Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:00:06
Lượt xem: 98
Phong Ngọc Lan hơi nhướng mày: "Nếu dì của con mà biết, dì ấy không có thì..."
"Nếu như bác của con mà biết bác ấy không có thì..."
Đường Minh Sơn cũng nhướng mày.
Mẹ Đường cũng hùa theo: "Nếu như ông nội cháu biết chúng ta ai cũng có, thế mà bọn họ ở quê lại không có..."
Sắc mặt của Nguyên Khang thay đổi theo từng câu nói của mọi người, trong lòng tràn đầy cay đắng mà đứng lên, một người là hai mươi đồng, trừ đi nó, trong nhà còn có sáu người nữa, vậy thì sẽ là một trăm hai mươi đồng.
Nó khẽ cắn môi, rồi lại đếm ra sáu mươi đồng đưa cho mẹ Đường: "Bà cầm về đi, đưa cho ông nội, các bác và dì nữa!"
"Ôi bé ngoan của bà." Mẹ Đường cười đến đau cả bụng, ôm lấy đầu của Nguyên Khang: "Sao mọi người nỡ tiêu tiền của cháu chứ, đợi khi cháu lớn rồi thì hẵng đưa cho ông bà tiêu."
Cả ba người đều bỏ toàn bộ tiền trong tay mình cầm được vào trong hộp nhỏ, ngược lại khiến Nguyên Khang có chút ngại ngùng: "Con vẫn còn tám mươi đồng mà, mọi người không cần trả lại cho con đâu."
"Đợi đến lúc chúng ta không còn tiền để tiêu nữa thì sẽ đến tìm con sau."
Phong Ngọc Lan an ủi nó một câu, lúc này Nguyên Khang mới đóng nắp hộp lại.
Chuyện Nguyên Khang và Tần Lưu Hải trở thành anh em kết nghĩa cũng đã được truyền ra khắp lớp, vốn dĩ quan hệ của Nguyên Khang với các bạn trong lớp rất tốt, có Nguyên Khang dẫn dắt, Tần Lưu Hải cũng dần dần hòa nhập được với cả lớp.
Quà của nhà họ Tần quá quý trọng, vậy nên Phong Ngọc Lan bèn dựa vào sự khéo léo của mình, sau khi vào đông, không chỉ tặng cho Tần Lưu Hải hai chiếc áo len được dệt bằng tay có hình của một anh hùng nào đó trong phim hoạt hình, còn đan một món đồ chơi anh hùng bằng len cao 80cm tặng nó.
Chuyện này khiến Tần Lưu Hải vô cùng thích thú, buổi tối cũng ôm đi ngủ, ban ngày còn mang anh hùng nhỏ ra ngoài phơi nắng.
"Em khéo tay thật đấy."
Hôm nay, Phong Ngọc Lan và mẹ Tần cùng dạo phố, mẹ Tần bèn nhắc đến chuyện này: "Thằng bé trân quý nó như vật gì quý giá vậy, còn đặc biệt sắm cho anh hùng nhỏ một cái gối một cái chăn để ngủ."
"Trẻ con mà, chính là như vậy đấy."
Nghĩ lại trước kia Nguyên Khang cũng rất trân quý món đồ chơi nọ, đến bây giờ vẫn được nó cất giữ rất cẩn thận.
Phong Ngọc Lan ra ngoài để mua một chút quần áo và giày dép của trẻ con, Tống Chi đã sinh rồi, đúng như cô nghĩ, là một bé gái.
Mẹ Tần giúp cô xem đồ, không lâu sau đã chọn xong xuôi.
Lúc sau mẹ Tần đi vào cửa hàng, còn Phong Ngọc Lan thì xách đồ đi tìm Tống Chi.
Tống Chi sinh được một bé gái, một nhà ba người vô cùng vui vẻ, chỉ có cha mẹ chồng là không vui.
Bởi vì bọn họ luôn mong có một cậu cháu trai.
Một bức ảnh siêu âm của bé gái, bọn họ cũng không hề để ý tới, đến khi Tống Chi đã vào bệnh viện rồi, cha mẹ chồng vẫn rất kỳ vọng mà đứng đợi ngoài cửa phòng sinh, nhưng lại nghe tin đã sinh được một bé gái.
