Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:58:51
Lượt xem: 90
Đừng thấy bác sĩ Lý đã lớn tuổi, thực ra ông ta vẫn là một ông già nhỏ bé rất khỏe mạnh.
Thỉnh thoảng lại thích đi uống một ly.
Đường Minh Sơn không có xe đạp nên đi bộ về nhà, từ bệnh viện huyện đến trường học cũng không xa, đi bộ đến mất khoảng mười lăm phút.
Vừa đến tầng một, anh đi rửa tay thì thấy thầy Trương từ nhà vệ sinh đi ra, mỉm cười chào hỏi với Đường Minh Sơn.
Nhân tiện nói về chuyện Phong Ngọc Lan đã quay lại.
Đường Minh Sơn vô cùng vui mừng, vội vàng đi về nhà.
Vừa mới về tới nhà đã thấy cửa mở toang, có mùi thức ăn từ trong nhà bay ra.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, anh đi tắm trước đi, xong thì ra ăn cơm.”
Phong Ngọc Lan cười nói.
“À.” Đường Minh Sơn đặt túi xuống, sau đó lấy quần áo để thay, xách một cái xô, híp mắt cười đi xuống lầu, sau đó lại gặp được thầy Trần ở dưới lầu.
Hai người chào hỏi nhau xong, thầy Trần đi lên lầu, sau khi về đến nhà, anh ta đầu tiên là nhìn vào bếp, chị dâu Trần đang nấu cơm, thấy anh ta đứng đó nhìn trái ngó phải, khó hiểu hỏi: “Tìm cái gì đấy?”
“Nước tắm.”
Nghĩ đến Đường Minh Sơn cứ mỗi lần về nhà là sẽ có nước tắm ngay, anh ta tự nhiên cũng sẽ ôm một chút hy vọng.
“Làm gì có thời gian nấu nước, em nấu cơm còn không kịp đây này.” Chị dâu Trần liếc mắt nhìn: “Khi ăn cơm sẽ còn nóng, ăn cơm tối xong rồi hãy tắm.”
Thầy Trần: …Thực sự so sánh sẽ khiến người ta tức c.h.ế.t mà.
Buổi tối ăn thịt luộc với dưa leo cắt lát, cà tím kho tộ, ớt da hổ với tiêu, canh bí đỏ thịt thăn.
“Ăn nhiều một chút, ngày mai em sẽ làm món gan heo trộn rau cho anh.” Biết Đường Minh Sơn thích ăn, Phong Ngọc Lan vừa gắp thức ăn cho anh vừa nói.
“Đồng chí A Lan vất vả rồi.”
Bởi vì phải ở bệnh viện, anh không thể về quê giúp đỡ được, mà Phong Ngọc Lan đã bận rộn ở quê nhiều ngày như vậy, quay về còn nấu cơm cho anh, Đường Minh Sơn tự nhiên cảm thấy cô rất vất vả.
“Nếu biết em vất vả vậy thì ăn nhiều một chút, chờ khi nào anh được nghỉ phép thì làm món da cá chiên giòn và đậu hũ ma bà* cho em ăn.”
*麻婆豆腐: Đậu hũ ma bà hay còn có tên gọi khác là đậu hũ Tứ Xuyên, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên.
“Được.”
Ăn tối xong, Đường Minh Sơn không cho Phong Ngọc Lan thu dọn, sau khi dọn dẹp bát đũa và phòng bếp sạch sẽ, anh lại đi lau nhà, gom rác rồi hai người cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Hai người vừa tản bộ vừa nghe Đường Minh Sơn kể về những chuyện thú vị đã xảy ra với anh ở bệnh viện.
Bọn họ đi dạo khoảng một tiếng, về đến nhà lại tắm rửa sạch sẽ lần nữa, đọc sách một lát rồi mới đi ngủ.
Có vợ ở nhà, buổi trưa Đường Minh Sơn cũng đi bộ về, bác sĩ Bạch không nhịn được cười, nhưng cũng yên tâm là tình cảm vợ chồng của hai người rất tốt.
Biết bác sĩ Bạch đối xử rất tốt với Đường Minh Sơn, vì vậy khi Đường Minh Sơn được nghỉ phép, hai người đã mang quà đến thăm nhà bác sĩ Bạch.
Hôm nay bác sĩ Bạch không trực đêm, tan làm thì về nhà thăm cháu cho nên cả gia đình đều ở đó.
Mà điều khiến cho Phong Ngọc Lan kinh ngạc chính là người hàng xóm ở đối diện với bác sĩ Bạch lại là người quen của bọn họ.
