Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:15:29
Lượt xem: 98
Sau đó, hai người xuống bếp giúp cha Đường. Mẹ Tần ra ngoài sân sau khi nghe thấy tiếng còi, thấy xe của cha Tần dừng ở phía sau.
Tiếp đó, Đường Minh Sơn bế đứa bé đi ra trước, mẹ Đường cũng xuống xe rồi đón đứa bé, bước nhanh vào trong sân. Đường Minh Sơn lại vào xe, ôm eo Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan đỏ mặt ôm cổ anh rồi vùi mặt vào đó: "Em nói em tự đi được mà."
"Anh không nghe thấy."
Đường Minh Sơn cười nói.
Phong Ngọc Lan chôn đầu sâu hơn nữa.
Sau khi vào đến phòng, Phong Ngọc Lan được Đường Minh Sơn cẩn thận đặt xuống. Đứa bé đã nằm trên giường phía cạnh tường, lúc này đang ngủ say.
Trong phòng có cửa sổ nhưng không đóng. Dù sao Đường Minh Sơn cũng là bác sĩ, biết phương pháp ở cữ như thế nào. Mẹ Đường và cha Đường cũng không phải là cha mẹ chồng bảo thủ, từ trước tới nay luôn nghe theo bọn trẻ.
Chị dâu hai Đường bê trứng nấu đường đỏ vào. Đường Minh Sơn kê một cái bàn nhỏ ở trên giường để Phong Ngọc Lan tiện ăn đồ ăn này kia.
Cái bàn nhỏ này là Phong Ngọc Lan bảo Đường Minh Sơn làm mô phỏng theo bàn học tập của trẻ con ngày xưa, thật sự rất tiện sử dụng.
"Cha nhìn thấy đứa bé chưa?"
Phong Ngọc Lan nhẹ giọng hỏi.
Chị dâu hai Đường cười gật đầu: "Sau khi mẹ bế đứa bé về, cha nhìn đứa bé ngay tại nhà chính, còn bế một lúc nữa."
Gia đình thím ba Đường và bác cả Đường cũng tới. Họ mang theo rất nhiều trứng.
Nguyên Khang, Tần Lưu Hải còn có cả A Tráng nữa, đang nghịch nước ngoài bờ sông, nghe người ta nói nhà mình có ô tô chạy vào thì lập tức chạy về nhà.
Khi bọn họ về đến nhà, trong nhà chỗ nào cũng thấy người. Tất cả đều là người trong đội biết tin nhà bọn họ sinh con trai nên đến tặng trứng.
Ở nhà chính, TV đang bật, quạt điện đang chạy, mọi người ngồi hoặc đứng. Anh hai Đường và chị dâu hai Đường bê những chiếc chậu sứ đựng trà thảo mộc ra để bọn họ tự uống.
"Mẹ?"
Nguyên Khang đưa Tần Lưu Hải và A Tráng đi rửa sạch tay, lau mặt trước rồi mới đến phòng Phong Ngọc Lan.
Có cả mấy người thím và chị dâu ngồi bên trong đang nói chuyện với Phong Ngọc Lan.
"Ồ, Nguyên Khang đến à? Đến xem em trai của con nhanh lên."
Một chị dâu cười tủm tỉm, gọi nhóm Nguyên Khang lại.
Ba người Nguyên Khang mắt sáng ngời cùng tiến đến cạnh giường. Lúc này em bé đã nằm bên ngoài giường, vừa mới uống sữa, còn tỉnh.
Đôi mắt đứa bé mở hờ, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, đôi chân nhỏ đung đưa, đang phun ra bọt sữa nhỏ, kêu vo vo, rầm rì.
"Em trai nhỏ quá."
Nguyên Khang nhìn thẳng đứa bé: "Vì sao đứa bé không nhìn chúng ta?"
"Chưa mở to mắt."
Tần Lưu Hải nói.
A Tráng cũng gật đầu: "Qua vài ngày đứa bé mới có thể nhìn người khác."
Lúc này, Đường Minh Sơn mang nước ấm vào trong. Thấy vậy, mấy người thím và chị dâu cười, đứng dậy ra khỏi phòng.
Nhóm Nguyên Khang nhìn đứa trẻ không muốn rời đi thì mẹ Tần lại tới tìm Tần Lưu Hải, vì thế Tần Lưu Hải đi ra ngoài trước. A Tráng bị chị dâu cả Đường túm ra ngoài giao cho bác gái cả đang tìm.
Do đó, trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ.
"Muốn bế em con không?"
Phong Ngọc Lan cười nhìn Nguyên Khang.
"Dạ muốn." Nguyên Khang vung tay loạn xạ, nhìn Đường Minh Sơn bế đứa bé lên. Lúc này cậu nhóc mới thật cẩn thận nhận em trai từ trong tay anh.
"Nhẹ quá."
