Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:08:45
Lượt xem: 95
Tới hai giờ chiều, họ tới bệnh viện tỉnh, có một người thanh niên cao lớn đang trước cửa bệnh viện. Khi nhìn thấy Phong Ngọc Lan, người đó lập tức đi tới: “Chào chị dâu, anh hai, chị dâu hai.”
Người này là Nguyên Trúc Thượng, là bạn cùng phòng thời đại học của Đường Minh Sơn, nằm ở giường trên, là người ở tỉnh, cả nhà cha mẹ và bác đều là bác sĩ.
Bây giờ anh cũng đang là bác sĩ khoa chỉnh hình ở bệnh viện tỉnh.
Hôm nay anh ấy được nghỉ phép, nhưng sau khi nhận điện thoại từ Đường Minh Sơn đã cố ý tới đây chờ Phong Ngọc Lan rồi dẫn họ đi đăng ký trước.
Có anh ấy ở đây, việc kiểm tra của nhóm Phong Ngọc Lan càng thuận lợi hơn, chưa đến năm giờ chiều đã có kết quả kiểm tra.
Phong Ngọc Lan và Nguyên Trúc Thượng chờ họ trên hành lang. Nguyên Trúc Thượng là người hay nói, nên nói chuyện phiếm cùng anh ấy sẽ không thấy xấu hổ.
Tới khi hai vợ chồng chị dâu hai Đường bước ra, thấy nụ cười trên gương mặt họ, nỗi lo lắng của Phong Ngọc Lan lập tức được giải toả. Cô tiến lên nắm tay chị dâu hai Đường, nói với Nguyên Trúc Thượng: “Vậy sáu giờ rưỡi chúng ta gặp nhau ở quán cơm mà chị thấy vừa rồi nhé.”
“Được.”
Biết họ có chuyện muốn nói, Nguyên Trúc Thượng gật đầu cười rồi về nhà trước.
“Bác sĩ nói không cần phải uống thuốc, còn nói tụi chị yên tâm, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Chị dâu hai Đường lau nước mắt ở khóe mắt, anh hai Đường cũng rất phấn khích, tuy không khóc như chị dâu hai Đường nhưng hai mắt vẫn đỏ bừng lên.
Ba người vừa nói vừa cười rời khỏi bệnh viện, sau khi trở về khách sạn, họ tắm rửa gội đầu rồi thu dọn một chút, sau đó đi tới quán cơm đã hẹn trước với Nguyên Trúc Thượng.
“Nhờ anh cho chúng tôi một phòng, vị trí tốt một chút.”
Phong Ngọc Lan nói với người phục vụ.
“Không thành vấn đề, mời sang bên này.”
Trong lúc chờ thực đơn, chị dâu hai Đường nói với Phong Ngọc Lan: “Nói trước là anh chị sẽ mời bữa này đấy, em đừng chi tiền, nếu không chị sẽ không vui đâu.”
“Anh cũng không vui.”
Anh hai Đường nói theo.
“Em biết rồi, vậy em yên tâm ăn cơm rồi.” Phong Ngọc Lan cười không ngừng. Sau khi đồ ăn được đưa lên không lâu, Nguyên Trúc Thượng đã dẫn theo vợ và con trai con gái tới đây.
Có Phong Ngọc Lan và Nguyên Trúc Thượng khuấy động, rất nhanh không khí trong phòng đã nóng lên. Món ăn của quán cơm này khá ngon, vì quá vui vẻ, mọi người đã uống một chút rượu gạo, rượu này rất thơm và êm dịu mà lại không say. Lúc rời đi, chị dâu hai Đường còn mua thêm mấy bình.
Lúc ra khỏi tiệm cơm, vẫn chưa tới chín giờ nên Phong Ngọc Lan dẫn họ đi dạo chợ đêm. Đây là lần đầu tiên tới tỉnh nên hai vợ chồng anh hai Đường luôn đi sát bên Phong Ngọc Lan, sợ mình bị lạc. Nếu nhìn thấy thứ gì đẹp hay thú vị thì sẽ giữ Phong Ngọc Lan lại cùng nhau xem chán chê rồi mới cùng rời đi.
