Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:14:05
Lượt xem: 120
Mấy đứa nhỏ chơi rất vui, Thiết Đản nhỏ nhất nên không chạy lại những đứa còn lại, tức đến mức vừa chạy phía sau vừa kêu oai oái.
Mỗi lần như vậy, Nguyên Khang đều sẽ quay lại bế thằng bé lên.
Lập tức Thiết Đản không còn la oai oái nữa, trở nên vui vẻ kêu lên líu rít.
Phong Ngọc Lan thấy bọn nhỏ lúc đi thì sạch sẽ tươm tất, lúc về thì ai nấy đều dính đầy bùn đất.
Sau đó, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải đưa các bé trai đi tắm rửa, còn Tiểu Quả Tử đi theo Yêu Muội đến nhà bác cả Đường tắm.
Tối nay, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải đứng trong sân chồng đá lên, bắt đầu làm đồ nướng.
Do quá cay nên Thiết Đản vừa ăn vừa hà hơi.
Tiểu Lỗi Tử lại không sợ cay nên ăn mạnh nhất.
Vì hai ngày nữa sẽ là tiệc đầy tháng của thằng hai nhà Xuân Phân cho nên Tống Chi không về.
Cô ấy đi theo Phong Ngọc Lan giúp bày tiệc.
Còn trang điểm cho Xuân Phân nữa.
Lúc nghỉ ngơi, Tống Chi vẫy nhẹ chiếc quạt nói với Phong Ngọc Lan: “Những ngày tháng như vậy khiến em nhớ lại nhiều năm về trước, chị dắt em xuống quê để nấu ăn, trang điểm cho cô dâu.”
“Đúng vậy, chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.”
Phong Ngọc Lan xúc động.
“Em cũng đã có hai đứa rồi.” Tống Chi nhìn Tiểu Diệp Tử và Tiểu Quả Tử đang vui đùa ầm ĩ trong sân: “Nói cho chị biết, em còn lén lút đặt tên cho đứa bé ấy nữa.”
“Ồ? Tên gì thế?”
Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.
“Đại Hoa.”
Tống Chi chớp mắt.
“Không tệ.” Phong Ngọc Lan gật đầu: “Có hoa, có lá (diệp), có quả.”
Tống Chi cười rất rạng rỡ: “Chị hiểu em.”
Hồng Kiến Quân đã rất nhiều ngày không gặp vợ con nên đã theo Đường Minh Sơn đến đón.
“Anh ở nhà một mình buồn đến mức xem TV cũng không còn ý nghĩa nữa.” Hồng Kiến Quân uất ức nhìn Tống Chi nói.
Tống Chi khẽ cười: “Không phải đã theo anh về rồi sao?”
“Đó là do anh đến đón, nếu anh không đến thì sợ là em còn không nhớ đến anh nữa.”
Hồng Kiến Quân giữ vai cô ấy, Tống Chi cười, tựa lên vai anh: “Anh đi dỗ bọn nhỏ đi.”
Quả nhiên vừa nghe phải về nhà thì Tiểu Quả Tử oa lên tiếng rồi bật khóc, mặc dù Tiểu Diệp Tử lớn hơn nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe.
“Hay là để bọn nhỏ ở đây thêm vài ngày đi?” Anh hai Đường cũng đã quen với việc trẻ con chạy khắp sân rồi, náo nhiệt biết bao.
“Đúng vậy, chị bảo đảm sẽ chăm sóc cho bọn nhỏ thật tốt.” Chị dâu hai Đường liên tục vỗ lên ngực.
Hai đứa nhỏ tha thiết mong chờ nhìn cha mẹ.
Cuối cùng, Hồng Kiến Quân gật đầu: “Được, nhưng mấy đứa phải nghe lời, nếu không cha sẽ cho ăn đòn đấy.”
“Biết rồi ạ!”
Kỳ nghỉ hè bắt đầu cũng là lúc sạp hàng của anh hai Đường đóng cửa, bởi vì có quá nhiều đối thủ cạnh tranh, chuyện làm ăn cũng không lời bao nhiêu, chi bằng về nhà chăm lo cho hoa màu.
