Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 215
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:17:12
Lượt xem: 93
Sáng ngày hôm sau, Đường Minh Sơn trở về, mẹ Đường nói chuyện thím năm đã qua đời.
Anh bất chợt nói: "Nửa đêm hôm qua, chú Kiều bị đưa đến bệnh viện, không được bao lâu đã tắt thở. Người họ Kiều bên kia bây giờ vẫn om sòm trong bệnh viện, nói là bác sĩ khoa cấp cứu không có trách nhiệm, hại c.h.ế.t người, làm ầm ĩ lên đòi tiền bồi thường của bệnh viện."
Phong Ngọc Lan và những người khác sợ ngây người.
Mẹ Đường lại nói: "Tưởng bảo bệnh nặng từ lâu rồi mà?"
Sao vẫn nghi ngờ bác sĩ?
Đường Minh Sơn đón Thiết Đản từ trong n.g.ự.c Nguyên Khang, cười nói: "Tới hơi thở cuối cùng vẫn muốn kiếm về ít tiền cho con cháu."
Nếu không bị bệnh lâu như vậy sao không đến bệnh viện? Cố tình để đến lúc mình không qua khỏi rồi mới để con trai và con dâu đưa tới.
"Khó trách năm đó làm ra được cái loại chuyện này. Cả gia đình đều thối nát." Chị hai dâu mới nói xong đã bị anh hai Đường kéo một chút, ý bảo cô ấy nghĩ cho Nguyên Khang. Dù gì đó cũng là ông ngoại của Nguyên Khang.
Nhưng thật ra Nguyên Khang lại không có cảm giác gì.
"Đó chẳng phải là lừa người sao?"
Cậu nhóc cau mày nói.
Mẹ Đường và cha Đường liếc nhau. Cha Đường gọi cậu nhóc đến trước mặt mình.
"Dù thế nào đi chăng nữa thì người đó cũng là ông ngoại của cháu. Tuy rằng hai nhà đã ly hôn, bọn họ cũng không cho cháu uống được một hớp nước, ăn được một miếng cơm, nhưng nếu cháu muốn đi viếng, ông và mọi người cũng không cấm cháu."
"Nếu con muốn đi, cha chở con đi."
Đường Minh Sơn cũng nói.
"Con không đi." Nguyên Khang lắc đầu hết sức bình sinh: "Con không đi."
"Cháu chắc chưa?"
Cha Đường hỏi.
"Cháu chắc."
Nguyên Khang gật đầu.
Vì vậy, họ cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Khi Đường Minh Sơn đang làm ở bệnh viện vào buổi chiều ngày hôm sau, nghe bác sĩ Bạch nhắc tới chuyện người nhà họ Kiều làm loạn.
"Viện trưởng cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, thế nhưng cũng may rằng người có lương tâm rất nhiều. Đội trưởng của họ đưa mấy người em trai của anh em đến bệnh viện, nói rằng người em trai kia đã mắc bệnh nặng từ lâu, sau đó đưa con trai và con dâu của người em trai kia đi."
Cha Kiều qua đời, tất nhiên Kiều Tư Vũ sẽ vội vã trở về. Cô ta còn đưa cả Cung Nguyên đến.
Cung Nguyên không muốn về, nhưng Kiều Tư Vũ dọa tự tử để ép anh ta, lý do là vì cha cô ta dưới suối vàng biết được đôi tình nhân bọn họ sẽ kết hôn thì nhắm mắt xuôi tay. Do đó Cung Nguyên lại phải đi về túc trực bên linh cữu của người cha quá cố với cô ta.
Cô ta còn nói không quay về sẽ để cho người nhà họ Đường tới tìm anh ta. Dù sao nhà họ Đường cũng đã nuôi con giúp bọn họ lâu như vậy.
Vì thế, Cung Nguyên đã theo về.
Mẹ Đường và cha Đường thảo luận xong, cũng hiểu rằng Kiều Tư Vũ sẽ quay về, hơn nữa rất có thể sẽ tới tìm Nguyên Khang, nên lúc này đây khi đã về thành phố, hai người lập tức đưa Nguyên Khang cùng về ký túc xá.
Nguyên Khang cũng bị dặn đi dặn lại, rằng nếu Kiều Tư Vũ đến tìm cậu nhóc, tuyệt đối đừng ra khỏi trường học cùng người kia. Cậu nhóc có thể nói chuyện nhưng đừng ngốc nghếch đi theo.
"Cháu sẽ không."
Nguyên Khang cảm thấy rằng mình không phải là đứa trẻ ngốc.
Do đó, khi thầy Hoàng nói mẹ cậu nhóc tìm cậu nhóc, Nguyên Khang đơ cả người. Thầy Hoàng hiểu được thì ngạc nhiên, thì ra cô Phong không phải là mẹ ruột của Nguyên Khang.
