Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:48:50
Lượt xem: 86
Đường Minh Sơn ngồi vào một chiếc bàn tròn lớn cùng với cậu Lưu và gia đình Bồ Vũ, chồng của Bồ Vũ ngồi bên cạnh Đường Minh Sơn, ôm một đứa trẻ trong ngực.
Lúc này, Bồ Vũ và em gái đang ngồi bên cạnh vừa nói cười vừa dịu dàng đút cơm cho đứa bé.
Đường Minh Sơn phát hiện anh cả Lâm ngồi ở bàn đối diện với họ, mà ở vị trí của cậu ấy vừa vặn có thể thấy Bồ Vũ trực diện.
Đối phương cứ không ngừng nhìn qua bàn của bọn họ, chính xác mà nói là nhìn Bồ Vũ.
Đường Minh Sơn còn nhìn ra, chồng của Bồ Vũ cũng không phải bị mù, đương nhiên cũng thấy cảnh này.
Anh ấy ngược lại khá rộng lượng, còn giơ tay của đứa trẻ lên chào hỏi đối phương, anh cả Lâm chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Sau khi Bồ Vũ phát hiện động tác của chồng mình, trừng mắt liếc anh ấy một cái: “Anh đang làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ cho con giãn gân cốt thôi.” Anh ấy cười tủm tỉm lắc lắc tay đứa nhỏ.
Thấy vậy, cậu Lưu khẽ lắc đầu. Khi Đường Minh Sơn đến nhà ông ấy nghỉ ngơi, cậu Lưu trò chuyện với anh trong phòng chính. Quải Quải đang chơi ở trong sân cùng với Vĩnh Bình. Lưu Phân đang phụ giúp nhà bên cạnh còn chưa có về.
“Cậu không biết người trẻ tuổi các cháu đang nghĩ gì nữa, lúc người ta theo đuổi nó, nó giống như là người mù. Bây giờ người ta đã lập gia đình, cuộc sống cũng ngày càng tốt, ngược lại nó nhớ thương người ta, chậc chậc.”
Đường Minh Sơn cũng không biết nói gì cho phải, mà người tức giận nhất chính là thím Lâm. Anh cả đến bây giờ mới nhận ra điều đó, nhưng người ta đã kết hôn và sinh con rồi.
“Cháu sắp tốt nghiệp, cậu nghe thằng nhỏ nhà họ Lâm nói cháu muốn xin về huyện phải không?”
“Cũng không phải cháu xin, trong huyện của chúng cháu vốn thiếu bác sĩ, cháu trở về đúng lúc.”
Đường Minh Sơn nói.
“Mặc dù khá đáng tiếc nhưng cháu trở về cũng là chuyện tốt, hiện tại huyện đang phát triển, cháu cứ ở bệnh viện huyện sau này cũng coi như là nhân viên kỳ cựu, đãi ngộ sẽ không ít.”
Hơn nữa còn gần nhà.
Buổi tối Đường Minh Sơn ở lại nhà cậu Lưu. Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng cùng với cậu Lưu xong, ra đến đầu ngõ ai đi làm đường nấy.
Nguyên Khang nhận được thư hồi âm của Vĩnh Bình. Sau khi nhận được thư từ ngoài cửa, cậu nhóc vừa cười vừa nói cùng với Phong Ngọc Lan về nhà.
Vừa về đến nhà, Nguyên Khang lập tức mở thư ra xem. Sau khi đọc xong, cậu nhóc nói với Phong Ngọc Lan và mẹ Đường: “Anh Vĩnh Bình nói anh ấy tham gia cuộc thi vẽ tranh của trường học, giành được hạng nhất.”
“Thằng bé rất có khiếu vẽ tranh, năm đó mẹ còn hỏi con có muốn học vẽ tranh hay không, hiện tại con lớn như vậy rồi, con thấy thế nào?”
Phong Ngọc Lan giúp dọn chén đũa bưng đặt lên bàn, hỏi lần nữa.
“Con vẫn muốn là học tâp cho tốt.” Nguyên Khang suy nghĩ một chút lại nói: “Con thỉnh thoảng chơi bóng rổ một chút cho cao thêm.”
Mẹ Đường bật cười: “Gần đây con nghiện chơi bóng rổ rồi.”
Nguyên Khang vò đầu, có chút ngượng ngùng cười, sau đó cất thư của Vĩnh Bình vào trong một chiếc hộp, trong đó chứa đầy thư hồi âm của đối phương.
Sau khi Đường Minh Sơn biết Nguyên Khang thích chơi bóng rổ, thế mà thực sự gửi một quả bóng rổ về.
Lúc mẹ Đường mang đồ về nhà, bà vẫn thắc mắc tại sao phải đóng gói một cái thùng giấy vuông vức to như vậy, cũng không phải rất nặng.
Bà không lập tức mở ra mà chờ Phong Ngọc Lan về lúc ăn cơm trưa, chỉ vào cái thùng giấy trong nhà chính: “Thằng ba gửi về, cũng không biết là cái gì.”