Hơn nữa, họ cũng đã bỏ tiền vào quán trà của Đường Văn Cường, sau này cứ đợi chia hoa hồng thôi.
Cả năm nay, việc nuôi gà thả vườn, trồng mía, còn có vườn trà cũng không kiếm được bao nhiêu.
Cũng không thể bám mãi vào quầy hàng nhỏ đó không buông được.
Vì Tiểu Diệp Tử và Tiểu Quả Tử không về, nên tâm trạng của bọn nhỏ cũng không ảnh hưởng gì, mãi cho đến khi Xuyên Tử đến nhà.
Cậu đã không còn là một đứa nhỏ dơ bẩn, nước mắt nước mũi dính hết lên quần áo lúc nhỏ nữa, Xuyên Tử trông rất cao to, cao tận một mét tám hơn, bởi vì làm nông nên da thịt chắc nịch.
Trời đang nóng, nên lúc cậu đến, áo được vén lên tới nửa bụng, Nguyên Khang còn có Tần Lưu Hải nhìn số cơ bụng kia với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Hơn nữa, lúc Xuyên Tử lên tiếng, giọng nói trầm thấp trưởng thành, khiến những người vẫn chưa đến thời kỳ vỡ giọng như Nguyên Khang họ càng muốn rơi nước mắt.
“Cái gì? Anh muốn kết hôn sao?”
Nguyên Khang kinh ngạc la lên.
Vẻ mặt Tần Lưu Hải cũng toát lên vẻ sợ hãi.
“Anh cũng mười tám rồi, anh kết hôn thì sao chứ?”
Xuyên Tử nghi ngờ hỏi lại.
Phong Ngọc Lan chậc một tiếng, quay đầu nói với chị hai Đường: “Là do bọn nhỏ lớn quá nhanh, hay là do chúng ta già rồi? Em còn nhớ mới hôm trước nó còn là một đứa bé kêu gào bảo mẹ mình là mẹ kế cơ mà.”
“Còn không phải sao.” Chị hai Đường sờ lên mặt mình: “Chị thấy mình vẫn còn trẻ đẹp phơi phới.”
“Em cũng thấy em vẫn mãi ở độ tuổi thanh xuân.”
Phong Ngọc Lan mặt dày tiếp lời.
Mẹ Đường nghe xong thì nhìn sang cha Đường: “Hai đứa này làm gì đẹp bằng tôi lúc còn trẻ đúng không?”
“Không bằng.” Cha Đường lắc đầu: “Chắc chắn không bằng.”
Xuyên Tử đến đây là muốn mời Nguyên Khang còn có Tần Lưu Hải đi đón dâu với mình, nếu A Tráng chưa đi thì chắc chắn có thêm thằng nhóc đó nữa, nhưng tên nhóc này lại nhập ngũ rồi nên chỉ còn thanh niên Tần Lưu Hải này thôi.
“Em chỉ từng làm qua hoa đồng[1] thôi.”
[1] Hoa đồng: người rải hoa trong lễ cưới
Nguyên Khang nhớ lúc Đường Văn Tuệ được gả đi, cậu đứng ngay cửa, mặc bộ đồ y như đứa bé trên bức tranh tết, còn làm ầm ĩ rất lâu nữa.
“Yên tâm, hai đứa chỉ cần đi theo anh ra cửa, khi đến bên nhà vợ anh thì giúp anh giải quyết một số câu hỏi, sau đó anh đón vợ anh xong thì cùng về đội, đến đó các em muốn ăn muốn uống gì cũng được, như vậy là xong rồi.”
Xuyên Tử đưa tay ra.
“Nghe có vẻ không khó.”
Tần Lưu Hải còn rất phấn khởi nữa, dù gì ngay cả hoa đồng cậu ấy cũng chưa làm bao giờ.
“Được.” Nguyên Khang gật đầu, nhận lấy nhiệm vụ này.
