Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - CHương 230
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:11:57
Lượt xem: 94
Cha Đường đi cuối cùng, ông sờ vào túi áo thấy chìa khóa trên người mình thì đóng cửa rồi khóa lại.
Lúc này, anh La đang lạnh lùng đứng bên cạnh sofa, còn bà nội La đang ôm lấy La Đại Cường mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng.
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải nhìn vào cánh tay trái đang rũ xuống bên cạnh, cả hai hít sâu một hơi.
Đường Minh Sơn nắn khớp xương lại cho La Đại Cường: “Mặc kệ cháu! Để ông ấy đánh c.h.ế.t cháu cho rồi! Lời của con trai ruột không nghe lại cứ nhất quyết nghe lời người ngoài, cháu không có người cha như này!”
“Mày còn nói, mày còn nói này!”
Bà nội La vừa lau nước mắt vừa mắng: “Cha con oan gia mà!”
Anh La cứng đầu đứng bên cạnh không nói gì, chị dâu La lau nước mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Sơn.
Đường Minh Sơn nắn xong thì thờ phào một hơi, nói với bà nội La và chị dâu La đang rưng rưng nước mắt: “Chưa gãy, chỉ là trật khớp thôi, tôi nắn xong, cháu nghỉ ngơi thêm hai ngày là được.”
Nói xong, không đợi đám người La Đại Cường phản ứng lại, tay anh dùng sức, xương đã được nắn lại.
La Đại Cường nhìn chằm chằm tay của mình: “Cái này, như vậy là xong rồi à?”
“Ừm, hai ngày tới tay này không được dùng sức, nếu không thì sẽ gãy thật, như vậy sao cháu nhập ngũ được?”
Đường Minh Sơn đứng dậy nói.
La Đại Cường nghe thấy hai chữ nhập ngũ thì lập tức cẩn thận bảo vệ cánh tay ấy, sau đó đứng dậy dùng cánh tay còn lại để lau mồ hôi trên mặt, nói với anh La thêm lần nữa: “Thứ này không phải con trộm, nếu như cha không tin thì cứ báo cảnh sát để người ta đến điều tra, con không hề ăn trộm!”
Lúc này, Phong Ngọc Lan họ cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh La vẫn không nói gì, chị dâu La và bà nội La muốn pha trà mời họ nhưng Đường Minh Sơn lại lấy lý do quá muộn rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi để từ chối khéo.
Đợi đến khi về đến nhà, Tần Lưu Hải chỉ lên lưng của mình: “Tớ thấy trên lưng của anh đại Cường đều đầy vết roi.”
“Tớ cũng thấy, da cũng bong tróc hết cả lên.” Nhớ lại từng vệt m.á.u ấy, Nguyên Khang nuốt ngụm nước bọt: “Mặc dù anh ấy hơi nghịch ngợm nhưng không phải là người trộm trứng gà.”
“Đúng vậy, nếu thằng bé còn bảo báo cảnh sát,” Cha Đường gật đầu: “Tám, chín phần là bị oan rồi.”
Hai chữ bị oan này khiến đám người Nguyên Khang bật cười.
“Không cần biết có phải là thằng bé không nhưng các con nhớ kỹ, thứ không phải của chúng ta thì chúng ta không chạm vào, có hiểu chưa?”
Phong Ngọc Lan nhân cơ hội dạy dỗ hai đứa nhỏ.
“Hiểu rồi ạ.”
Hai đứa nhỏ gật đầu.
Vài ngày sau, La Đại Cường đắc ý đến nhà họ: “Cha cháu chịu nhận sai rồi.”
“Chuyện được làm rõ rồi sao?”
Cha Đường hỏi.
“Do chính thằng nhóc nhà đó trộm đấy, sợ bị mách nên đổ hết lên người cháu.” La Đại Cường bày ra vẻ mặt chán ghét: “Còn là con trai của thầy giáo nữa cơ, cháu khinh!”
Thấy Nguyên Khang và Tần Lưu Hải nhìn sang, La Đại Cường nhanh chóng giơ tay lên: “Anh không nói tất cả giáo viên đâu đấy, anh nói con trai của nhà thầy Hoàng không ra gì!”
“Thầy Hoàng sao? Chủ nhiệm tiểu học của bọn em cũng là thầy Hoàng đấy, người anh nói dạy môn gì thế?”
Nguyên Khang tò mò hỏi.