Một người đau đầu, một người đau lưng, cứ như vậy mà đi về nhà, đến cả tiệc đầy tháng cũng không hề xuất hiện.
Tống Chi đã thất vọng từ sớm, cho nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại cuối cùng Hồng Kiến Quân cũng biết được cha mẹ mình là người như thế nào rồi.
Trước kia do quá bận, bọn họ còn gửi Tiểu Diệp Tử ở bên đó nhờ hai người trông hộ, hiện tại thì trực tiếp dắt tới nhà Phong Ngọc Lan bên này rồi, dù gì cũng không đưa sang bên kia nữa.
"Đẹp thật đấy!" Tống Chi sờ bộ quần áo, trong mắt tràn đầy niềm yêu thích: "Tiểu Quả Tử cũng sẽ rất thích nó mà đúng không chị?"
Anh trai gọi là Tiểu Diệp Tử, em gái gọi là Tiểu Quả Tử, cũng thật là đáng yêu.
Phong Ngọc Lan ôm Tiểu Quả Tử lên, nhìn con bé ngáp một cái, gãi gãi cổ vài cái sau đó lại tiếp tục ngủ tiếp.
"Này, bây giờ bọn chị có dùng không, hay là không dùng?"
Tống Chi nhỏ giọng hỏi.
Phong Ngọc Lan đặt Tiểu Quả Tử trở lại giường, cài chăn lại cho con bé, sau đó mới nhỏ giọng trả lời Tống Chi: "Thuận theo tự nhiên thôi."
Không tránh thai.
"Vậy thì em sẽ đợi tin vui của chị nhé."
Tống Chi cười híp mắt.
Phong Ngọc Lan thích trẻ con, cô ấy cũng biết điều này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-202.html.]
Sau khi tan làm, Đường Minh Sơn trực tiếp đi đến nhà của Tống Chi, trước đó cũng có người đánh tiếng, nói sau khi tan làm thì đến nhà họ ăn một bữa cơm.
Mà lúc này, Nguyên Khang và mẹ Đường đã đến nơi rồi, còn có thêm cả Tần Lưu Hải.
Hai đứa trẻ này có quan hệ thân thiết đến mức nếu như không phải vì nhà họ Đường không có chỗ ở thì Tần Lưu Hải đã thành cháu chắt nhà họ Đường rồi.
Chuyện này không phải là chuyện gì to tát đối với cha Tần, ngược lại phía họ còn cảm thấy rất tốt, vợ chồng họ cũng không có nhiều kiến thức trường lớp, không giúp đỡ được nhiều khi Tần Lưu Hải có bài tập về nhà, lúc đó lại đành phải nhờ tới vợ chồng Đường Minh Sơn giúp đỡ dạy bảo thêm.
Thành tích của kỳ thi giữa kỳ vừa rồi mới có, điểm số này so với lần thi ở bên ngoài kia quả thực tốt hơn rất nhiều.
"Nhỏ."
Tần Lưu Hải và Nguyên Khang còn có Tiểu Diệp Tử cùng vây quanh giường, nhao nhao nhìn ngắm Tiểu Quả Tử còn đang ngủ say.
"Em ấy còn là trẻ con mà."
Tiểu Diệp Tử nghe thấy Tần Lưu Hải nói như vậy xong, bèn nhỏ giọng giải thích.
"Mọi người khi bé thì cũng rất nhỏ." Nguyên Khang chỉ trỏ hai người rồi nói.
"Cậu thì sao?"
Tần Lưu Hải cố gắng sao cho khi mình nói chuyện không bị lọt gió ra ngoài, răng cửa của cậu đã bắt đầu mọc lại nhưng chiếc răng bên cạnh thì không còn nữa.
"Tớ cũng nhỏ, chúng ta đều từ bé tí thế này mà dần dần lớn lên đấy thôi."
Nguyên Khang cười nói.
Bọn Tiểu Diệp Tử nghe thấy vậy thoáng chốc bình tĩnh trở lại, rồi lại nhìn chằm chằm Tiểu Quả Tử một lúc lâu.
Tống Chi đang ở bên ngoài nói chuyện cùng mẹ Đường và mọi người, nhìn thấy mấy đứa trẻ đi ra ngoài, cô ấy mới đi vào trong nhìn Tiểu Quả Tử.