Xuyên Tử cười híp mắt rời đi.
Đến hôm đó, bốn giờ sáng, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải đã đến nhà Xuyên Tử, còn Phong Ngọc Lan lại thức sớm đến nhà vợ Xuyên Tử để trang điểm cho cô dâu, đây cũng là do Xuyên Tử nhờ, còn đưa một phong lì xì lớn nữa.
Thiết Đản và Tiểu Quả Tử thì đi theo cha Đường và anh hai Đường, sau khi ăn sáng xong mới từ từ đến nhà Xuyên Tử.
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải mặc bộ quần áo tương đối có thể diện của mình, còn dùng keo xịt lên tóc, kiểu tóc được Đường Văn Cường họ làm cho, trông cũng rất đẹp trai.
Vì kết hôn, Xuyên Tử đã cố ý đến chỗ Phong Ngọc Lan thuê một chiếc xe hoa, lái từ từ về phía nhà vợ mình.
“Anh Xuyên Tử, có thật là anh đã lấy bằng lái xe không đấy?”
“Lấy rồi lấy rồi, em còn không yên tâm sao.” Vẻ mặt Xuyên Tử toát lên sự đau lòng: “Mặc dù hơi không quen tay nhưng anh đã lấy rồi, trước sau tổng cộng tốn hết một năm hơn đấy!”
“Thật đấy, anh còn đi tặng rượu và t.h.u.ố.c lá cho thầy dạy lái xe với Xuyên Tử nữa.” Anh em tốt đang ngồi phía sau cũng lên tiếng làm chứng.
Phía sau xe hoa có mười mấy người đi theo, gióng trống khua chiêng bước nhanh, theo sát phía sau họ.
Lúc này, Phong Ngọc Lan đã ăn sáng xong, ngồi trong sân nhà cô dâu, nghe mấy chị dâu ngồi nói chuyện với nhau.
“Cô giáo Phong à, con trai tôi học lớp mười một, nó nói cô giáo Phong dạy rất hay, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được cô.”
Một bà thím cười híp mắt bước đến nắm lấy tay cô.
Bây giờ Phong Ngọc Lan chủ yếu dạy cấp ba, đôi lúc sẽ dạy vài tiết cấp hai.
“Không biết tên con chị là?”
“Ngô Quang Tổ.” Thím Ngô tự hào nói: “Tên này rất đẹp, nó học cũng rất giỏi, đúng làm nở mặt nở mày nhà họ Ngô chúng tôi mà!”
Lập tức Phong Ngọc Lan đã nhớ ra Ngô Quang Tổ này là ai rồi, chiều cao trung bình, trông trắng trẻo mập mạp, lúc nói chuyện cứ thích khoa trương, hơn nữa… còn cứ mượn tiền bạn học, mượn rồi lại không trả đúng hẹn, vấn đề này đã bị nhiều học sinh phản ánh rồi.
Thấy mẹ Ngô Quang Tổ kiêu ngạo như vậy, Phong Ngọc Lan cũng không dội nước lạnh, chỉ mỉm cười nói vài câu với đối phương.
“Không ngờ là cô còn nhận công việc trang điểm nữa đấy?”
“Đúng, trước lúc chưa dạy học thì tôi làm nghề này.” Phong Ngọc Lan nhớ đến đám người cậu hai, lúc tết đến họ còn đến nhà cậu hai chúc tết nữa.
Thím Ngô quan sát cô một lúc, Phong Ngọc Lan cảm thấy không thoải mái với ánh mắt đó: “Sao thế?”
“Không, chỉ là tôi không ngờ đã làm cô giáo mà còn làm nghề này thôi.”
“Chỉ là dựa vào năng lực của mình để kiếm cơm thì tôi cảm thấy cho dù có làm nghề gì thì cũng rất tốt.”
Phong Ngọc Lan cũng liếc nhìn đối phương: “Không biết cô đây đang làm việc gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-232.html.]