“Ấy.” La Đại Cường rất ngạc nhiên: “Vậy người chúng ta nói có thể là một người đấy.”
“Hả?”
Tần Lưu Hải nghiêng đầu không dám tin.
“Dù gì cũng chính là thầy Hoàng dạy tiểu học, anh nhớ tiểu học chỉ có một thầy họ Hoàng thôi.”
La Đại Cường gật đầu rất chắc chắn.
“Đúng thật chỉ có một người.” Phong Ngọc Lan gật đầu: “Vậy thì đúng là trùng hợp.”
“Không phải trùng hợp rồi sao? Lần này đến lượt thằng nhóc đó ăn đòn rồi.” La Đại Cường vô cùng có tinh thần, rồi lại nói chuyện ông già nhà mình chịu xin lỗi thêm lần nữa.
“Còn nói nghỉ hè đưa cháu lên thành phố chơi, mua cho cháu hai đôi giày đá bóng cháu thích.” La Đại Cường khựng lại: “Còn có truyện tranh mà cháu thích xem nữa.”
Truyện tranh này cũng chia thành mấy loại, những thứ La Đại Cường xem trước đây có thể không lành mạnh cho lắm, nhưng thứ anh Cường cho thì đều lành mạnh cả.
Nếu không, anh La không những không chịu mà sẽ còn cho cậu một trận.
La Đại Cường đứng trước mặt Nguyên Khang họ huýt sáo một lúc thì hài lòng quay về.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cậu đã nắm trong tay quyền lên tiếng đầu tiên trong gia đình nên phải tranh thủ sử dụng.
Nếu như anh La không nhịn được muốn mắng người thì La Đại Cường sẽ đưa cánh tay trái của mình ra trước mặt anh ta.
Anh La lập tức yểu xìu ngay.
Chuyện này được chị dâu La xem như một chuyện mừng mang đi chia sẻ với Phong Ngọc Lan, khiến Phong Ngọc Lan cười khanh khách.
“Thật ra đứa nhỏ này cũng rất thông minh, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-230.html.]
Phong Ngọc Lan nói.
Chị dâu La thở dài, bưng ly nước trước mặt lên lắc đầu: “Bây giờ chị không trông mong thằng bé có tiền đồ gì cả, chỉ mong đứa nhỏ này đứng đắn, khỏe mạnh là được rồi.”
Họ không biết La Đại Cường đang đứng không xa, vốn cậu muốn lên lầu lấy ít đồ nhưng nghe khi thấy những lời này, cậu trầm tư một lúc lâu, sau đó quay người bước xuống dưới.
Không kinh động đến bất cứ ai.
Lúc La Đại Cường đến gõ cửa, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải vừa làm xong bài tập, chuẩn bị ôm bóng rổ ra ngoài tìm bạn bè chơi chung.
“Hai em đi đánh bóng à?”
La Đại Cường nhìn quả bóng trong lòng Nguyên Khang.
“A, anh Đại Cường đi cùng không? Bọn em vẫn chưa đủ người.”
Nguyên Khang nói.
“Đúng vậy.” Tần Lưu Hải gật đầu.
“Vẫn chưa đủ người vậy đừng đi nữa, anh đưa bọn em đến chỗ khác chơi.”
La Đại Cường nửa van xin nửa dỗ dành, thành công đưa hai người họ ra ngoài.
Vừa ra khu nhà mình, La Đại Cường đưa họ vào trong quầy bán đồ ăn vặt đối diện đường, móc tiền ra mua cho mỗi người một hộp kẹo cao su lớn, thứ này tận một đồng một hộp, được xem là thứ khá đắt trong số các món ăn vặt rồi.
Không đợi hai người họ từ chối, La Đại Cường đã nhét nó vào trong túi họ, sau đó đưa hai người từ con hẻm phía đông đi sang phía tây, đến một tiệm trò chơi.
Nguyên Khang họ chưa bao giờ tới nơi này nhưng La Đại Cường lại như khách quen ở đây: “Đi, anh đây bảo kê bọn em, muốn chơi gì thì cứ chơi.”
Dù gì cũng còn đang trong độ tuổi tò mò lại còn nhỏ nên Nguyên Khang và Tần Lưu Hải nhìn nhau một cái rồi theo sát La Đại Cường đi vào trong.
Phải nói không khí ở đây không được tốt lắm, người thì đông, ồn ào, nhưng những chiếc máy trò chơi kia lại thu hút sự chú ý của họ.
