Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-08-03 15:33:41
Lượt xem: 249
Hai người cười nhận lấy, đồng thời cũng gửi tặng cho cô ấy ít măng và cây hải cẩu vàng.
Thế là mẹ của Triệu Thiên đứng ở cửa nhìn thấy được thì cau có quay đầu nói với Triệu Thiên: "Chúng ta tặng khoai lang mà bọn họ lại tặng chúng ta rau dại với măng."
Triệu Thiên không hề thích bà nói như vậy liền chuyển đề tài, nói về cháu trai cháu gái trong nhà.
Không nói thì thôi, vừa nói là mẹ của anh ta lại bắt đầu quở trách bọn họ vì sao không nhanh chóng sinh thêm đứa thứ hai, thứ ba.
Buổi tối Đường Minh Sơn nấu cơm, Phong Ngọc Lan giúp anh.
Buổi tối ăn khoai lang hấp, cây hải cẩu vàng lạnh và thịt hun xào măng.
Thịt hun cắt một nửa để xào, hương vị khá ngon.
Mùi hương thoang thoảng đi khắp lầu năm.
Mẹ Triệu Thiên ở cách vách lại bắt đầu cằn nhằn: "Xem kìa, bọn họ còn ăn thịt cơ đấy."
"Mẹ à."
Triệu Thiên thật sự chịu không nổi nữa, chỉ vào món thịt băm xào rau cần ở giữa bàn.
"Thịt đây này không phải sao? Mẹ mau ăn đi, đừng nói nữa."
Mẹ Triệu Thiên còn chưa ăn thì bỗng chị dâu Triệu nói: "Mẹ, con muốn đón bé con về đây."
Bé con là con gái của cô ấy và Triệu Thiên, năm nay đã hơn bốn tuổi.
Vẻ mặt của mẹ Triệu Thiên thay đổi.
"Vì sao? Chê nhà tôi không chăm sóc tốt cho nó à?"
Thế nên nhà Phong Ngọc Lan đang ăn cơm đã nghe thấy cách vách vang lên tiếng cãi nhau của chị dâu Triệu và mẹ chồng.
Bọn họ chỉ cách nhau có một bức tường nên dĩ nhiên nghe được rất rõ ràng.
Đại khái là con của chị và Triệu Thiên là một bé gái được nuôi ở dưới quê nhưng cuộc sống lại không tốt lắm, mỗi lần chị dâu Triệu gửi đồ về thì đa phần đều đưa hết cho cháu của bọn họ ăn với dùng.
Thế nên chị dâu Triệu muốn đưa con gái về để nuôi dưỡng bên người.
Mẹ Triệu Thiên dĩ nhiên sẽ không thừa nhận rằng bà ta bất công thế nên liền đứng lên tranh cãi.
Không chỉ có bọn họ nghe thấy mà ngay cả chị dâu Trương ở bên cạnh cũng nghe.
Mẹ Triệu Thiên khóc lóc bảo rằng con trai và con dâu nói oan cho mình nên chạy ra ban công ở ngoài cửa leo lên, gào lên rằng để bà ta c.h.ế.t đi cho rồi.
Chị dâu Trương là một người tốt bụng, nghe bọn họ cãi nhau càng ngày càng căng thẳng nên chạy theo anh Trương giữ người lại thật chặt không ngừng khuyên nhủ. Ngoài ra còn có hai người thím từ nhà khác đến khuyên.
Đường Minh Sơn cản không cho Phong Ngọc Lan ra ngoài, bảo cô ăn tiếp đi. Anh bước ra ngoài nhìn thử, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Triệu Thiên thì liền đóng cửa lại.
"Chuyện gì thế?"
"Thím ấy bị chị dâu Trương bọn họ kéo đi rồi." Đường Minh Sơn ngồi xuống nói: "Triệu Thiên bảo anh đừng tham gia vào nên anh về luôn."
"Chuyện trong nhà này đúng là không trông nom tốt." Phong Ngọc Lan khẽ nhíu mày, cô nhớ đến những ngày mình còn làm giáo viên đi thăm hỏi các gia đình thì có mấy phụ huynh cũng khiến người ta đau đầu thật sự.
Nghĩ thế, cô cũng không thể ngày nào cũng ăn chực được, phải tìm việc gì đó để làm thôi. Nhưng mà "bản thân" cũng chỉ mới học mấy năm tiểu học, thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học nữa kìa, sao mà làm giáo viên được cơ chứ.
"Sao vậy?"
Thấy cô chẳng nói gì, Đường Minh Sơn hỏi.
"Minh Sơn." Phong Ngọc Lan buông đũa xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn anh nói: "Em muốn tìm việc làm, việc nào cũng được, anh cảm thấy em có thể làm được việc gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-23.html.]
Cô chẳng biết gì nhiều về thời đại này lắm, cách tốt nhất bây giờ là xin chút lời khuyên của Đường Minh Sơn đã.
Đường Minh Sơn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh nhớ em đã đi học được khoảng vài năm nhỉ?"
"Đúng rồi, em học được bốn năm rồi." Để làm cho "bằng cấp" cao hơn, cô vội nói: "Nhưng mà em đã học xong hết kiến thức của hai năm tới rồi, em tự học đấy. Mấy người thanh niên tri thức có kiểm tra thì bảo là em học không hề uổng phí."
Dĩ nhiên đây là chuyện tự bịa rồi.