Tần Lưu Hải còn tưởng rằng Phong Ngọc Lan đã trở lại, nhưng quay đầu ra ngoài cửa sổ định hỏi thăm cũng không nhìn thấy con người quen thuộc kia.
Nguyên Khang ra khỏi phòng học, lập tức thấy hai người đang đứng trong sân thể dục. Một trong hai người đó là Kiều Tư Vũ cậu nhóc từng gặp.
"Nguyên Khang." Đôi mắt Kiều Tư Vũ hơi ửng đỏ, nhưng thấy cậu nhóc rồi lại ra sức vẫy tay.
Nguyên Khang bước đến, nhìn thoáng qua Cung Nguyên ngả ngớn không nghiêm túc bên cạnh, trong lòng bỗng cảm thấy bất an.
Cung Nguyên nhìn chằm chằm Nguyên Khang, bất chợt nói: "Nuôi rất giỏi."
"Chú là ai?"
Nguyên Khang không để ý đến đôi câu hỏi han ân cần của Kiều Tư Vũ, cau mày nhìn Cung Nguyên.
"Cháu đoán xem chú là ai?"
Cung Nguyên không có thiện cảm với đứa con này, lại càng không tồn tại một chút tình thân nào.
Lúc trước, sở dĩ anh ta tính kế Đường Minh Sơn do biết cơ thể của mẹ Đường lúc đó rất bất ổn. Kiều Tư Vũ có bầu, với mẹ Đường thì chắc chắn là một con đường sống.
Tình hình kiểu thế này, dù Đường Minh Sơn biết đứa bé này không phải con của anh, cũng sẽ vì mạng sống của mẹ ruột mà giữ Nguyên Khang lại.
Mà quả thật, sự thật là như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-215.html.]
Cung Nguyên cũng không muốn nhận Nguyên Khang, bởi vì anh ta không thể nào cưới Kiều Tư Vũ vì một đứa bé, một cô gái nông thôn. Nếu thật sự như vậy, anh ta đã cưới không ít người.
Dù gì năm đó, anh ta lưu lạc khắp nơi, có goá phụ, có con gái, vợ, cũng có những cô gái nhỏ giống Kiều Tư Vũ.
Nhưng không một ai giống Kiều Tư Vũ, hết lòng quan tâm đến anh ta, còn muốn anh ta nhận đứa con.
Những người còn lại đều sợ bị mọi người biết mình mang thai, vội vàng tìm một người trung thực mà cưới, hoặc là chồng của họ nhận thay. Chỉ có mỗi Kiều Tư Vũ quấn quýt lấy anh ta giống như bánh mật.
Nói thật, Cung Nguyên cảm thấy rất phiền. Bây giờ anh ta đã có bạn gái ở thành phố, chồng đã chết, để lại không ít gia sản. Anh ta sẽ lên đời rất nhanh.
Kiều Tư Vũ vẫn chưa biết chuyện này. Nếu để Kiều Tư Vũ đưa Nguyên Khang đến trước mặt bạn gái lật tẩy, những năm tháng dài dằng dặc sắm vai tiểu bạch kiểm của anh ta sẽ thành công cốc.
"Có phải là người nhà bây giờ của thím không?"
Nguyên Khang hỏi Kiều Tư Vũ.
Kiều Tư Vũ muốn nói đây là cha ruột của con, nhưng lại bị Cung Nguyên giữ chặt, hơi cảnh cáo nói: "Đúng vậy, chú là người nhà bây giờ của cô ấy, sau này cô sẽ theo chú đến thành phố lớn ở. Hai người ít khi được gặp nhau, muốn nói gì thì nói với cô ấy hết đi."
Nhìn thấy hai người không đúng lắm, nhưng Nguyên Khang sau khi thấy Kiều Tư Vũ không tiếng, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói với Kiều Tư Vũ: "Sống cho tốt, không cần nhớ mong cháu. Hiện tại cháu sống rất hạnh phúc."
Cung Nguyên vừa lòng gật đầu, lôi kéo Kiều Tư Vũ vẫn muốn nói gì đó bước đi.
"Vì sao không nhận nó?"
Sau khi ra khỏi trường học, Kiều Tư Vũ hỏi.
"Bây giờ chưa phải lúc, nó có một người cha làm bác sĩ, một người mẹ làm giáo viên, sau này sẽ không thua kém, còn anh với em thì sao? Chẳng có cái gì cả, ở tầng lớp dưới cùng của xã hội. Em dựa vào cái gì để nhận nó? Em có thể cho nó sống thật tốt sao?"
Cung Nguyên gào lên.
"Vậy khi nào có thể nhận nó?"
Kiều Tư Vũ cắn môi hỏi.