“Công việc à? Làm việc trên đồng cũng được xem là công việc rồi.” Một chị dâu khẽ cười đáp.
“Mặc dù tôi làm nông nhưng con trai tôi có tiền đồ, cứ chờ đi, sau này chắc chắn tôi sẽ được sống trong thành phố!”
Trùng hợp lúc này có người gọi thím Ngô, vì thế cô ta nói xong câu này thì đã đứng dậy rời đi.
Một chị dâu thấy vậy thì thấp giọng tiếp lời: “Con trai cô ta học hành thế nào? Tôi nghe con trai tôi nói cứ mượn tiền học sinh cấp hai mãi, đến bây giờ còn chưa trả hết nữa đấy!”
“Còn có chuyện này sao?” Một chị dâu tóc ngắn chau mày lại: “Cô ta sinh nhiều con gái như thế, sau khi gả từng đứa một đi hết rồi chúng lại mang tiền về giúp sửa sang lại thành nhà ngói lớn hơn, có gì ngon đều lấy về nhà mẹ đẻ, trông cũng không giống thiếu tiền.”
“Tôi biết tôi biết.” Bà thím ngồi bên trái Phong Ngọc Lan gia nhập cuộc trò chuyện: “Nó có quen bạn gái, ở ngay trên núi của chúng ta thôi, gương mặt trái xoan trông rất đẹp, tên Quế Hương!”
Phong Ngọc Lan rơi vào đám người nhiều chuyện, đợi khi đám Nguyên Khang đến thì Phong Ngọc Lan đã hóng từ dưa của Ngô Quang Tổ cho đến lão độc thân nhà bên cạnh rồi.
Sau khi ăn cơm bên nhà đằng gái xong, Phong Ngọc Lan đi theo đội rước dâu về đội của họ.
Cô cũng không muốn ngồi lại đây nên đã đi theo phía sau nghe tiếng gióng trống khua chiêng cả đoạn đường, sau khi đến nhà Xuyên Tử thì Thiết Đản đã nhào đến.
Phong Ngọc Lan ngồi xuống, chỉnh sửa lại quần áo cho thằng bé: “Có nghịch ngợm không đấy?”
“Hông có.”
Thiết Đản lắc đầu, tìm anh trai khắp nơi.
“Ở bên đó.” Phong Ngọc Lan chỉ về hướng của Nguyên Khang, Thiết Đản vội vàng chạy qua ôm lấy chân đối phương.
Cũng không biết thằng bé nói gì mà Nguyên Khang lại cúi người xuống bế nhóc mập ấy lên.
Sau khi Xuyên Tử kết hôn thì càng không thể chơi chung với Nguyên Khang được nữa, đây là lần đầu tiên Nguyên Khang cảm nhận được cái gì gọi là thất vọng.
“Rõ ràng vẫn là người đó nhưng lại không giống người đó nữa, lúc chơi với nhau cũng không giống, cách nói chuyện cũng khác hẳn.”
Anh Xuyên Tử của trước đây đưa họ trèo lên cây bắt chim, xuống sông bắt cá, hoặc là đưa họ ra sau núi để hái trái cây, lúc nói chuyện cũng chỉ nhắc đến việc nên chơi thế nào.
Anh Xuyên Tử của bây giờ luôn nhắc đến vợ mình, vợ mình nấu ăn có mùi vị như thế nào, giặt quần áo ra sao, dù sao cũng không phải chuyện liên quan đến chơi nữa.
“Nó đã trở thành chồng người ta rồi.” Cha Đường mỉm cười giải thích: “Trên vai trái nó đang gánh vác trách nhiệm với cha mẹ, còn vai phải thì đang trách nhiệm với vợ mình, nó đã không còn là đứa trẻ ngày trước nữa.”
“Vậy chúng cháu còn là trẻ con không?”
Nguyên Khang hỏi.
