Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-08-03 15:36:47
Lượt xem: 224

Sau khi ăn cơm xong, Đường Minh Sơn phụ trách rửa chén, khi nãy về nhà, anh có mang về hai hộp đựng cơm làm bằng thiếc để trong túi vải.

"Anh mới được nhận ở trong nhà máy, em hãy dùng để đựng cơm trưa."

Phong Ngọc Lan nhận lấy nhìn một chút, nó chỉ lớn hơn hộp đựng cơm dùng trong nhà ăn một chút, nhưng lại rất nặng.

"Vâng."

Ngày hôm sau, Phong Ngọc Lan xới cơm vào bên trong hộp trước, sau đó cho thịt xào tỏi lên trên và một ít rau diếp ngồng xào.

Phong Ngọc Lan luôn đem theo cốc sứ, Đường Minh Sơn cũng có một cái để ở trong nhà máy, nhà ăn có chỗ để lấy nước sôi nên không cần lo về chuyện nước uống.

Đường Minh Sơn mang cơm hộp đến khu vực lấy cơm nóng trong nhà ăn, bác gái phụ trách công việc này mỉm cười, nhận lấy từng hộp cơm của mọi người rồi đánh dấu, sau đó đặt vào trong lồng hấp.

"Hôm nay Tiểu Đường cũng mang cơm nữa sao, như vậy mới tốt."

Thím cười tủm tỉm nói.

Đường Minh Sơn cười xòa, nói cảm ơn bác ấy rồi bắt đầu công việc của mình.

Buổi trưa, Đường Minh Sơn như thường lệ đến nhà ăn dùng bữa cùng Phong Ngọc Lan.

Cứ như vậy đến giữa tháng ba, Triệu Thiên xin nghỉ phép, sáng sớm giọng nói hối hả của chị dâu Triệu ở cách vách truyền đến.

Phong Ngọc Lan nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh liền thấy Đường Minh Sơn đã thức dậy từ bao giờ.

Một lúc sau, Triệu Thiên vừa ngáp vừa bước ra ngoài.

Đường Minh Sơn đang xách nước trở về tình cờ đụng phải anh ta: "Về quê hả?"

Triệu Thiên gật đầu, dùng tay vỗ vỗ vào mặt của mình.

"Về đó sẽ là một trận chiến khốc liệt."

"Triệu Thiên, anh làm gì mà lề mề quá vậy?"

Chị dâu Triệu đứng ở cửa kêu to.

Đường Minh Sơn tránh sang một bên nhìn Triệu Thiên lật đật rời đi.

"Tiểu Đường, chị không có ý gì đâu, chỉ là chị không ưa nổi cái tác phong chậm chạp của anh ấy thôi." Chị dâu Triệu lên tiếng giải thích.

"Em hiểu mà." Đường Minh Sơn gật đầu, thấy Phong Ngọc Lan bước ra, anh lập tức chỉ cô chỗ nước rửa mặt mà mình đã chuẩn bị sẵn, còn số nước ở trong tay anh là dùng để nấu mì.

Đợi đến khi Phong Ngọc Lan rửa mặt xong thì đã có mì ăn ngay.

Hai người ngồi đối diện nhau.

"Ngày mai anh xin nghỉ phép hả?"

Cô hỏi Đường Minh Sơn.

"Ừ." Đường Minh Sơn gật đầu.

Phong Ngọc Lan chỉ là công nhân tạm thời nên cô không có ngày nghỉ.

"Anh tính thế nào?"

Nghe vậy, Đường Minh Sơn ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em cứ ở nhà chuẩn bị cơm trưa, khi nào anh tan làm sẽ đón em về nhà ăn cơm."

Phong Ngọc Lan vội vàng húp nước mì để cố giữ bình tĩnh.

Hai gò má của cô ửng đỏ, cúi đầu nhìn bát mì: "Em nghĩ anh cũng nên về thăm cha mẹ và Nguyên Khang một chuyến."

Đường Minh Sơn suy nghĩ vài giây rồi nói: "Anh nhớ hình như em chỉ làm đến ngày hai mươi thì sẽ nghỉ việc."