Đường Minh Sơn cũng cảm thấy người phụ nữ kia có chút quen mắt, nhưng không thể nhớ ra được, mãi đến khi Phong Ngọc Lan trò chuyện với đối phương, Đường Minh Sơn mới nhớ ra.
Là con gái của chủ nhiệm Vương của nhà máy sản xuất giấy, Vương Yến Yến, hồi đó Trương Đại Lực bị đuổi ra khỏi phòng gia công, sau đó Vương Yến Yến vào phòng gia công, cũng coi như là có chút quen biết Phong Ngọc Lan.
Vương Yến Yến vừa thấy bọn họ đi ra từ nhà họ Bạch thì lập tức kéo Phong Ngọc Lan vào nhà mình ngồi một lát, cô ấy đã lập gia đình, hôm nay cha mẹ chồng dẫn đứa trẻ đi ăn cưới vẫn chưa về, mà chồng của cô ấy lại làm ca tối, cũng không có nhà.
“Cô còn nhớ chị dâu Tiêu không?”
Vương Yến Yến rót nước chanh cho hai người, cười hỏi.
“Tôi nhớ.”
Phong Ngọc Lan gật đầu, vợ chồng chị dâu Tiêu đã nhiều năm không có con, nhà chồng đã tìm nấu nhiều bài thuốc dân gian cho chị ấy, khổ không biết phải nói sao cho hết, sau đó dưới sự thuyết phục của Phong Ngọc Lan, cô ấy cùng với chồng đi kiểm tra, hóa ra vấn đề là ở chồng của cô ấy.
Đường Minh Sơn cũng nhớ ra, sau đó chị dâu Tiêu còn đến nhà để cảm ơn A Lan.
“Chị ấy đã có hai đứa con rồi.” Vương Yến Yến che miệng cười: “Đứa lớn đang học mẫu giáo.”
“Thật sao? Quá tốt rồi!”
Phong Ngọc Lan cảm thấy mừng cho chị dâu Tiêu.
Vương Yến Yến gật đầu: “Bây giờ cha mẹ chồng của chị ấy cũng tập trung giúp đỡ chăm sóc con cái, cũng không còn phàn nàn như trước nữa.”
Ngồi ở nhà Vương Yến Yến khoảng nửa tiếng, Phong Ngọc Lan tạm biệt ra về.
Sau đó nhà họ Bạch mới biết hai nhà vậy mà lại có quen biết, bọn họ cũng biết thêm về chuyện của vợ chồng Phong Ngọc Lan từ Vương Yến Yến.
Ngày tháng trôi qua, khi Đường Minh Sơn lại được nghỉ phép, hơn nữa còn nghỉ được ba ngày, hai người dứt khoát trở về quê.
Sau khi Đường Minh Sơn tan làm, hai người liền đi mua chút gì đó rồi đi tìm chị dâu Hồng, mặc dù vậy, hai người về gần đến nhà thì trời cũng đã tối, xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, kết quả là không có ai ở nhà.
Không chỉ nhà bọn họ không có ai, mà ngay cả hai nhà bên cạnh cũng vậy.
Phong Ngọc Lan vội vàng ra chuồng bò xem thử: “Bò vẫn còn ở đây.”
“Vậy thì đi đâu cả rồi?”
Đường Minh Sơn gãi đầu, cũng cảm thấy kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-199.html.]
Vậy nên hai người khóa cửa lại, đạp lên ánh trắng đi ra ngoài.
Trước tiên là đến nhà họ Chương, kết quả không có ai, sau đó lại đến mấy gia đình quen biết, nhưng vẫn không thấy đâu.
Ánh trăng vừa đủ sáng, bọn họ không cần dùng đèn pin vẫn có thể nhìn thấy đường, nhưng Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cảm thấy gió vào ban đêm có hơi lạnh lẽo.
“Không, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”
Trong đầu Phong Ngọc Lan tràn ngập chuyện ma quỷ, dù sao đây cũng là thế giới của một quyển sách, lỡ như tác giả vẽ thêm chút màu sắc huyền huyễn cho nó thì sao?
Dù sao đây cũng là tiểu thuyết gốc, nên không phải là không thể có loại khả năng này.
Cũng may khi bọn họ đi ngang qua một gia đình khác thì thấy trong nhà này có người, hoặc có thể vì bà lão này đi lại không tốt nên bà ấy mới không đi theo ra ngoài.
“Nhà đội trưởng mua tivi, hay lắm, có mấy kẻ xấu ở trong đó, vừa nói vừa cười, rất thú vị, đến buổi tối, rất nhiều người kéo đến đó để xem!”