“Bác hỏi cháu.” Anh hai Đường cũng tham gia vào cuộc đối thoại; “Bây giờ bác nói với cháu sáng ngày mai sẽ đưa cháu ra sau núi hái một số thứ, vậy tối nay cháu có vì chuyện này mà vui mừng, mãi nhớ về nó đến mức không ngủ được không?”
“Có.”
Nguyên Khang gật đầu.
“Nhưng Xuyên Tử của bây giờ thì không như vậy nữa, đây chính là sự khác biệt của hai đứa, thằng bé đã là người lớn rồi.”
Tần Lưu Hải nghe xong những lời của anh Đường thì đột nhiên đỏ mặt hỏi: “Bác hai, thường xuyên mơ thấy một cô gái có phải là lớn rồi không?”
Nguyên Khang lập tức nhích sang bên cạnh vài bước, Phong Ngọc Lan thấy vậy bật cười vỗ lên vai nó: “Con trốn gì chứ?”
“Con không nhìn nổi bộ dạng này của cậu ấy.”
Nguyên Khang sờ lên phần da gà trên cánh tay mình.
“Được rồi, nói không chừng sau này con cũng sẽ mơ thấy vài cô gái thì sao.” Nghĩ đến việc Nguyên Khang trong nguyên tác có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng so với nguyên tác cuộc sống bây giờ của Nguyên Khang đã lệch khỏi quỹ đạo khá xa, những hồng nhan tri kỷ kia, sợ là không gặp được rồi.
“Trong lòng con chỉ có việc học thôi!”
Nguyên Khang nắm chặt tay.
Tần Lưu Hải đá một cước, hai thanh niên đuổi nhau chạy khắp sân.
“Anh ơi!”
Thiết Đản thở hổn hển đuổi theo phía sau.
Tiểu Quả Tử và Tiểu Diệp Tử cũng chạy theo.
Anh hai Đường sợ Thiết Đản ngã nên cũng chạy ra sân canh chừng.
Phong Ngọc Lan quay đầu thấy mẹ Đường đang vá quần cho Thiết Đản nên đã đưa tay ra lấy: “Mẹ, để con làm.”
“Lớn tuổi rồi nhưng mắt vẫn còn sáng.” Mẹ Đường dụi mắt.
“Đợi khi chúng ta lên huyện sẽ đưa mẹ đến khoa mắt khám thử, rồi làm một cặp kính lão, làm cho cha cặp kính luôn.”
Phong Ngọc Lan nói.
“Mắt cha vẫn còn tốt lắm.” Giọng cha Đường rất vang: “Có thấy chưa? Trên sợi dây điện có mấy con chim cha còn nhìn rõ được nữa mà.”
Phong Ngọc Lan nhìn theo hướng ngón tay ông chỉ, có ba con chim sẻ đang đứng trên dây điện, cô cười, không phản bác lại lời của cha Đường.
“Vậy ông nói thử xem có mấy con! Xem ông nhìn được không!”
Mẹ Đường lớn tiếng đáp lại.
Cha Đường hừ nhẹ một tiếng, đứng lên đi ra sân cầm lấy một cây trúc dài đang dựa tường, đưa về phía cột điện dùng sức đung đưa, miệng còn la lên vài tiếng, mấy con chim đang đậu đó bị dọa sợ nên bay đi.
Sau đó, ông đắc ý quay đầu nói: “Không có con nào cả.”
Mẹ Đường bị chọc bật cười ha ha, Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường cũng cười theo, nhất thời trong sân đầy ắp tiếng cười.
Tháng chín mới khai giảng chưa bao lâu thì Đường Minh Sơn nhận được điện thoại của Liêu Thiên Cường. Thời gian này đối phương đang chơi cổ phiếu, kiếm được không ít tiền nên muốn kéo Đường Minh Sơn kiếm chung.
Gần đây, Đường Minh Sơn cũng đọc được không ít báo và tin tức trên TV, anh biết đại khái quy tắc, cũng biết đây là một “trò chơi” rủi ro cao nhưng thu nhập cũng nhiều.
