Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 211
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:13:54
Lượt xem: 91
Anh cả Phong tức quá nên đánh chị dâu Phong một trận, sau đó cõng mẹ Phong đến trạm xá, trùng hợp bắt gặp chị ruột của thím ba Đường cũng đang ở đó, sau khi nghe ngóng mới biết chuyện thì ra là như vậy.
"Cháu trai của chị thím cảm thấy không được khỏe, cũng may ở đây có trạm xá, sau khi đến nơi lại gặp phải chuyện này."
Thím ba Đường không ngờ báo ứng lại tới nhanh đến vậy.
Phong Ngọc Lan chớp mắt ngồi nghe.
Liệu đây có phải là sự trùng hợp hay không?
Vì thế, chờ Đường Minh Sơn và cha Tần đến đón cô và mẹ Đường tới bệnh viện để chuẩn bị sinh, Phong Ngọc Lan lén hỏi anh về chuyện này, Đường Minh Sơn liền thừa nhận.
"Anh biết lúc trước họ tới nhà mình đã làm phiền đến em, lần này họ vẫn chứng nào tật nấy, trùng hợp anh có vài người bạn nên đã nhờ họ tìm hiểu giúp mình một số chuyện."
Cha của chị dâu Phong có thói trộm cắp từ lâu, may mắn lần trước không bị bắt mà thôi, lần này họ tạo ra một cái bẫy, đối phương không nhịn được mà cắn câu, dĩ nhiên là tự chui đầu vào rọ.
Còn anh cả của chị dâu Phong vốn háo sắc, bình thường gặp góa phụ hay động tay động chân, thế nên góa phụ vô cùng căm ghét anh ta.
Cô ấy đang lén lút hẹn hò, hai người họ lo lắng mình sẽ bị cản trở, vì vậy liền đồng ý với lời đề nghị tạo ra một cái bẫy của bạn Đường Minh Sơn.
Anh cả Phong là một người rất sĩ diện, mẹ mình phạm sai lầm thì anh ta có thể nhịn được, nhưng vợ của mình gây chuyện xong liền tới chuyện xấu ở nhà mẹ đẻ của cô ta, cơn giận của anh ta không phải ngày một ngày hai là sẽ hết ngay, thế nên nhà họ Phong nhất định sẽ loạn cào cào.
Nhưng Đường Minh Sơn không ngờ mẹ Phong sẽ bị đụng đầu.
Đường Minh Sơn nói xong liền nhìn Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan mỉm cười: "Anh đừng lo, cái nhà đó đã sớm hết thuốc chữa rồi."
Cô không cảm thấy Đường Minh Sơn là một người xảo quyệt.
Buổi chiều ngày hôm sau ở bệnh viện, Phong Ngọc Lan liền chuyển dạ.
Đường Minh Sơn đi tới đi lui ở ngoài phòng sinh, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Mẹ Đường và chị dâu hai Đường cũng căng thẳng đi qua đi lại giống như anh.
Trong phòng sinh, Phong Ngọc Lan hít vào thở ra theo lời bác sĩ, vốn tưởng rằng phải giày vò tới mấy tiếng đồng hồ, nhưng bụng của cô đột nhiên nhói lên và bắt đầu xẹp xuống.
"Dùng sức đi!"
Nghe giọng nói của bác sĩ ở bên tai, Phong Ngọc Lan đầu óc trống rỗng chỉ có thể dùng hết sức rặn đẻ, sau đó cô lập tức cảm giác có cái gì đó trượt ra ngoài, cả người liền được thả lỏng, ngoại trừ bụng có chút đau ra thì trên người có rất nhiều mồ hôi.
"Chưa đầy một tiếng đã chịu ra ngoài rồi, đứa trẻ này quả là biết thương mẹ." Y tá nhanh chóng làm sạch đứa bé, dùng vải bông quấn lại sau đó ôm đứa bé đến bên cạnh Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan nghiêng đầu, chỉ thấy một đứa bé nhỏ xíu với làn da nhăn nheo màu đỏ đang không ngừng khóc lớn.
"Là một bé trai." Y tá vén vải bông lên để cho cô nhìn một cái, sau đó liền ôm đứa trẻ đi ra ngoài.
"Người nhà của sản phụ Phong Ngọc Lan."
"Có!"
Đường Minh Sơn là người đầu tiên bay tới.
