Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 197

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:54:14
Lượt xem: 86

Phong Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau cười rồi đi về phía khách sạn.

Phong Ngọc Lan đã đặt trước một phòng có hai giường, cô định để cho hai cha con ngủ chung một giường còn cô ngủ giường còn lại, kết quả Nguyên Khang ngủ ở nhà của Vĩnh Bình.

Nhờ vậy mà hai vợ chồng có thể ở chung với nhau sau một thời gian dài xa cách.

Một đêm ngủ yên.

Khách sạn có quạt trần nên hai người ngủ rất thoải mái, nếu không phải Đường Minh Sơn cần tới trường học thì không biết hai người còn ngủ tới khi nào.

Bọn họ đi đón Nguyên Khang trước, Vĩnh Bình cũng đi theo hai người đến Đại học Y khoa, mọi người tìm thợ chụp ảnh để chụp ảnh chung như hôm tốt nghiệp của Phong Ngọc Lan, có ảnh một người cũng có ảnh hai người.

Sau khi cảnh tượng náo nhiệt kết thúc, Đường Minh Sơn lại dẫn theo mọi người đến nhà họ Lâm ăn trưa, buổi tối lại đi ăn với bạn bè cùng phòng, ngày hôm sau bắt đầu thu dọn đồ đạc, những thứ quá nặng đều đóng gói gửi qua bưu điện, còn lại thì xếp vào túi lớn.

Sau khi sắp xếp xong, mọi người lại dành một ngày để đi dạo những địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng ở tỉnh thành, đến chạng vạng mới đến gặp mấy người Đường Văn Tuệ để ăn tối.

Sáng sớm hôm sau, ba người ra bến xe đi về thị trấn, lúc tới nơi Đường Minh Sơn cầm theo đơn đến nhận chức làm việc tại bệnh viện huyện, đến khi những túi đồ gửi qua bưu điện về tới thị trấn thì cũng đã có thông báo kết quả thi đại học.

Phong Ngọc Lan dạy học sinh cấp ba, hai mươi hai người đậu trường đại học, hai mươi sáu người đậu trường dạy nghề.

Một lớp có bốn mươi tám người, thành tích như thế đã là cực kỳ xuất sắc đối với một thị trấn nhỏ không có nguồn tài nguyên dạy học tốt.

Thầy Thượng Quan về hưu với một nụ cười thỏa mãn, Phong Ngọc Lan cũng trở thành giáo viên chính thức của trường trung học phổ thông của thị trấn, tiền lương mỗi tháng sau khi trừ đi tiền đóng bảo hiểm cơ bản cũng có thể nhận được ba mươi lăm đồng.

Mà Đường Minh Sơn không có kỳ nghỉ hè, anh vừa đến báo tên ở bệnh viện huyện xong thì đã bắt đầu đi làm vào ngày hôm sau, bắt đầu đi theo vị bác sĩ lớn tuổi ở khoa chỉnh hình để thực tập, một tháng cũng nhận được hai mươi lăm đồng tiền.

Tiền lương của hai người cộng lại cũng được sáu mươi đồng mỗi tháng, chưa thể nói là cao nhưng cũng coi như là gia đình trung lưu bình thường.

Bởi vì nhà cũ phải thu hoạch vụ thu nên Phong Ngọc Lan dẫn Nguyên Khang về giúp đỡ ông bà, Đường Minh Sơn ăn cơm tại căng-tin bệnh viện, ngủ tại ký túc xá của trường học.

Đương nhiên anh có thể xin ngủ lại ở ký túc xá của bệnh viện, nhưng mà hiện tại anh vẫn ăn "cơm mềm" của Phong Ngọc Lan chứ chưa xin.

Vị bác sĩ lớn tuổi họ Bạch, những người bệnh đều gọi ông là bác sĩ Bạch.

Bác sĩ Bạch là một vị bác sĩ rộng lượng, ông ấy thật sự nghiêm túc hướng dẫn cho Đường Minh Sơn, dạy hết toàn bộ những gì mình có thể dạy cho anh, Đường Minh Sơn cũng không phụ sự kỳ vọng của ông ấy, càng ngày anh càng... tiến bộ hơn, trở thành trợ thủ có tay nghề giỏi của ông ấy.