"Nó đã nhận em, còn về phần anh, anh chỉ cần nó sống tốt, anh thế nào không quan trọng." Cung Nguyên làm bộ hy sinh cái tôi của mình để giúp con trai mình đạt được thành công, anh ta xoa đầu Kiều Tư Vũ: "Lần này về, để cho mẹ em một số tiền dưỡng lão. Sau này nếu không có việc gì, chúng ta đừng quay lại."
Kiều Tư Vũ nghe vậy không nỡ anh ta, chui vào trong n.g.ự.c anh ta: "Chờ nó trưởng thành, nó sẽ hiểu cho anh."
"Chuyện sau này để sau này nói. Nhà máy điện tử lúc trước anh đã nói với em, sau khi về thành phố anh sẽ dẫn em đến đó, bao gồm cả ăn ở. Mặc dù mỗi tháng chúng ta chỉ có thể ra ngoài một lần. Nhưng để sau này chúng ta có thể mua một căn nhà lớn ở thành phố, em nhịn một chút, có được không?"
"Dạ được."
Tuy rằng người ta nói đó là một nhà máy đen, nhưng Kiều Tư Vũ tin rằng Cung Nguyên sẽ không lừa mình.
Cung Nguyên thích dáng vẻ ngu ngốc đó của cô ta, mua vé đưa cô ta về thành phố, sau đó đóng gói người gửi thẳng đến nhà máy điện tử đen kia.
Trừ khi cô ta bị bệnh đã chết, nếu không một tháng chỉ có thể ra ngoài một ngày, tiền lương một năm phát một lần. Nếu chọn đi, vậy là đã đánh mất một năm tiền lương.
Kiều Tư Vũ đang chìm trong những lời ngon tiếng ngọt và lời hẹn ước của tình lang vô cùng hứng khởi, mang theo một túi quần áo nhỏ vào nhà máy đen làm công việc đen.
Mà ngày hôm đó, Nguyên Khang về cũng nói với ông nội, bà nội, mẹ của cậu có nhà mới, sau này muốn sống ở thành phố lớn.
Cha Đường và mẹ Đường thở pháo một hơi nhẹ nhõm.
Không quan tâm người đàn ông kia có phải là cha ruột sinh ra Nguyên Khang hay không, nhưng người ta không nhận, vậy thì không phải.
Từ đó, Kiều Tư Vũ đã biến mất khỏi mắt của người nhà họ Đường.
Cuối tháng mười một, Phong Ngọc Lan đưa Thiết Đản trở về ký túc xá, đầu tháng mười hai bắt đầu đi làm.
Mẹ Đường ở nhà trông Thiết Đản.
Bởi vì khoảng cách gần, cho nên chỉ cần Thiết Đản đói bụng, bà có thể bế đứa bé đi tìm Phong Ngọc Lan ngay lập tức. May mắn vào thời điểm này, các giáo viên và nhân viên trường có con rất thoải mái, nếu không thì đã không thể xảy ra.
Đứa trẻ này không uống sữa dê. Cha Tần cũng có tặng một hộp sữa bột nhưng Thiết Đản vẫn không uống. Dù có phải nhịn đói cũng muốn uống sữa mẹ.
Phong Ngọc Lan tan làm đi về ký túc xá, vào trong phòng chợt nghe thấy tiếng kêu của Thiết Đản.
"Thiết Đản, kêu gì đó?"
Cô vào phòng bếp rửa sạch tay rồi vào nhà chính. Sau khi nghe thấy giọng nói của cô, Thiết Đản lập tức im bặt, cái đầu nhỏ ngoái nhìn cô.
"Vừa mới tắm xong." Mẹ Đường cười tủm tỉm giao Thiết Đản cho cô: "Đang định mặc quần áo rồi tìm con."
Phong Ngọc Lan cười, chọc cái mũi nhỏ của Thiết Đản, ngồi bên cạnh vén áo lên bón sữa.
"May là hiệu trưởng Lý cho phép con không có tiết thì có thể về nhà, nếu không con thật sự không biết mẹ phải làm sao bây giờ."
Sau khi quay lại đi làm, Phong Ngọc Lan cũng không nhận làm chủ nhiệm lớp, chương trình học cũng ít, rất thoải mái.
"Mẹ nghe thầy Trần nói, sang năm trường sẽ có giáo viên mới?"
Mẹ Đường bưng đĩa hoa quả đã gọt sẵn tới, để cô vừa ăn vừa bón Thiết Đản.
"Vâng, ngày càng có nhiều học sinh, mà chỉ có một, hai lớp chen chúc nhau. Do đó sang năm, trường chuẩn bị xin giáo viên từ các trường Đại học Sư phạm."
Phong Ngọc Lan gật đầu.