Nguyên Khang cau mày, nhìn đứa bé đang ngáp một cái: "Em phải ăn nhiều cơm vào."
Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan nghe vậy bật cười.
Lúc này, Nguyên Khang mới nhớ ra đứa bé uống sữa, vì thế lại hỏi: "Uống nhiều sữa, cao to hơn."
Cậu nhóc không dám bế nhiều, sợ làm em trai khóc, vì thế lại học Đường Minh Sơn, cẩn thận đặt đứa bé xuống.
"Đây là em trai của con."
Cậu nhóc nằm sấp bên cạnh giường nhìn đứa bé đang ngủ say, cười nói.
Phong Ngọc Lan dịu dàng xoa đầu cậu nhóc: "Con cũng ăn nhiều cơm lên, bớt ra bờ sông chơi lại.”
“Chúng con đến chỗ nước cạn, có người lớn ở bên cạnh, mẹ yên tâm.”
Nguyên Khang nhìn thùng nước ấm, ra ngoài trước.
Đường Minh Sơn đóng cửa lại, lau người cho Phong Ngọc Lan. Hôm nay nóng, cô lại tránh gió nên chỉ có thể lau người cho mát.
"Anh thật sự không muốn về thành phố nữa." Đường Minh Sơn mặc quần áo cho cô xong, đổ thùng nước ấm ra ngoài, cọ rửa sạch sẽ xong để ngoài sân phơi nắng. Bấy giờ anh mới vào ôm cô, nói.
"Anh không muốn nuôi gia đình à?"
Phong Ngọc Lan bật cười.
Đường Minh Sơn cúi đầu hôn lên trán cô: "Nuôi gia đình là phải nuôi, nhưng anh muốn thấy em và con mỗi ngày hơn."
"Anh chăm chỉ nghiêm túc đi làm, đừng ngày nào cũng muốn lái xe máy về thăm em. Mỗi ngày như vậy, anh không phiền nhưng em đau lòng."
"Bị em đoán trúng hết rồi."
Đường Minh Sơn cười buồn, bị Phong Ngọc Lan nhéo thắt lưng: "Đừng cười, có nghe chưa?"
"Nghe rồi, vậy hai ngày về một lần?"
"Một tuần về hai lần."
Đường Minh Sơn ôm cô không nói lời nào, phản đối bằng sự im lặng.
Thấy vậy Phong Ngọc Lan cười, ngẩng đầu nói: "Em muốn gội đầu."
"Được."
Lúc này bên ngoài trời đã nắng. Đường Minh Sơn bê một thùng nước ấm khác, bảo Phong Ngọc Lan nằm nghiêng. Anh đặt cái thùng lên ghế, chiều cao vừa đủ để Phong Ngọc Lan có thể gội đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-213.html.]
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng tốc độ gội đầu không chậm, chỉ một lát đã gội xong. Mẹ Đường lấy mấy cái khăn mặt, nhanh nhẹn lau khô tóc hộ Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan vô thức chìm vào giấc ngủ.
"Hôm đấy con bé bị dọa sợ. Mấy ngày con ở nhà nhớ dành nhiều thời gian chăm sóc con bé, mấy chuyện khác con đừng đụng vào, chỉ cần chăm sóc tốt hai mẹ con con bé là được rồi."
Mẹ Đường khẽ nói với Đường Minh Sơn.
Đường Minh Sơn gật đầu.
Lúc này trong nhà chả có gì nhiều, chỉ có gà với trứng là nhiều.
Do đó, ngày nào Phong Ngọc Lan cũng được ăn gà hầm và trứng đường. Cô ăn canh nhiều và ăn ít thịt hơn, vì vậy phần thịt gà còn lại được đưa cho người nhà ăn.
Tuy rằng vị muối nhạt hơn nhưng đã được xử lý tốt, không có mùi tanh.
Phong Ngọc Lan không biết cô có béo không. Dù sao thì cả nhà cô lúc sinh cô ra đều béo lên.
Mặc dù Đường Minh Sơn về hai ngày một lần cũng béo hơn.
Nhưng vốn anh thuộc dạng gầy, dáng lại cao nên trông không rõ ràng.
Vào ngày hai mẹ con Phong Ngọc Lan về nhà, Tần Lưu Hải bị cha Tần đón đi, nói là bà ngoại ông ngoại nhớ cậu, muốn ở lại bên kia một khoảng thời gian ngắn.
"Nguyên Khang, em lại giặt tã."
A Tráng tới tìm Nguyên Khang đi chơi, phát hiện Nguyên Khang đang giặt tã trong sân, tức khắc có ý không vui. Đã lâu rồi mấy cậu chưa ra ngoài chơi.
"Ừm." Nguyên Khang kiêu ngạo gật đầu: "Em trai em thích cho em giặt tã."
A Tráng bĩu môi: "Thiết Đản không nói được, sao em biết?"
Sau khi mọi người trong nhà cùng thảo luận, em bé được đặt biệt danh là Thiết Đản.