“Em dâu, anh muốn mua cái này.” Chị dâu hai Đường kéo Phong Ngọc Lan lại rồi nói nhỏ, tay còn chỉ vào n.g.ự.c của mình.
Phong Ngọc Lan hiểu ra ngay: “Bên kia có vài tiệm đấy, chúng ta đi xem, anh hai…”
Họ quay đầu lại nhìn thấy anh hai Đường đang ngồi xem xổm nhìn người ta vớt cá vàng bằng mấy cái lưới nhỏ.
“Để chị nói với anh ấy.”
Chị dâu hai Đường bật cười, lại gần nói mấy câu với anh hai Đường, lại chỉ sang Phong Ngọc Lan. Sau khi anh hai Đường gật đầu, chị dâu hai Đường bèn đi tới kéo Phong Ngọc Lan đi mất.
Trong cửa hàng nội y có khá nhiều người, chị dâu hai Đường xấu hổ không dám ngẩng đầu xem. Phong Ngọc Lan kéo cô ta tới một góc không người, hỏi: “Chị muốn mua loại nào?”
“Giống mấy cái mà em mua cho chị lần trước là được.” Chị dâu hai Đường nói nhỏ.
Phong Ngọc Lan bèn cô ta đi tìm kiểu dáng đó: “Loại này không có gọng nên mặc thoải mái lắm. Chị sờ xem có thích loại vải này không.”
“Có được sờ không?”
Chị dâu hai Đường đỏ mặt hỏi.
“Được, những cái này được treo để chúng ta xem. Nếu chị chọn được món nào đó, bà chủ sẽ lấy một cái mới từ kho hàng cho chúng ta mang về.”
Vì thế, chị dâu Đường nghiêm túc chọn hai bộ có hoạ tiết khác nhau: “Giặt một cái mặc một cái, đủ rồi.”
“Hiếm khi nào được lên tỉnh, chọn thêm không?”
Phong Ngọc Lan cũng mua mấy cái.
Chị dâu hai Đường nghe vậy cũng thấy hợp lý nên lại mua thêm hai bộ.
Mẹ Đường mặc cái này không quen, bà ấy tự may áo trong cho mình nên hai người không mua cho bà.
“Để chị mua mấy cái cho anh hai em.”
Chị dâu hai Đường nhìn thấy một cặp vợ chồng đang xem nội y cho nam, nghĩ ngợi rồi nói.
“Được, em cũng đi xem cho Minh Sơn và Nguyên Khang.”
Phong Ngọc Lan đáp lời, vừa định đi qua đó thì bị chị dâu hai Đường kéo lại: “Chờ họ đi rồi chúng ta hãy qua.”
“Được.” Phong Ngọc Lan nắm lấy tay cô ta, chờ cặp vợ chồng kia chọn xong mới qua đó lựa.
Sau khi ra ngoài cửa hàng nội y, chị dâu hai Đường thở hắt ra: “Ở bên trong ngại quá, không dám ngẩng đầu nhìn luôn.”
“Đi nhiều sẽ quen thôi, huyện chúng ta cũng có một cửa hàng nội y, nhưng hơi xa. Khi nào trở về, em dẫn chị đi xem thử nhé?”
“Không đi đâu.” Chị dâu hai Đường nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay: “Đủ mặc mấy năm rồi.”
“Nội y của phụ nữ chúng ta nên được thay ba tháng một lần…”
Phong Ngọc Lan vừa nhỏ giọng nói chuyện nội y với chị dâu hai Đường vừa đi tới chỗ anh hai Đường.
Lúc đầu, chị dâu hai Đường còn đỏ mặt, một lúc sau thì nghe rất nghiêm túc: “Thì ra còn phải chú ý nhiều như vậy, chị nhớ rồi.”
Lúc họ tìm thấy anh hai Đường, anh ấy vẫn đang xem người ta vớt cá vàng nhỏ. Chị dâu hai Đường vui vẻ tiến lên đưa túi cho anh ấy rồi đ.ấ.m lên vai anh ấy mấy cái.
“Đẹp thế à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-222.html.]
