn, với lại trẻ con ăn quá nhiều thịt mỡ sẽ thấy hơi ngán.
“Nghe em.”
Phong Ngọc Lan buồn cười nghiêng đầu lại: “Chúng ta đang thảo luận, không phải một mình em quyết định.”
“Được, vậy mua chút mì trắng anh hai thích ăn đi, mẹ và chị dâu hai đều thích ăn đường, Nguyên Khang cũng thích, mua hai cân đường đi.”
Như thế này mới đúng.
Phong Ngọc Lan hài lòng quay đầu lại: “Được.”
Vì Đường Minh Sơn chỉ có một ngày nghỉ nên cả hai dậy rất sớm, sau khi rửa mặt sạch sẽ xong thì khóa cửa rồi rời khỏi nhà ngang.
Đường Minh Sơn đạp xe đưa Phong Ngọc Lan đến chợ nông sản ở thị trấn huyện để mua đồ.
“Anh đi cửa hàng bán thịt, em đến Cung tiêu xã nhìn xem.”
Sau khi Đường Minh Sơn nhìn những người xếp hàng hai bên, anh nói với Phong Ngọc Lan.
“Được.”
Sau khi đưa phiếu thịt cho Đường Minh Sơn, Phong Ngọc Lan đến Cung tiêu xã để xếp hàng, nhưng người đứng trước mặt cô lại là thím Lý.
Thím Lý phát hiện ra cô đang xếp hàng ở phía sau, bà ta lập tức nhớ tới ngày đó giặt đồ bên ao đang buôn chuyện của chị dâu Triệu thì bị đối phương bắt gặp liền cảm thấy xấu hổ.
Bà ta ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Hai vợ chồng trẻ sắp về quê sao?”
“Vâng.” Phong Ngọc Lan gật đầu: “Thím Lý đến mua đồ sớm như vậy chắc cũng là muốn đi đâu.”
“Thím đi gặp con gái.” Thím Lý cười nói: “Con bé sắp sinh rồi, thím vẫn nhớ kĩ.”
“Thì ra là như vậy.”
Phong Ngọc Lan cười nhẹ, cũng không định nói nhiều với đối phương. Nhưng thím Lý là người nói nhiều, đã mở miệng ra một lát là không thể ngừng được.
“Cháu nói thật với thím Lý, sau khi chúng ta gặp nhau ngày hôm đó, nhà Triệu Thiên có nói gì với cháu về thím không?”
Thím Lý nhỏ giọng hỏi.
Những người phía trước đã đi về phía trước vài bước, thím Lý quay đầu lại nói chuyện với Phong Ngọc Lan nên tự nhiên không nhận ra mình đã tụt lại phía sau một đoạn đường dài.
Phong Ngọc Lan vội vàng nói: “Thím Lý, mau tiến lên đi.”
“Ôi nhìn thím mải nói chuyện này, cũng không chú ý đến cái này.”
Phát hiện mình bị bỏ lại một đoạn đường xa, thím Lý liền vội vàng tiến lên. Một số thím xếp phía sau Phong Ngọc Lan xì xào phàn nàn. Mặc dù thím Lý cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại tiếp tục hỏi Phong Ngọc Lan.
“Chỉ cần nói cho thím biết, thím sẽ không nói với người khác là cháu đã nói với thím.”
Bà ta vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Phong Ngọc Lan lắc đầu.
“Không nói cái gì cả. Chúng cháu đang nói về việc học trong tương lai của bọn trẻ.”
“Thật sao?”
Thím Lý lộ vẻ không tin: “Vợ Tiểu Đường, cháu đừng giấu giếm thím, thím đã nói thím sẽ không nói cho người khác biết là cháu nói.”
“Thật.” Phong Ngọc Lan bất đắc dĩ dang hai tay ra: “Chút chuyện như vậy mà cháu có thể nói dối thím sao?”
Trong lòng thím Lý mắng vợ Tiểu Đường gian trá, mím chặt miệng, có chút không vui nên dứt khoát quay đầu đi, không nói chuyện với cô nữa.