"Em biết."
Bây giờ Nguyên Khang thay tã còn thành thạo hơn người lớn, đôi lúc còn bế Thiết Đản ra ngoài tắm nắng.
Cuối tuần này không có việc gì cũng không ra khỏi sân khiến A Tráng chờ đồng bọn nhỏ của mình muốn chết.
Sau khi tã được phơi khô, Nguyên Khang cất những chiếc tã đã khô khác, xếp từng cái gọn gàng rồi mang về phòng của Phong Ngọc Lan.
"Đi ra ngoài chơi đi, A Tráng tìm con vài lần rồi."
Phong Ngọc Lan thấy A Tráng, nói với Nguyên Khang.
Nguyên Khang bế Thiết Đản đang chơi đùa với đôi tay nhỏ bé của mình: "Con không muốn ra ngoài. Con phải chăm sóc Thiết Đản."
Chị dâu hai Đường bên cạnh cười ha ha: "Sao cháu dính em cháu quá vậy?"
Lúc Đường Minh Sơn không có nhà, chị dâu hai Đường vẫn tới đây chăm sóc Phong Ngọc Lan. Buổi tối đứa bé khóc, chị dâu hai Đường cũng không bắt Phong Ngọc Lan phải dậy, tự mình bế dỗ đứa bé.
Chỉ có cha Đường và anh hai Đường không thể vào phòng của Phong Ngọc Lan, ánh mắt chờ mong ngồi trên giường nghe động tĩnh.
Sau khai giảng, Nguyên Khang quay về ký túc xá với mẹ Đường. Mỗi thứ sáu hằng tuần được anh hai Đường đón về.
Thiết Đản sinh vào cuối tháng tám, bây giờ đã là cuối tháng chín.
A Tráng cũng nghiêng người nhìn Thiết Đản: "Mập, mập."
Mẹ Đường cười tủm tỉm đi vào, thảo luận với Phong Ngọc Lan về đồ ăn cho ngày đầy tháng của Thiết Đản vào ngày kia.
Ba người lớn bàn luận, Nguyên Khang lập tức bế Thiết Đản đi qua đi lại trong phòng. Thiết Đản đã thành thói quen, chỉ cần được người khác bế, cứ đặt xuống lại réo lên.
Nhưng với một đứa bé, mắng nó nó cũng không hiểu, đánh thì càng không thể đánh.
Dù gì A Tráng cũng là cậu bé có tính tình cởi mở, không được bao lâu đã chạy ra ngoài chơi.
"A Tráng." Đường Minh Sơn lái xe máy về, dựng xe trong sân: "A Tráng, cháu làm bài tập xong chưa?"
A Tráng cứng đờ người.
À, cậu chỉ muốn câu cá, trèo cây bắt chim, quên béng luôn chuyện làm bài tập!
Đường Minh Sơn hơi nhướng mày: "Tối nay lúc xem TV, mang bài tập đến, chú kiểm tra."
"Chú ba..."
Vẻ mặt A Tráng đau khổ.
"Nếu không để cha cháu về đánh cháu mấy roi nhé?"
A Tráng quay đầu bỏ chạy, về nhà làm bài tập.
Đường Minh Sơn cười, rửa tay lau mặt trước khi vào phòng thăm vợ con. Lúc này, anh mới phát hiện trong phòng có nhiều người đến vậy.
"Đang bàn ngày kia đầy tháng, con nghỉ phép không?"
Mẹ Đường hỏi.
"Con xin rồi." Lần này, Đường Minh Sơn có thể ở lại bốn ngày.
Anh vừa tan ca đêm, Phong Ngọc Lan bảo anh đi ngủ một lát. Cô đã hết ở cữ rồi. Hôm qua cô tắm rửa sạch sẽ, nếu không phải vì đứa bé ngủ, cô không muốn ở trong phòng.
Đường Minh Sơn nằm xuống, Phong Ngọc Lan bảo Nguyên Khang trông đứa bé không muốn rời, còn mình, mẹ Đường và những người khác đi ra ngoài.
Nguyên Khang rất thích nhìn Thiết Đản, trèo lên giường với thằng bé.
"Bài tập làm được bao nhiêu rồi?"
Đường Minh Sơn nghĩ, hỏi.
"Làm xong hết rồi, con chuẩn bị cả nội dung tiết học tiếp theo, bài tập mẹ giao cho con cũng làm xong rồi."
Nguyên Khang đáp.
"Ngoan vậy à?"
"Con là anh trai, phải làm gương cho Thiết Đản!"
Nguyên Khang nhéo bàn chân nhỏ của Thiết Đản, ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo.
Đường Minh Sơn mỉm cười, bàn tay to lớn xoa đầu cậu nhóc: "Vậy con trông Thiết Đản đi, cha ngủ một lát."
"Vâng."
Nguyên Khang đáp.