Y tá mỉm cười nhìn bác sĩ Tiểu Đường từ trước đến nay luôn nghiêm túc trong bệnh viện của họ: "Là bé trai nặng bốn ký năm."
"Vợ tôi đâu rồi?"
Đường Minh Sơn nhìn vào bên trong.
"Cô ấy rất khỏe, chút nữa sẽ được đưa ra."
"Cảm ơn cô."
Sau khi cho bọn họ gặp đứa trẻ, y tá liền ôm đứa bé vào trong.
Một lát sau, Phong Ngọc Lan liền được đẩy ra ngoài, nằm cạnh cô là một đứa bé nhỏ nhắn, đôi mắt của Đường Minh Sơn cũng nóng lên: "A Lan, cực khổ cho em rồi."
"Chỉ là chút vất vả thôi mà." Phong Ngọc Lan đỏ mặt, tỏ ý kêu anh cúi đầu xuống, Đường Minh Sơn vội vàng làm theo: "Em đói quá, trên người dính đầy mồ hôi, em muốn được đi tắm."
"Được."
Sau khi Phong Ngọc Lan cho con b.ú sữa, mẹ Đường liền về nhà nấu trứng đường, chị dâu hai Đường trông nom đứa trẻ, Đường Minh Sơn lau người cho Phong Ngọc Lan và thay một bộ đồ khác.
Cả người Phong Ngọc Lan nhẹ nhàng sảng khoái, vừa ăn trứng gà vừa liếc nhìn Đường Minh Sơn đang bế con: "Đến tận bây giờ, em cũng không dám tin mình đã sinh ra một đứa bé."
Mẹ Đường đã về nhà hầm gà, chỉ có chị dâu hai Đường và Đường Minh Sơn ở lại đây, tuy Đường Minh Sơn vẫn chưa tới giờ tan làm, nhưng bác sĩ Bạch vẫn hiểu cho anh nên đã bảo anh gác lại công việc sang một bên để tới đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-211.html.]
Chị dâu hai Đường nghe vậy liền không nhịn được cười lớn: "Dù gì nó cũng ở trong bụng của em mấy tháng trời, sao vừa đẻ ra em lại lạnh nhạt quá vậy?"
Phong Ngọc Lan cười cười, cô không giải thích là mình không phải là lạnh nhạt mà là cảm thấy... thật mới lạ.
"Trông xấu xí."
Đường Minh Sơn hùa theo cô.
Anh liền bị chị dâu hai Đường liếc xéo.
Sau khi Phong Ngọc Lan ăn trứng đường và mấy cái bánh táo xong, cô nằm nghiêng sang một bên, kéo chăn lên cho con bú.
Người phụ nữ mang thai ở giường bên cạnh cũng đang chờ tới giờ sinh, bây giờ tử cung của cô ấy chưa mở ra hết cho nên vẫn chưa được đẩy vào phòng sinh.
Cô ấy vừa chịu đựng các cơn co thắt tử cung vừa hâm mộ nhìn đám người Phong Ngọc Lan ở phía bên kia: "Em gái này mới vào phòng sinh có một chút đã xong rồi, con ở đây chịu đau từ sáng tới giờ vẫn chưa có động tĩnh, sẽ bị giày vò đến c.h.ế.t mất thôi."
Thím ngồi bên cạnh là mẹ ruột của cô ấy thấy vậy cũng vô cùng đau lòng: "Theo lẽ thường, mang thai đứa đầu sẽ phải chịu khổ như vậy nhưng đây đã là đứa thứ hai rồi mà, sao còn..."
Chị dâu hai Đường có chút kinh ngạc: "Đứa thứ hai rồi?"
"Đúng vậy." Người phụ nữ họ Quách kia lúc này đã đau đến c.h.ế.t đi sống lại, cô ấy không chịu nổi đành phải kéo tay mẹ mình: "Mẹ mau đi gọi bác sĩ đi, con cảm thấy mình sắp sinh rồi."
Mẹ Quách nghe xong liền nhờ chị dâu hai Đường ở lại chăm sóc giúp mình, sau đó chạy đi tìm bác sĩ.
Phong Ngọc Lan nghe thấy động tĩnh bên kia, cô cho con b.ú xong liền nói với Đường Minh Sơn: "Anh quay lại làm việc đi, em sẽ không có việc gì đâu."
"Đúng vậy chú ba, em cứ yên tâm, ở đây đã có chị lo."