"Hiện tại cậu ở chỗ ký túc xá của vợ cũng không sao, đợi hai năm nữa bệnh viện của chúng ta xây xong khu nhà nhân viên thì xin cấp phòng."

Lúc ăn cơm trưa, bác sĩ Bạch cười tủm tỉm nói với Đường Minh Sơn: "Tin tức ngầm đó."

Đường Minh Sơn cũng cười tủm tỉm lắng nghe: "Vậy em sẽ ăn cơm mềm thêm hai năm nữa."

Bác sĩ Bạch nghe vậy thì cười ha ha, mấy vị bác sĩ khoa nội khác cũng múc cơm tới bên này.

Trong đó có một vị bác sĩ già cực kỳ nhiệt tình với Đường Minh Sơn, toàn hỏi anh những câu về tình hình gia đình.

Bác sĩ Bạch hơi nhếch mi, nhìn thoáng qua hai vị bác sĩ khác mới hiểu được vị bác sĩ già kia muốn hỏi thăm cái gì.

"Tôi nói nè lão Lý." Bác sĩ Bạch nhìn thấy bộ dạng vội vàng của bác sĩ Lý thì không nhịn được gọi một tiếng: "Tiểu Đường người ta đã có vợ, ông hỏi thăm như thế, ai không biết chuyện còn tưởng ông định cướp người đó."

Bác sĩ Lý sửng sốt nhìn về phía Đường Minh Sơn, anh gật đầu nói tiếp: "Cháu đã cưới vợ nhiều năm rồi, tình cảm vợ chồng cháu rất tốt."

"À vậy à, tôi chỉ muốn quan tâm cậu một chút thôi chứ không có ý gì khác, lão Bạch, ông thiệt là, nói bậy bạ gì không à."

Mặc dù nói thế nhưng sau đó, bác sĩ Lý không hỏi thêm bất kỳ vấn đề gì của Đường Minh Sơn nữa.

Chờ mọi người quay về văn phòng khoa nội, bác sĩ Lý mới chậc một tiếng: "Tôi còn tưởng cậu ta độc thân chứ."

Đồng nghiệp nghe thế cười cười nói: "Tôi có quen biết cậu ta, Tiểu Đường ban đầu là kỹ thuật viên ở nhà máy sản xuất giấy của huyện chúng ta, vốn tiền đồ cũng khá tốt, sau này thi đậu đại học, cả hai vợ chồng đều đi báo danh, mấy người đoán xem kết quả thế nào?"

Thấy ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn tới chỗ này, âm thanh của vị đồng nghiệp kia càng to hơn.

"Một người trở thành giáo viên nhân dân, một người đến bệnh viện của chúng ta, với thành tích của bọn họ lẽ ra trường học sẽ không phân phối đến chỗ của chúng ta, nhưng mà hai vợ chồng đều tự nguyện xin quay về làm việc theo hộ tịch, nếu không thì bệnh viện nhỏ như của chúng ta không thể giữ người ta lại được đâu."

"Hóa ra là tự xin về đây." Khuôn mặt của bác sĩ Lý lộ vẻ kinh ngạc và tán thưởng: "Nếu là tôi thì chưa chắc tôi đã quay về."

"Ai mà chẳng thế."

Lúc này mọi người bắt đầu nói chuyện ồn ào.

"Bác sĩ Lý, người bệnh ở giường số sáu nói vẫn còn đau bụng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-197.html.]

Một hộ sĩ bước vào tìm bác sĩ Lý.

"Để tôi xem thử."

Bác sĩ Lý thả chiếc chén tráng men xuống rồi đứng dậy đi theo.

Trong đất vườn của nhà họ Đường có vài người đang đứng, Phong Ngọc Lan cũng có ở trong đó, cô đang cúi người nhìn những cành lúa nặng trĩu trước mặt, bên tai nghe cha mẹ chồng và hai vợ chồng anh hai đang nói chuyện thu hoạch lúa ngày mai.