Đường Minh Sơn bày tỏ sự tán thưởng và ủng hộ việc Phong Ngọc Lan kiên trì tự học sau khi cô nghỉ học, anh cũng chỉ cho cô rất nhiều sách cấp hai và cấp ba để trong tủ thứ hai trong phòng, lúc nhàn rỗi có thể xem thử.
Những quyển đó đều được anh sử dụng khi còn đi học, vẫn còn rất nhiều ghi chú.
Còn về chuyện công việc.
Đường Minh Sơn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mai anh sẽ đến nhà máy xem xét."
"Được." Phong Ngọc Lan sợ anh sẽ hiểu lầm cô nhất định muốn làm trong nhà máy nên cô giải thích thêm: "Chỉ cần là công việc, em đều có thể làm được."
"Anh hiểu rồi." Đường Minh Sơn trả lời.
Ăn tối xong, hai người cùng nhau vào bồn rửa bát, những người khác ở ngoài đang bàn luận chuyện mẹ chồng nàng dâu của chị dâu Triệu .
.
Lúc này, vợ chồng chị dâu Triệu vẫn đang ở nhà chị dâu Trương, khuyên bảo mẹ Triệu Thiên quay về với họ, không được gây sự ở nhà người khác.
Hai vợ chồng Phong Ngọc Lan bê bát đũa và nồi ngang qua cửa nhà chị dâu Trương, Phong Ngọc Lan thấy vài thím và chị dâu đang đứng bên trong, Yến Tử thì bê bát đứng cạnh cha con bé, ngó ngó nghiêng nghiêng.
Mẹ Triệu Thiên ở trong vẫn lôi kéo tay một thím khóc lóc than vãn: "Mẹ đã già như vậy, có đến mấy đứa cháu rồi, mẹ thật sự yêu quý tất cả các cháu, sao có thể thiên vị được?"
Bà ta khóc, chị dâu Triệu cũng khóc.
"Mẹ, mẹ nói như vậy thì quá vô lý rồi. Mới lần trước con lén quay về thì thấy bé con của con, con bé nhìn chằm chằm các anh em của nó ăn kẹo chú Điền mua cho rồi con bé quay sang nhìn mẹ, mẹ cứ thế buông một câu con nít như con bé thì không cần ăn kẹo, mẹ nói thế không thấy tội nghiệp con bé sao?"
Mẹ Triệu Thiên đến c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận, tiếng khóc của bà ta càng lúc càng lấn át chị dâu Triệu.
Phong Ngọc Lan khựng lại một lúc, sau đó mới đi tiếp, Đường Minh Sơn thấy cô đi về phía trước cũng đi theo cô.
Hai người thu dọn đồ đạc ở bên ngoài, Đường Minh Sơn tranh thủ thời gian lên tầng trên cùng lấy quần áo, lúc này quần áo chưa khô, anh lại treo lên khung gỗ cạnh cổng, nơi đặt một cây gậy trúc nằm ngang chỉ để phơi quần áo.
Đèn dầu được đặt trên bàn ăn sạch sẽ, bây giờ vẫn còn sớm, bên kia càng lúc càng ồn ào nên không dễ gì ngủ được, Phong Ngọc Lan đành lấy hộp thứ hai ra mở, mang một vài quyển sách sơ trung năm nhất ra đọc.
Cô đi đến cạnh bàn ăn, nói với Đường Minh Sơn đang đọc sách: "Giờ em xem trước, nếu có chỗ nào không biết anh có thể chỉ em không?"
“Đương nhiên rồi.” Đường Minh Sơn gật đầu, còn lấy cho cô một quyển vở và một cây bút chì mới: “Có gì không hiểu cứ hỏi anh.”
Ban đầu, Đường Minh Sơn nghĩ rằng Phong Ngọc Lan sẽ nhanh chóng hỏi anh, nhưng đợi một hồi, đối phương cũng chưa có động tĩnh gì.
Anh lén nhìn, thấy cô đang đọc sách ngữ văn làm anh lại tưởng sách ngữ văn thực sự không có gì để hỏi. Anh đợi tới lúc cô đọc đến toán rồi sẽ hỏi mình.
Phong Ngọc Lan đọc sách cũng rất có kế hoạch, môn nào cũng có tiến độ nhanh đến chóng mặt, học xong ngữ văn thì học toán học. Mặc dù cô là giáo viên nhưng sách của thời đại này và sách của thế hệ sau vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Trước hết, ngữ văn có sự bất đồng rất lớn, các câu hỏi toán học cũng tổng quát hơn so với các thế hệ sau, các bước giải không quá chi tiết.
Sau khi phát hiện ra vài động tác nhỏ của Đường Minh Sơn, Phong Ngọc Lan thầm mắng mình xem đến thất thần, cô vội vàng tìm một vài điểm rồi khiêm tốn xin chỉ dạy của anh.
Vì thế cùng lúc với sự cãi vã của nhà họ Triệu và sự khuyên bảo của người ngoài, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn bắt đầu thời gian "dạy học".
Khi Triệu Thiên đến gõ cửa để mượn đèn dầu, cả hai mới dừng lại.
Phong Ngọc Lan nhìn bầu trời bên ngoài, có chút ánh sao, nhưng trời đã rất tối, ở tầng dưới cũng không thấy bóng người.
Nhà hai người có hai cây đèn dầu, một cái cho Triệu Thiên mượn, vẻ mặt Triệu Thiên chua xót, nói: "Bây giờ mẹ tôi nằng nặc muốn về quê, e là tối nay sẽ náo loạn."
Hóa ra anh ta định tiễn mẹ về quê.