Được rồi, phá án thành công.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn quay về nhà nấu mì ăn, sau đó lại đun nước gội đầu tắm rửa, rồi ngồi trong sân, vừa phe phẩy quạt hương bồ đuổi muỗi vừa hóng mát.
“Nhắc mới nhớ, hôm đó ở nhà bác sĩ Bạch cũng thấy có tivi.”
Phong Ngọc Lan – người đã nhiều năm không xem tivi lên tiếng nói.
Nhưng vì vừa xảy ra chút vấn đề, vẫn chưa tìm người đến sửa nên tivi không mở được.
“Chúng ta cũng mua một cái nhé?”
“Không rẻ đâu.” Phong Ngọc Lan bất đắc dĩ nói, chủ yếu là chỉ mấy năm nữa thôi sẽ có tivi bản nâng cấp, cái này cũng giống với điện thoại di động vậy, đổi mới rất nhanh.
Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến âm thanh náo nhiệt.
“Thật đáng ghét! Tên kia rõ ràng là ăn trộm, đã trộm tiền của người ta lại còn gọi người khác là ăn trộm, tức c.h.ế.t đi được!”
Đây là giọng của chị dâu hai Đường.
“Ai bảo người kia bị câm cơ chứ, còn là một người câm mù chữ, dù có lý, có oan khuất cũng không tìm được bất cứ ai để giãi bày.”
Còn đây là giọng của anh hai Đường.
“Thật đáng thương.” Nguyên Khang than thở.
“Đúng vậy, đồng tiền kia chính là đồng tiền cứu mạng, bà của anh ta vẫn đang còn nằm trên giường chờ anh ta mang tiền về mua thuốc, vậy mà lại gặp tên táng tận lương tâm kia ăn trộm…”
Mẹ Đường cũng khóc.
“Nhất định sẽ gặp quả báo!”
Cha Đường cũng rất tức giận.
“A, cha, mẹ, cửa bị mở kìa!”
Anh hai Đường đang chuẩn bị mở cửa sân thì phát hiện ổ khóa đã mở!
Vì để dọa bọn họ, hai người Phong Ngọc Lan đã không bật đèn.
Nguyên Khang lập tức đứng chắn trước mặt ông nội, bài nội: “Bác cẩn thận một chút.”
“Có phải là quên khóa cửa không?”
Chị dâu hai Đường lại cảm thấy không phải là có ăn trộm.
“Anh quên hả?”
Anh hai Đường không tự tin lắm, anh ấy đẩy cửa sân ra, thấy hai người đang ngồi ở trong sân.
“Thằng ba? Em dâu?”
“Là chúng em.”
Lúc này ai cũng không thấy sợ nữa, vội vàng đi vào sân, Nguyên Khang chạy đến bên cạnh hai người, nũng nịu nói: “Hai người quay về lúc nào vậy?”
“Hơn tám giờ.” Phong Ngọc Lan sờ lên cái đầu nhỏ hơi nóng của nó: “Trong chậu vẫn còn nước ấm đấy, nhanh đi tắm đi.”
“Vâng.” Nguyên Khang vội vàng chạy đi.
Chị dâu hai Đường bật đèn trong gian nhà chính lên, sau đó mở cả đèn dưới mái hiên, cả sân sáng rực lên.
Mắt của mẹ Đường vẫn còn đỏ hoe, Phong Ngọc Lan hỏi bà đã xem phim gì, mẹ Đường lập tức xoa xoa khóe mắt, tiếp tục nói về bộ phim trên tivi kia.
Mấy người anh hai Đường cũng nói chuyện với Đường Minh Sơn.
Hai vợ chồng đối mắt nhìn nhau, sau đó thương lượng với cha Đường về việc mua một chiếc tivi.
Kết quả là cha Đường lại xua tay: “Mua cái gì? Chúng ta đến nhà đội trưởng xem cũng rất vui vẻ, nhiều người xem như vậy còn rất náo nhiệt.”
“Đúng vậy, không mua, đừng mua.”
“Đắt lắm, anh nghe vợ con của Đội trưởng nói rồi, chiếc tivi mà nhà bọn họ đang xài kia hơn tám trăm đồng đấy!”
Quả thực là có hơi đắt, cũng là vì vấn đề về năng lực sản xuất.
Tóm lại, bọn họ không đồng ý chuyện mua tivi.
Họ ở nhà ba ngày, cả ba buổi tối đều đi theo người nhà đến nhà Đội trưởng để xem tivi, trên đường đi, Đường Minh Sơn vẫn nói về chuyện tivi: “Anh đã viết thư để hỏi thăm lão Liêu, nếu như cậu ấy có thì để lại cho chúng ta một chiếc.”
“Vậy cũng được.”
Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy khá hứng thú.