Anh hai Đường cười tủm tỉm, nói: “Em nói quảng trường huyện chúng ta có bán bong bóng và đồ ăn vặt, nhưng không có cái này. Nếu chúng ta bán, có thể cũng sẽ đắt hàng lắm đấy.”
Nghe vậy, chị dâu hai Đường nghiêm túc nhìn một quầy cá nhỏ, nhận thấy việc buôn bán cũng tốt, hầu hết những người đến đây là giới trẻ hoặc các cặp vợ chồng trẻ.
"Em nghĩ không sao đâu." Phong Ngọc Lan nghiêng người qua nói: "Nhà anh Dương Bảo Quốc đã tiếp quản ao cá từ năm ngoái, trong đó có nuôi cá vàng, nếu muốn làm ăn mặt hàng này có thể đến đó mua."
Đối với các dụng cụ câu cá và những thứ liên quan, có thể đến chợ đầu mối mua.
“Ngày mai chúng ta đi xem thử.” Trong lòng chị dâu hai Đường cũng d.a.o động: “Nếu thấy thích hợp thì đi chợ đầu mối mấy em nói mua dụng cụ luôn.”
Họ không đi nơi khác mà chỉ đứng bên cạnh quầy hàng xem chủ quầy chào hỏi khách hàng ra sao, khách chọn dụng cụ thế nào.
"Chị cứ nghĩ sẽ dễ dàng vớt được." Chị dâu hai Đường hơi ngạc nhiên khi thấy một đôi trẻ đưa gần sáu đồng, nhưng không vớt được một con cá vàng nhỏ nào.
“Chị dâu hai, anh hai, chúng ta đi chơi thử một lần đi, đứng xem người khác chơi không bằng tự mình chơi.”
Có ý định kinh doanh lĩnh vực này, tốt nhất nên trải nghiệm qua, cảm nhận cảm giác khi làm khách hàng.
“Được.”
Anh hai Đường đã muốn chơi từ lâu nhưng anh không có tiền trong túi, tiền ở trong túi chị dâu hai Đường.
"Được thôi, xem chị chỉ cần một lần là vớt được!"
Chị dâu hai Đường kéo tay áo lên, nói với vẻ tràn đầy tự tin.
Thậm chí anh hai Đường còn cá cược với các cô xem ai vớt được nhiều cá vàng nhỏ hơn, người vớt được ít nhất sẽ trả tiền.
Phong Ngọc Lan hào hứng tham gia, khi quầy hàng ít người hơn một chút họ mới chen vào.
Chủ quầy đã chú ý đến họ, nhất là anh hai Đường, ông anh này cũng là người nhạy bén, nhìn qua liền biết tâm tư của anh hai Đường, khi họ đến, ông anh chủ quầy cười nói: “Có hai loại dụng cụ lưới giấy và lưới gai, lưới giấy giá một xu một cái, lưới gai giá một đồng mười lăm phút.”
Lưới giấy rất mỏng, ngâm vài lần dưới nước sẽ rách, lưới gai tuy chắc chắn nhưng nhỏ hơn so với lưới giấy.
Phong Ngọc Lan muốn cả hai.
Mười lăm phút sau, cả ba lặng người nhìn một chú cá vàng nhỏ lẻ loi cô đơn trong chiếc túi nhựa.
Ba người họ đã bỏ ra sáu đồng trong mười lăm phút, chỉ vớt được một con cá vàng nhỏ, mà con cá này do anh hai Đường vớt được.
"Vụ làm ăn này…"
Chị dâu hai Đường nuốt nước bọt.
"Có thể làm được."
Phong Ngọc Lan nói tiếp.
Anh hai Đường gật đầu.
"Người anh em này, có phải cậu muốn mở quầy hàng không?"
Ông anh chủ quầy cười vẫy tay với anh hai Đường, đợi anh hai Đường đến gần hỏi nhỏ.
Anh hai Đường hơi ngại gật đầu: "Tôi thấy nó rất thú vị, có suy nghĩ đến."