"Đúng vậy." Phong Ngọc Lan gật đầu, cô làm tổng cộng mười lăm ngày.

Mỗi ngày được sáu hào, tổng cộng là chín đồng.

"Vậy ngày mai anh không cần phải xin nghỉ, đợi đến khi em nghỉ làm rồi hẵng về."

Đường Minh Sơn nói.

"Theo ý anh."

Phong Ngọc Lan nghĩ đến Nguyên Khang cũng muốn cô trở về nên liền gật đầu đồng ý.

Buổi chiều, Phong Ngọc Lan trở về nhà ngang, cô vừa bước lên lầu ba thì gặp chị dâu Triệu đang vui vẻ dắt theo một cô bé vừa mới tắm rửa sạch sẽ, lúc này đang mặc một bộ đồ mới, cô bé có vẻ nhút nhát, nghe lời chị dâu Triệu gọi Phong Ngọc Lan một tiếng "thím".

"Ngoan lắm." Phong Ngọc Lan ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé: "Lát nữa có muốn đến nhà thím chơi không?"

Niếp Niếp ngẩng đầu lên nhìn chị dâu Triệu.

Chị dâu Triệu cười nói: "Thím ấy đang hỏi con đấy."

"Con, con muốn ở chung với mẹ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-30.html.]

Vẻ mặt Niếp Niếp tràn đầy lo lắng, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y chị dâu Triệu nói.

Chị dâu Triệu nghe vậy trong lòng không khỏi chua xót, cô ấy cúi người ôm chầm lấy Niếp Niếp: "Mẹ con chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!"

Phong Ngọc Lan xách thùng gỗ giúp cô ấy, ba người cùng lên lầu năm.

Không ngờ lại gặp được thím Lý đang đứng ở bồn rửa, bà ta đang lớn tiếng nói về chuyện đón con về nhà của chị dâu Triệu.

"Tôi thấy cô ta không nên làm như vậy, đứa nhỏ này cũng nhờ mẹ chồng cô ta một tay chăm sóc đến tận bây giờ, ấy thế mà cô ta lại đòi đón con mình về, còn trách nhà bên đó không chịu buông tha, mấy bà nghĩ xem còn ra thể thống gì!"

Bà ta nói xong liền thở dài: "Nếu tôi là mẹ chồng của cô ta, chắc tôi sẽ bị chọc cho tức chết."

“Vậy cũng không thể nói như thế được.” Rõ ràng chị dâu Trương không đồng ý với lời của thím Lý, giọng nói của cô ấy cũng lớn hơn đối phương.

“Trọng nam khinh nữ vốn là tư tưởng không đúng, đứa bé Niếp Niếp kia lúc mới đến đây, tôi nhìn đã nghĩ quá gầy, ngược lại là đứa em trai của con bé lại mập mạp tròn trĩnh, vừa nhìn là biết không thiếu ăn rồi.”

“Đúng vậy, tôi cũng nhớ là thế.” Một bà thím khác gật đầu liên tục: “Lúc đó tôi còn cảm thấy bực mình nữa, mỗi tháng Triệu Thiên gửi tiền về nhà nhưng sao con gái lại nuôi đến mức gầy gò như thế chứ.”

Thím Lý cũng không muốn mọi người phản bác lại mình nên bà ta đã nhanh chóng lôi chuyện mẹ Triệu Thiên gây sự ở nhà ngang hôm đó ra nói.

“Bà ta vừa khóc vừa đòi nhảy lầu, đâu phải mấy người không thấy, nếu như trong lòng không uất ức thì có thể thành ra như vậy sao.”

“Hơn nữa trời cũng tối rồi phải về nhà, điều này chứng mình được gì chứ.”

Thím Lý dùng sức vỗ tay: “Chứng minh mẹ chồng cô ấy bị oan đó, hơn nữa các người cũng đâu thấy nhà người ta trọng nam khinh nữ, tại sao lại đổ cái tội danh đó lên đầu người ta chứ.”

Bà ta bĩu môi.

“Nói không chừng do con bé đó kén ăn hoặc không muốn ăn.”