Phong Ngọc Lan sợ cô cảm thấy nhàm chán, thấy thế liền đi theo vào trong phòng.
Lúc ăn cơm, ba đứa trẻ cùng ngồi với nhau, Tiểu Diệp Tử nhỏ tuổi nhất, cũng thích bắt chước các anh nhất, khi nhìn thấy họ ăn món dưa chuột mà mình không thích cũng cắn răng gắp một miếng ăn theo.
Hồng Kiến Quân thấy vậy chỉ lắc đầu, nhưng cũng không quản cậu nhóc, những món trẻ con không thích ăn thì bọn họ cũng không can thiệp quá nhiều, dù sao thì khi bị người khác ép ăn những món mình không thích cũng chẳng phải là chuyện gì vui vẻ cho cam.
Ăn cơm xong lại ngồi nghỉ một lúc, Phong Ngọc Lan liền rời đi, trước tiên là đưa Tần Lưu Hải về, rồi mới thong thả trở về nhà.
Lúc lên tầng hai, nhìn thấy thím Trương và vài người khác đang nói chuyện ở hành lang, phía mẹ Đường họ cũng chào hỏi qua lại.
Sau đó từ chỗ bọn họ liền biết được rằng hai hôm nữa huyện sẽ mở một buổi triển lãm.
Triển lãm ấy à, nói đơn giản chính là một nhóm các thương gia từ trong và ngoài địa phương đem theo sản phẩm của bọn họ đến một nơi khác, sau đó lại tự căng bạt ở một địa điểm được quy định rồi bày bán các sản phẩm của mình.
Đồ ăn có, đồ dùng có, quần áo có, mọi thứ đều có, chính ra thì việc mở triển lãm ở huyện bọn họ lần này mới là lần đầu tiên.
Vậy nên cả nhà cùng thương lượng đến lúc đó cũng đến xem sao.
Triển lãm cũng không kết thúc trong một hai ngày, thông thường mà nói thì sẽ lấy bảy ngày làm chuẩn.
Vừa đúng lúc Đường Minh Sơn được nghỉ cuối tuần, vậy là quay về quê, đón cha Đường và mọi người cùng đi triển lãm.
Anh hai Đường và chị dâu hai Đường xem đến hoa cả mắt, tay phải cầm xiên thịt dê nướng mà Đường Minh Sơn mua cho, tay trái cầm kẹo bông gòn mà mẹ Đường mua cho.
Giống như những đứa trẻ con, vừa ăn vừa dạo quanh, trông thấy có người bán nồi, bèn ngồi xuống bên cạnh nghe ông chủ ba hoa chích chòe cả một tràng, ông chủ thấy bọn họ nghe rất chăm chú, mới hỏi bọn họ có muốn mua không, kết quả liền thấy chị dâu hai Đường bọn họ lắc đầu, sau đó nghênh ngang rời đi.
Những thứ cầm trên tay cũng được ăn hết sạch trong lúc ông chủ đang chào hàng nhiệt tình ban nãy.
"Náo nhiệt thật đấy, bên kia có bán tất bông kìa."
Mẹ Đường lôi kéo cha Đường qua bên đó xem.
Chỉ nhìn thấy bà chủ bán tất bông, vừa khen ngợi tất bông nhà họ rất tốt, vừa rất thuần thục mà quẹt một que diêm, rồi huơ về phía tay đang cầm đôi tất bông.
"Nhìn mà xem! Nhìn thật kỹ vào nhé! Tất bông nhà chúng tôi sau khi dùng lửa hơ qua xong, mọi người xem này." Bà chủ đó nhanh nhẹn dùng tay nắm lấy chỗ vừa bị đốt, sau đó chà xát: "Toàn là bụi cả, cái này nói lên điều gì? Nói lên rằng tất bông nhà tôi bán hoàn toàn được làm từ bông thật!"
Mẹ Đường lập tức vào lao vào trong cùng các chị em khác, chỉ hai ba lần đã lấy được vài đôi tất bông, sau khi cầm ra xem xét kỹ càng, khóe miệng khẽ cong lên rồi lại cất về chỗ cũ.
"Sao lại không mua nữa?"
Cha Đường nghi hoặc hỏi.