Nhưng đúng là anh rất hứng thú với nó nên đã lấy một số tiền để dành ra, đúng lúc anh hai Đường và Đường Văn Cường cũng ở đó, Đường Minh Sơn hỏi họ có muốn chơi không, cả hai đều lắc đầu.
Phong Ngọc Lan đang tham gia buổi thuyết trình dành cho giáo viên xuất sắc, đợi khi cô về đến nhà thì anh hai Đường đã đến quán trà rồi.
Việc làm ăn của quán trà không tệ, gần đây anh hai Đường cũng đến giúp một tay.
Chị dâu hai đường và cha Đường đưa Thiết Đản về quê.
“Sao rồi, đồng chí A Lan trúng tuyển chưa?”
“Trúng tuyển rồi, tối nay tôi mời mọi người ra ngoài ăn.” Phong Ngọc Lan cười, Đường Minh Sơn bước lên ôm lấy eo cô.
“Vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Phong Ngọc Lan hôn lên mặt anh: “Em đi tắm thay đồ xong thì chúng ta đi, anh báo với mẹ và Nguyên Khang một tiếng.”
“Được.”
Đường Minh Sơn lên lầu tìm mẹ Đường và Nguyên Khang, lúc xuống lầu thì Nguyên Khang nói: “Vậy con đi nói với bác hai họ một tiếng nhé?”
“Con biết quán nào không?”
Đường Minh Sơn hỏi.
“Biết chứ, mẹ thích ăn quán đó nhất.” Nguyên Khang nói xong, mang giày chạy ra ngoài.
Sau khi khai giảng thì Tần Lưu Hải về nhà ở, sức khỏe của ông nội Tần không tốt lắm.
Buổi tối, Phong Ngọc Lan mời Đường Văn Cường và đám người anh hai Đường cùng ăn cơm, còn uống ít rượu nữa.
Sau khi tạm biệt nhau, Phong Ngọc Lan nắm lấy tay Đường Minh Sơn cười nói: “Thời gian qua nhanh thật.”
“Đúng vậy.” Đường Minh Sơn gật đầu: “Chớp mắt chúng ta đã kết hôn mười mấy năm rồi.”
“Em già rồi sao?”
Phong Ngọc Lan ngẩng đầu đỏ mặt hỏi.
Yết hầu Đường Minh Sơn chuyển động, nắm chặt lấy tay cô hơn: “Sao lại được chứ, em không già đi chút nào, ngược lại là anh trở nên tiều tụy hơn nhiều.”
Khi làm bác sĩ, có lúc cho dù là ngày nghỉ nhưng nửa đêm cũng sẽ phải chạy đến bệnh viện vì có một ca phẫu thuật.
“Em không thấy vậy.”
Nguyên Khang nghe hai người khen tới khen lui thì đỡ lấy tay mẹ Đường nói: “Cha và mẹ cháu vẫn dính nhau như thế.”
“Tình cảm của hai đứa nó trước giờ vẫn rất tốt, sau này cháu cũng sẽ gặp được một người dính với cháu như vậy thôi.”
Mẹ Đường cười híp mắt nói.
Anh hai Đường và Đường Văn Cường ngủ lại ở quán trà, cho nên không về, Phong Ngọc Lan họ ai nấy tắm rửa xong thì về phòng ngủ.
“Minh Sơn.”
Phong Ngọc Lan nằm trong lòng Đường Minh Sơn, một vài sợi tóc còn ẩm rơi lên người anh khiến anh hơi ngứa ngáy.
“Hửm?”
“Thật sự em rất yêu anh.”
Vốn Phong Ngọc Lan đã say nên nói đùa vài câu với anh, lúc này người cô không còn sức lực, đầu óc như đống hồ dính nhớp, bản thân đang nói gì cũng không biết.
“Anh biết.” Đường Minh Sơn ôm cô chặt hơn: “Anh cũng rất yêu em.”
Ánh trăng rọi xuyên qua rèm cửa, dùng ánh sáng trói hai người đang dựa vào nhau lại, dường như không có thứ gì có thể tách họ ra được.