“Nhà tôi buôn bán cái này, nếu cậu mua ở cửa hàng tôi lâu dài.” Ông anh chủ quầy vỗ n.g.ự.c nói: “Muốn học kỹ năng bày trí quầy hàng, tôi có thể dạy miễn phí cho cậu.”
Anh hai Đường nhìn chị dâu hai Đường, chị dâu hai Đường nhìn Phong Ngọc Lan, họ sợ bị lừa.
Phong Ngọc Lan lập tức đứng ra trò chuyện với ông anh chủ quầy, hẹn sáng mai đến cửa hàng buôn bán của anh ta xem thử, mọi người trở về nhà khách, còn con cá vàng nhỏ anh hai Đường trả lại chủ quán.
Dù sao họ mang theo cũng không tiện.
Sau một đêm nghỉ ngơi cho khỏe, sáng hôm sau, sau khi đến gần đó ăn một bát mì sườn kho, hai người anh hai Đường đi dạo mua đồ, Phong Ngọc Lan đến nhà họ Lâm đón Nguyên Khang.
Vĩnh Bình không nỡ chia tay cậu nhóc chút nào, cứ đưa đi đưa lại.
“Nguyên Khang cố gắng học thật tốt, sau này chúng ta phấn đấu cùng học chung trường đại học.”
Nguyên Khang gật đầu: "Được."
Khi về đến gần nhà khách, Nguyên Khang chợt nhớ tới mình muốn thi đại học y, còn Vĩnh Bình muốn thi vào đại học mỹ thuật tốt nhất của tỉnh họ, có vẻ như chuyên ngành không giống nhau.
Phong Ngọc Lan đưa cậu đi tìm vợ chồng anh hai Đường, sau đó đến cửa hàng buôn bán của anh cả trông hàng, đừng thấy anh cả ban đêm là một chủ quầy nhỏ bình thường, thật ra ban ngày lại là một ông chủ lớn sở hữu một toà nhà buôn bán.
"Cao cấp hơn một chút thì trở về thử, nếu hiệu quả tốt thì gọi đến để hàng được trực tiếp giao đến trong huyện, ngân hàng sẽ chuyển tiền tới."
Sau khi nói chuyện, Phong Ngọc Lan nói.
Vợ chồng anh hai Đường không có ý kiến gì, bởi vì đồ còn khá nhiều và phức tạp nên đưa tiền sau, bộ phận bán hàng ở đây đóng gói hàng hóa rồi gửi đến bưu điện.
Vì ngày mai là thứ hai nên họ không ở lại lâu, sau khi mua ít quà cho người trong nhà, họ đến nhà ga mua vé để về huyện.
Khi họ về đến nhà đã hơn bốn giờ chiều.
Mẹ Đường dùng nồi đất hầm sườn, họ vừa về đến đã có ăn thức ăn nóng hổi ngay, đã hai đêm Thiết Đản không nhìn thấy Phong Ngọc Lan, buổi tối hơi đòi người.
Phong Ngọc Lan vừa về đến nhà, Thiết Đản đã rơi nước mắt lã chã nhìn cô, đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra.
"Ngoan nào." Phong Ngọc Lan ôm nó lên: “Đừng khóc nữa nha.”
"Thiết Đản nhìn này." Nguyên Khang đưa đồ chơi mà cậu nhóc đem về cho Thiết Đản nhìn, Thiết Đản vừa ngưng rơi nước mắt thì bàn tay bé xíu liền bắt lấy đồ chơi không chịu buông, hưng phấn chảy nước miếng.
Phong Ngọc Lan lau cho nó sạch sẽ, đặt nó trên chiếu trúc để chơi, Nguyên Khang cầm đồ chơi chơi với nó.
Bên này mẹ Đường nhận được tin tốt chỉ biết dở khóc dở cười, mừng cho vợ chồng anh hai Đường.
Buổi tối khi ra ngoài đi dạo, hai người anh hai Đường đến quảng trường huyện để hỏi thăm về phí gian hàng, xem qua các vị trí cuối cùng chọn một chỗ trong những đề nghị của Đường Minh Sơn, đi đến chỗ nhân viên quản lý quảng trường để đăng ký đồng thời giao tiền đặt cọc.