Phong Ngọc Lan đứng thẳng dậy, cô nhìn sang ruộng lúa của nhà chú ba Đường và bác cả Đường, lúa trên ruộng đã được gặt xong, hiện giờ chỉ còn lại mấy bó rơm rạ.

"Nguyên Khang đâu?"

"Vừa nãy còn đứng đây mà?"

"Đi chơi với Xuyên Tử ở bên kia kìa, thấy không?"

Trên sườn núi xa xa, Nguyên Khang và A Tráng đang leo lên cùng Xuyên Tử.

Chị dâu hai Đường bật người hét to: "Nguyên Khang, mấy đứa đi đâu vậy?"

"Tụi con đi lên núi tìm quả lê!"

Giọng của Nguyên Khang cũng truyền tới.

"Cẩn thận có rắn đó!"

Phong Ngọc Lan cũng gọi với theo.

"Con biết rồi!"

Đến lúc chạng vạng vẫn không thấy A Tráng và Nguyên Khang về nhà, anh hai Đường và bác cả Đường một người cầm một cây gậy tức giận chạy đi tìm mấy đứa nhỏ.

Phong Ngọc Lan cũng lo lắng, lúc nấu cơm đều đang suy nghĩ mấy đứa nhỏ có phải là bị té lúc leo cây hay không.

Đừng nói cô, ngay cả chị dâu hai Đường và mẹ Đường đều đang nhắc tới chuyện này.

"Mấy cái đứa này, chơi thì chơi, đến giờ cũng không biết về nhà nữa?"

"Kiểu này chắc là phải bị đánh rồi."

Nửa giờ sau, anh hai Đường và Nguyên Khang quay về, Nguyên Khang để trần nửa thân trên, áo cởi ra dùng để bọc mấy quả lê núi, nó đổ tất cả quả lê vào trong cái ky, mấy đứa nhóc cũng giỏi thật, mấy quả lê đều rất to, nhìn nhìn chắc cũng được mười ký.

"Nhiều vậy à?"

Cha Đường kinh ngạc cầm một quả lên: "Nhìn to như thế này, không giống quả dại chút nào."

"Đúng là quả dại ạ." Nguyên Khang rất kiêu ngạo ưỡn bộ n.g.ự.c đã bị nhơ của mình: "Chúng cháu tìm trong rừng rất lâu mới gặp được cây lê núi lớn như vậy đó ạ."

"Sao mấy đứa biết được trong núi có cây này?"

"Anh Xuyên Tử nói ạ, anh ấy nói cha của anh ấy chỉ chỗ cho ảnh."

Nguyên Khang bưng cái chén tráng men lên rót nửa chén trà thảo mộc rồi trả lời.

"Chỗ xa như thế mà mấy đứa tụi con dám đi, không sợ gặp được chuyện gì không may nhỉ!"

Mẹ Đường mắng.

"Không sợ, cháu là một người đàn ông nhỏ rồi."

Nguyên Khang ngẩng cao đầu trả lời.

Anh hai Đường không muốn tốn hơi nên cầm cây gậy nhìn Nguyên Khang chăm chú: "Giỏi lắm, bác mời cháu ăn món gậy xào thịt nha."

Chị dâu hai Đường ngồi cười ở một bên: "Ăn, ăn một chậu luôn!"

Nguyên Khang nhanh chân bỏ chạy nhưng kết quả vẫn bị anh hai Đường nhanh tay tóm được, dùng gậy quất nhẹ hai phát vào mông: "Sau này còn dám đi xa như thế thì bác đánh thật luôn!"

"Mẹ sẽ nói với cha của con." Phong Ngọc Lan ngồi bên cạnh bồi thêm một câu.

Nguyên Khang nghe thế thì nhảy dựng lên nhận sai: "Không có lần sau đâu ạ!"

Vừa nói xong, mọi người đã nghe thấy tiếng khóc lớn hu hu của A Tráng vì bị đánh truyền đến từ nhà bên cạnh, xen giữa tiếng khóc là tiếng mắng của bác cả Đường và chị dâu họ, bác gái cả đang cố gắng bảo vệ thằng bé, còn có tiếng khóc theo của Yêu Muội.

Loading...