“Thím Lý à.” Chị dâu Triệu lạnh lùng lớn tiếng: “Chuyện nhà của chúng tôi, bà còn rõ ràng hơn người làm dâu là tôi đây nữa.”

Đám người giặt giũ bên hồ cũng không ngờ đám người chị dâu Triệu lại ở ngay cầu thang, nghe xong câu nói này, họ có thể chắc chắn họ đã nghe hết cuộc trò chuyện.

Chị dâu Trương và một bà thím khác hơi ngại ngùng, dù gì họ cũng tham gia vào cuộc đối thoại.

Người càng xấu hổ hơn chính là thím Lý, thường ngày bà ta thích lợi dụng người khác nhất, đừng nói lầu năm này, ngay cả mấy tầng dưới, bà ta cũng không ít lần “đi dạo” qua.

Chị dâu Triệu cũng có cho bà ta chút “lợi ích”, bây giờ chị dâu Triệu lại nghe thấy những lời rảnh rỗi này của bà ta, vậy thì sau này còn có thể cho được bà ta thứ gì nữa sao?

Chắc chắn không thể rồi.

“Gì ấy nhỉ.” Thím Lý nở một nụ cười gượng, bước về phía đám người chị dâu Triệu, nhưng chị dâu Triệu lại trợn trắng mắt lên, đi lướt ngang qua người bà ta rồi rời đi.

Thím Lý sững sờ đứng yên tại chỗ.

Phong Ngọc Lan xách theo thùng gỗ đi qua theo.

Đợi hai người họ đi xa, thím Lý mới tức giận nói: “Có gì hay cơ chứ.”

Chị dâu Trương và một bà thím khác cúi đầu giặt tiếp quần áo của mình, không ai đáp lại lời bà ta.

“Bà ta đúng là nực cười mà.”

Chị dâu Triệu bỏ Niếp Niếp xuống, lấy chìa khóa ra vừa mở cửa vừa mắng.

“Chuyện nhà mình còn chưa làm rõ, vậy là còn đi bàn luận chuyện nhà người khác, đúng là rảnh rỗi quá mà.”

“Tức giận vì loại người này không đáng đâu.” Phong Ngọc Lan đặt thùng gỗ xuống, cũng mở cửa nhà mình ra: “Chị dâu, qua đây ngồi chút đi.”

“Được.” Chị dâu Triệu mang đồ vào trong nhà rồi kéo thêm hai cái ghế ra, Niếp Niếp một cái, mình một cái.

Còn Phong Ngọc Lan cất túi vải xong thì lại lấy số kẹo lúc kết hôn nhưng vẫn chưa ăn hết ra.

“Đến đây.”

Cô nhét kẹo vào túi áo của Niếp Niếp.

Niếp Niếp chớp chớp mắt, nhìn sang chị dâu Triệu rồi lại nhìn sang Phong Ngọc Lan.

“Còn không cảm ơn thím đi.”

Chị dâu Triệu thấy hơi ngại nhưng cũng nhận tấm lòng của Phong Ngọc Lan.

“Cảm ơn thím.”

Niếp Niếp nhỏ giọng nói.

“Không cần cảm ơn đâu.” Phong Ngọc Lan sờ lên đầu con bé rồi cười.

Lúc người lớn nói chuyện, Niếp Niếp cứ ngoan ngoãn ngồi ở đó, nhét một viên kẹo vào miệng, ngon đến mức híp hai mắt lại, trông vô cùng hưởng thụ.

Lúc Triệu Thiên quay về bắt gặp được cảnh tượng này, sau khi anh ta đưa Niếp Niếp về thì một người bạn cũng đang nghỉ phép tìm anh ta có chút việc nên đã ra ngoài ngay.

Lúc quay về thì mang theo chút trái cây, chị dâu Triệu hỏi ra mới biết là do người bạn đó tặng, vì thế đã chia một nửa cho Phong Ngọc Lan.

Loại quả này cỡ bằng ngón cái, thân quả có màu đen, nhưng cuống quả lại có màu đỏ nhạt, trông rất đẹp mắt.

Loading...