Phong Ngọc Lan kêu Nguyên Khang mở ra.
Nguyên Khang kêu lên một tiếng kỳ lạ sau khi mở nó ra, dọa cho mẹ Đường và Phong Ngọc Lan chạy tới xem. Kết quả là thấy cậu nhóc đang cầm một quả bóng rổ từ trong thùng giấy ra với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Nhìn chất lượng của nó cũng không phải là trong huyện có thể mua được.
*
“Cha cháu hiểu cháu quá nhỉ.” Mẹ Đường híp mắt cười nói.
Nguyên Khang ôm quả bóng rổ không chịu rời tay, nghe bà nói thế thì gật đầu: “Đúng rồi ạ!”
“Cất cái bơm hơi đi, sau này có việc thì mang ra dùng.” Thấy trong hộp vẫn còn ít đồ, Phong Ngọc Lan lấy nó ra rồi dặn dò Nguyên Khang.
Nguyên Khang đặt đồ vào trong phòng của mẹ Đường một cách vui vẻ, nó dùng chung tủ quần áo với mẹ Đường, vì quần áo của mẹ Đường khá ít, bà thường mặc quần áo theo mùa hoặc mang giày về quê cất nên tủ quần áo còn nhiều chỗ trống.
Đến thứ bảy, Nguyên Khang hẹn mấy đứa bạn đi chơi bóng rổ, trước kia chúng toàn phải mượn bóng của những bạn khác nên không thể chơi quá lâu, làm hỏng một cái thì vừa phải đền vừa bị mắng.
Bây giờ Nguyên Khang đã có một quả bóng rổ cho riêng mình, nhiều bạn sẵn lòng chơi cùng nó.
Phong Ngọc Lan và mẹ Đường không gò bó nó quá, dù sao kí túc xá cũng gần trường học, có thể nhìn thấy nó.
Hôm nay mẹ Đường ra ngoài đi dạo với thím Trương, Phong Ngọc Lan ngồi với Tống Chi cười nói trên nhà chính.
Ai ngờ, lúc này Nguyên Khang đầu đầy mồ hôi ôm quả bóng rổ trong tay trở về, theo sau là Tiểu Diệp Tử hoạt bát.
Khi Tống Chi và Tiểu Diệp Tử đến, Tiểu Diệp Tử không nhìn thấy Nguyên Khang, biết được Nguyên Khang đang chơi ở sân thể thao của trường, thằng bé muốn đi cổ vũ hô hào cho anh Nguyên Khang của nó, đi gần hai tiếng cuối cùng cũng về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-195.html.]
Nguyên Khang lau mồ hôi, uống một cốc nước ấm, mới trở lại bình thường, nhưng lúc này, Tiểu Diệp Tử đang nhìn nó với ánh mắt mong chờ ở bên cạnh.
“Cho này.” Nguyên Khang liền đưa cho cậu bé một cốc nước nguội.
Tiểu Diệp Tử bắt chước nó và uống từng ngụm to.
“Dạo gần đây thằng bé này rất thích học theo người khác.” Tống Chi nhớ đến lúc cậu bé mặc áo khoác của Hồng Kiến Quân ở nhà, bắt chước cách cha cậu bé đi, cô ấy nói điều này với Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan nghe xong cứ cười mãi, nhìn Tiểu Diệp Tử bắt chước cách uống nước của Nguyên Khang, cô cảm thấy đứa trẻ này thật đáng yêu.
Uống nước xong, Nguyên Khang thấy tay mình hơi bẩn, thế là rủ Tiểu Diệp Tử xuống tầng dưới rửa tay, tiện thể rửa mặt luôn.
Đến khi chúng quay về, phía sau lại có thêm một cô bé, mà cô bé ấy chính là Niếp Niếp.
Niếp Niếp không có ấn tượng gì mấy đối với Phong Ngọc Lan, nhưng con bé vẫn nhớ Nguyên Khang, dù sao Nguyên Khang đã ở nhà ngang nhiều năm rồi mà.
“Niếp Niếp?” Phong Ngọc Lan và Tống Chi hơi bất ngờ khi nhìn thấy con bé.
Con bé ngại ngùng gọi: “Dì Phong, dì Tống.”
Hai người đáp lại, đi theo sau Nguyên Khang là chú Triệu.
Thế là Phong Ngọc Lan ra ngoài xem, quả nhiên cô nhìn thấy Triệu Thiên đang mang theo túi lớn túi nhỏ, hì hục đi lên tầng.
“Em dâu.” Triệu Thiên lộ ra hàm răng trắng tinh: "Làm phiền em rồi.”
“Anh nói gì thế?” Phong Ngọc Lan chào hỏi hai vợ chồng nhiệt tình, mời họ lên nhà chính ngồi, Tống Chi tinh ý đã đi rửa một ít hoa quả rồi đặt lên bàn.