Đường Minh Sơn có chút không nỡ, nhưng anh cũng biết mình có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, vì vậy, anh hôn một cái vào bàn tay bé nhỏ của con, sau đó hôn lên má Phong Ngọc Lan, lúc này mới luyến tiếc rời đi.
"Chậc chậc."
Chị dâu hai Đường ở một bên nở một nụ cười đầy ý tứ sâu xa, Phong Ngọc Lan đỏ mặt, cô thoáng nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ kia trắng bệch liền vội vàng kêu chị dâu hai: "Chị mau lại xem cô ấy đi!"
"Chuyện này là sao đây?"
Chị dâu hai Đường vừa lại gần đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh, kéo chăn nhìn thử liền phát hiện nước ối có lẫn m.á.u ở trong đó, cô ấy cấp tốc gọi y tá tới.
Lúc này mẹ Quách cũng đã dẫn bác sĩ tới, người phụ nữ kia ngay lập tức được đẩy vào phòng sinh.
Đứa bé vốn đã ngủ say, nhưng vì những chuyện ồn ào ban nãy nên đã bị tỉnh giấc, nó bắt đầu gào thét.
"Thằng bé này la hét cả nửa ngày cũng không rơi một giọt nước mắt." Chị dâu hai Đường lại gần nhìn thử liền bất ngờ.
"Quả đúng là như vậy." Phong Ngọc Lan bây giờ mới phát hiện ra, cô mỉm cười chạm vào cái mũi nhỏ, thằng bé ngáp một cái, cái đầu nhỏ gật gật, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
"Em mau đi ngủ đi, việc sinh con rất tổn hại cho cơ thể, cứ nằm trên giường đi, không cần phải ngồi dậy đâu." Chị dâu hai Đường tỏ vẻ rất giàu kinh nghiệm, cô ấy ôm lấy đứa trẻ để cho Phong Ngọc Lan nằm xuống.
Phong Ngọc Lan mỉm cười nhìn cô ấy: "Chị dâu hai, em cảm ơn chị."
Chị dâu hai Đường nghe lời cảm ơn đầy trịnh trọng như vậy liền đỏ mặt: "Ơn nghĩa gì, đều là người một nhà mà."
Đến khi Phong Ngọc Lan tỉnh lại liền nghe mẹ Tần và bà nội Tần đang nói chuyện với mẹ Đường, chị dâu hai Đường trở về ký túc xá ăn cơm, mẹ Đường thấy cô đã dậy, liền đặt cái bàn nhỏ lên giường, mở hộp đựng thức ăn nhiều tầng bằng thép không gỉ, lấy cháo gà và đồ ăn đặt ở trước mặt cô.
"Con mau ăn đi."
Phong Ngọc Lan chào hỏi người nhà họ Tần sau đó bắt đầu ăn cơm, cô thật sự đang rất đói mặc dù hồi nãy đã ăn rồi.
Đám người mẹ Tần rời đi không được bao lâu, Đường Minh Sơn vừa được tan làm liền tới đây, anh ăn cơm ở nhà ăn sau đó cầm một bình nước sôi tới.
"Tối nay con sẽ chăm sóc mẹ con A Lan, mẹ và chị dâu hai đến ký túc xá nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Mẹ Đường gật đầu, bà nhìn giường bệnh bên cạnh: "Cô gái ở giường này đến giờ vẫn chưa ra."
"Cái gì?"
Phong Ngọc Lan đang ăn cháo gà lập tức kinh ngạc, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ trời đã tối, cô cầm lấy tay của Đường Minh Sơn lên nhìn, liền biết đã hơn chín giờ tối.
Hiện tại đồng hồ đeo tay cũng khá phổ biến nên Đường Minh Sơn và mẹ Đường đều có một cái.
Mẹ Đường cũng cúi xuống nhìn đồng hồ: "Lúc mẹ đến là mới có sáu giờ hơn, mẹ sợ thức ăn bị nguội nên tầm tám giờ mấy mẹ có mang đến nhà ăn hâm nóng lại lần nữa."
Phong Ngọc Lan nhớ mình ngủ hồi bốn giờ kém.
"Chắc thằng bé đói bụng lắm nhỉ?"
Phong Ngọc Lan nghĩ mình ngủ lâu như vậy, thằng bé không phải sẽ bị đói đến ngất luôn đấy chứ? Đến khi cô định cho con b.ú sữa liền phát hiện ra thằng bé đang ngủ say sưa.