La Đại Cường vừa bước vào đã có bạn bè quen biết đến chào hỏi, còn nhét cho họ t.h.u.ố.c lá nữa, La Đại Cường ngăn hai điếu thuốc trước mặt Nguyên Khang và Tần Lưu Hải lại: “Em trai họ hàng trong nhà, không hút được, nếu không thì lúc về, tao sẽ bị mắng đấy.”
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải cũng đồng loạt lắc đầu, từ chối không hút thuốc.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của La Đại Cường, họ đã ở tiệm trò chơi cả một buổi chiều.
Lúc sắp đến năm giờ rưỡi, ba người mới mơ mơ màng màng bước ra khỏi đó.
“Anh mời tụi bây ăn cơm.” La Đại Cường nhìn lên trời nói.
“Không được, bọn em phải về nhà ăn cơm, sau đó phải đến quảng trường để phụ bày sạp nữa.”
Nguyên Khang đưa tay lên xoa huyệt thái dương rồi nói.
“Được thôi, cùng về nhà.” La Đại Cường gật đầu, ba người cùng đi về.
Nguyên Khang mở cửa ra đã thấy Đường Minh Sơn đứng trước nhà bếp, tim cậu đập mạnh, nhanh chóng bước về trước để Tần Lưu Hải bước vào theo.
Tần Lưu Hải cũng chột dạ, hai người họ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, thay giày, rửa tay rồi nhanh tay giúp nấu cơm.
Kết quả Đường Minh Sơn gọi ngược hai đứa nhỏ lại: “Đi đâu đấy?”
Biết là không giấu được nữa, mặc dù hai người họ không hút thuốc nhưng ở nơi đó lâu như vậy thì trên người cũng bị ám mùi.
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải thành thật trả lời.
Sau khi Đường Minh Sơn nghe hai đứa kể đã ra ngoài làm gì, hơn nữa không hút thuốc chỉ chơi game thôi mới gật đầu: “Được rồi, lần sau muốn đi đâu thì nói một tiếng, nhớ đừng dính vào những thứ không nên.”
“Vâng!”
“Nhớ rồi ạ!”
Hai người vui mừng chạy vào nhà bếp giúp một tay.
Phong Ngọc Lan từ trên lầu bước xuống, nghe thấy có tiếng động trong nhà bếp thì cười hỏi: “Về rồi à?”
“Về rồi.” Đường Minh Sơn cầm danh bạ điện thoại, chuẩn bị gọi cho nhà Liêu Văn Cường: “Anh biết bọn nhỏ rất tò mò với với tiệm trò chơi, nhưng không ngờ lại đến đó sớm như thế.”
“Con trai ở độ tuổi này chỉ có thể dạy dỗ nhiều hơn thôi, nếu như thật sự muốn quản lý chặt thì sẽ có lúc càng quản lý càng phản tác dụng.”
Đường Minh Sơn gật đầu: “Anh gọi điện thoại cho lão Liêu, không phải nói nghỉ hè sẽ qua đây chơi sao? Anh gọi hỏi thử.”
“Được.”
Phong Ngọc Lan vén tay áo lên, đi vào nhà bếp.
Rất nhanh, kỳ nghỉ hè đã đến, Nguyên Khang và Tần Lưu Hải đều đã hoàn thành chương trình học lớp tám, chuẩn bị vào lớp chín.
Còn La Đại Cường và A Tráng đều tốt nghiệp cấp hai, vì hai đứa đều muốn nhập ngũ cho nên đã cùng đi kiểm tra sức khỏe, sau khi tất cả đều đạt yêu cầu thì bắt đầu chuẩn bị hành lý, đến ngày thì đi thôi.
Chị dâu họ khóc cạn cả nước mắt, kéo lấy A Tráng liên tục dặn dò: “Ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, nhớ là phải thường xuyên gọi điện thoại cho Nguyên Khang chúng nó, bọn nhỏ sẽ chuyển lời của con cho nhà biết.”
“Vâng.” A Tráng mang theo quân trang màu xanh, trước n.g.ự.c còn quấn một bông hoa lớn bằng vải đỏ, thằng bé cúi người lau nước mắt cho chị dâu họ, sau đó nhìn sang Yêu Muội đang đứng bên cạnh: “Anh không ở nhà, mọi việc trong nhà dựa vào em hết đấy.”
“Anh yên tâm đi.” Yêu Muội nức nở vài tiếng: “Anh ở bên ngoài cố gắng làm cho thật tốt.”