Triệu Thiên xúc động khi thấy cảnh tượng này, quan hệ giữa hai người tốt thật.
Lại nhớ đến mối quan hệ giữa vợ mình và Phong Ngọc Lan trước kia khá tốt, nhưng miệng của cô ấy đã làm hỏng nó...
Triệu Thiên đến đây không có việc gì khác, chỉ đến chào hỏi, đưa theo cô con gái là Niếp Niếp đi cùng vì muốn giảm bớt sự xấu hổ, dù gì thì Nguyên Khang và Niếp Niếp vẫn còn chuyện để nói mà.
Sau khi mẹ Đường về, Phong Ngọc Lan chuẩn bị bữa tối cùng bà, Hồng Kiến Quân đến đây sau giờ tan làm, đúng lúc ăn cơm tối, Tống Chi đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai anh ấy.
“Sao anh biết em ở đây?”
“Không phải sáng nay em nói rằng sẽ đến chỗ của Phong Ngọc Lan sao? Với tính cách của mấy chị em thì nói cả ngày cũng không hết chuyện, chắc chắn sẽ ngồi ở đây cho đến giờ cơm.”
Hồng Kiến Quân kiêu ngạo nói những lời phỏng đoán của mình với Tống Chi.
“Anh cũng kinh quá nhỉ?” Tống Chi hừ nhẹ, định dùng tay chọc lét anh ấy, kết quả là bị một bàn tay to lớn nắm lấy, cô ấy nhìn sang, chỉ thấy trong mắt Hồng Kiến Quân ngập tràn sự bao dung.
Tống Chi đỏ mặt ngay lập tức, không nói được câu nào.
Triệu Thiên nhìn hình ảnh này, lại nhớ đến những ngày tháng trước kia của mình với mẹ Niếp Niếp, họ sống một cách vô tri thoải mái, lâu lắm rồi không mặn nồng như vậy.
Ăn cơm xong, Triệu Thiên đưa Niếp Niếp về nhà trước.
Vợ chồng Tống Chi ở lại thêm một lúc, vì Tiểu Diệp Tử đang học Nguyên Khang đếm số.
Chị dâu Triệu đã ăn tối, thấy cha con Triệu Thiên về, cô ấy hỏi: “Thế nào rồi?”
“Vẫn như trước kia.” Triệu Thiên nói.
Chị dâu Triệu dựa vào cửa, nhìn qua nhà bên cạnh, thở dài thườn thượt: “Người thay đổi chỉ có mình em.”
Đối với việc Triệu Thiên đến chơi nhà, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường cảm thấy hơi nghi ngờ.
Mặc dù Đường Minh Sơn và Triệu Thiên đều gặp nhau hằng năm, nhưng khi Đường Minh Sơn không ở nhà, Triệu Thiên sẽ không đến.
Suy cho cùng thì quan hệ giữa Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu chỉ ở mức bình thường, một người đàn ông như Triệu Thiên cũng sẽ không thường xuyên đến thăm em dâu và thím.
Nếu không phải tính nhiều chuyện, không biết sẽ nói ra những chuyện tầm phào gì.
“Có phải cậu ta gặp khó khăn gì không, không nghĩ rằng Tiểu Diệp Tử ở đây nên không tiện nói ra?” Mẹ Đường đoán.
“Anh ấy thì gặp khó khăn gì được cơ chứ?” Phong Ngọc Lan nghĩ, khó khăn lớn nhất của nhà họ Triệu là chị dâu Triệu cũng muốn Triệu Thiên chuyển đến kí túc xá của nhà máy sản xuất giấy, nhưng hết lần này đến lần khác, Triệu Thiên không được thăng chức nên không đi được.
Cô là giáo viên, Đường Minh Sơn vẫn chưa tốt nghiệp, có nhiều mối quan hệ ở nhà máy sản xuất giấy nhất, ngoại trừ sư phụ của Đường Minh Sơn ra thì chỉ còn hai nhà là Dương Bảo Quốc và Triệu Thiên.
Không ai là ông to bà lớn cả nên chẳng giúp được gì.
Mà khoảng thời gian tiếp theo, Triệu Thiên cũng không đến đây, giống như ngày hôm ấy chỉ đơn giản là đến thăm nhà.
Mẹ Đường nghĩ, sau khi bàn bạc với Phong Ngọc Lan, có một hôm bà mang đồ đạc và đưa Nguyên Khang lên nhà ngang vào lúc năm giờ hơn.
Chị dâu Triệu đang chuẩn bị bữa tối, lúc này Triệu Thiên vừa về, đang tắm ở tầng một.
Đến khi anh ta quay lại tầng năm, thấy Nguyên Khang và Niếp Niếp đang chơi gì đó ở trên hành lang với thằng hai, tiếng mẹ Đường vọng ra từ trong nhà.
Triệu Thiên vội đi vào nhà, thấy chị dâu Triệu đang nói chuyện với mẹ Đường vui vẻ, anh ta cũng vào góp vui.