Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:41:05
Lượt xem: 105
Ngọn lửa trong nhà rất sáng, lúc này rời đi hoặc trực tiếp tắt thì cũng không tốt, còn không bằng để một người ở lại trông coi.
Cha Đường và mẹ Đường đi mừng thọ, đến ngày mai mới trở về, Đường Minh Sơn đi cắt cỏ cho bò, anh hai Đường thì bắt lợn cỏ, vẫn chưa trở về.
Chị dâu hai Đường và Nguyên Khang đi không bao lâu đã trở về.
"Trông họ có vẻ rất mệt mỏi, bọn chị chưa đợi được bao lâu thì em gái đã nói họ sẽ qua."
"Cũng đúng." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Năm này rất nhiều người về quê ăn tết, đi đường thôi cũng đủ rắc rối."
"Đúng đó, em nghe em gái nói, chỉ là mua vé xe thôi mà xếp hàng cũng không thể cướp được, hôm nay ba giờ là họ đã đến trạm xe, đợi đến rạng sáng thì phía sau đã xếp thành một hàng dài, trong đó người xếp ở đuôi chính là cha của A Tráng và cha của Lỗi Tử."
Lỗi Tử là biệt danh của con trai của Xuân Phân và Đường Văn Cường, trước đó sức khoẻ Lỗi Tử không tốt, nhà mẹ đẻ của Xuân Phân liền mời một trưởng bối giúp tính toán một chút, nói đứa nhỏ này thiếu kẽm cho nên mới có biệt danh như thế.
Khi mấy người Đường Minh Sơn trở về, thu hoạch được rất nhiều, Nguyên Khang nhanh chóng đi cho con bò lớn ăn.
Biết mấy người Đường Văn Tuệ trở về, hai người cũng vui mừng, nghe lời của chị dâu hai Đường, không đến quấy rầy, nghĩ ngày mai họ tới đây thì sẽ trò chuyện thật vui.
Sáng sớm hôm sau, anh hai Đường đánh xe bò đi đến thị trấn trên, anh ấy mua thịt và cá về, trùng hợp là ở giữa đường còn gặp được cha Đường và mẹ Đường đang về nhà, thế là ba người liền cùng nhau trở về.
Trên đường nghe anh hai Đường nói là vợ chồng Đường Văn Tuệ đã về, tâm trạng của cha Đường và mẹ Đường đều rất tốt.
Lúc về đến nhà, nghe thấy trong nhà đang rất náo nhiệt, họ cũng không đợi xe bò tiến vào sân đã bước xuống xe trước, vừa đi vào sân đã thấy trong nhà trên có đầy người ngồi, ngoại trừ cả nhà bác cả Đường và chú ba Đường, thì còn có cả vợ chồng Đường Văn Tuệ và vợ chồng Chương Thục Phân.
"Thím về rồi!"
Sau khi Chương Thục Phân nhìn thấy họ, lập tức lớn tiếng chào hỏi, Đường Văn Tuệ lao ra ngoài, mỗi tay kéo một người, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc mỉm cười: "Cha, mẹ, hai người về rồi."
"Mập rồi mập rồi."
Mẹ Đường kéo Đường Văn Tuệ đến nhìn, thấy khuôn mặt nhỏ của cô ấy tròn hơn một chút, lập tức vui mừng cực kỳ.
Lại thấy vợ chồng Chương Thục Phân và Chương Nam Tuyền dường như không có gì thay đổi, lập tức lại đau lòng: "Sao mấy đứa vẫn còn gầy như thế?"
Chương Thục Phân bật cười, kéo Đường Văn Tuệ tới giải thích với họ: "Bọn cháu đều làm việc cực khổ mà, Văn Tuệ thì làm nữ đầu bếp, cậu ấy làm việc ở sau bếp đó."
Đường Văn Tuệ cười ha ha, hai tay chống nạnh nói: "Các bác các thím ở sau bếp rất quan tâm đến con, cũng không đến nỗi mập lên mà?"
Nhất thời người trong nhà trên liền cười không ngừng, Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường thêm cả Đường Minh Sơn đều bận rộn ở nhà bếp, đổ đầy nước sôi xong, thấy thịt đã được mua về, vậy là lại bắt đầu g.i.ế.c cá và cắt thịt.
Người của hai nhà bác cả Đường và chú ba Đường không ở lại ăn trưa, họ đến chỉ là để thăm bọn Đường Văn Tuệ.
Hôm nay mấy người anh cả họ cũng sẽ trở về, cho nên hai nhà vẫn muốn trở về để làm đồ ăn, chờ họ trở về là có thể ăn ngay.
"Lúc ở ngoài em nhớ nhất chính là món cá nấu dưa chua của chị dâu ba."
Đường Văn Tuệ ngồi vào bàn, nhìn món cá nấu dưa chua nóng hổi trước mặt, thỏa mãn hít một hơi rồi nói.
"Vậy thì ăn nhiều một chút." Phong Ngọc Lan cầm đôi gắp cá đũa cho cô ấy, còn không quên gắp cho Chương Thục Phân ở bên cạnh.
Anh hai Đường lấy rượu ra, rót đầy cho Chương Nam Tuyền với cả Dương Thân Lâm.
Nửa năm nay, Dương Thân Lâm đều ở quê nhà trồng trọt không ra ngoài, nhưng không có hai người chị gái đến nhà làm phiền, cuộc sống trôi qua rất tốt, thỉnh thoảng sẽ gửi một ít đồ từ nhà đến cho Chương Thục Phân ăn.
Cho nên tình cảm giữa hai người cũng không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng bởi vì hiện tại Chương Thục Phân kiếm được nhiều tiền nên địa vị trong nhà chồng cũng được tăng lên không ít, đặc biệt là ở trước mặt cô cả và cô hai, trước mắt thì hai người họ đều không còn nói chuyện lớn lối như vậy nữa.
Lúc giúp dọn dẹp bát đũa, Chương Thục Phân nói đến chuyện vui của mình.
"Lúc tớ về, buổi chiều hôm đó họ lại tới, vốn vẫn còn bằng mặt không bằng lòng, nhưng sau khi tớ cho cha mẹ chồng mỗi người năm mươi đồng, dáng vẻ của họ lúc đó mọi người chưa nhìn thấy đâu." Chương Thục Phân tặc lưỡi một cái: "Hoá ra họ cũng sẽ rất dễ nói chuyện đó."
Đường Văn Tuệ ở bên cạnh cười: "Lúc lên đường cậu còn lo lắng họ sẽ vay tiền, vậy họ có vay không?"
"Vay tiền thì không có, còn khuyên cha mẹ chồng của tớ, sang năm để Thân Lâm ra ngoài kiếm tiền với tớ, đúng rồi, tiện thể dẫn theo hai anh rể."
Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường nghe vậy liền cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-191.html.]
Vợ chồng Chương Thục Phân cũng không phải đến tay không, họ đến nhà họ Chương trước, sau đó đi đến nhà họ Đường cùng với vợ chồng Đường Văn Tuệ, còn tặng quà cảm ơn.
Nếu không phải lúc trước Phong Ngọc Lan kêu họ, thì họ sẽ không quyết định đi ra ngoài, lần này thì không, buông túi lớn túi nhỏ xuống, sau khi ăn trưa xong liền đi về nhà mẹ.
Vợ chồng Đường Văn Tuệ cũng trở về nhà.
Nhìn những thứ kia, Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường để đồ ăn sang một bên, để đồ dùng sang một bên, sau đó để mẹ Đường chọn trước, chọn được thứ gì thì cất đi, đợi sang năm lúc đi thăm người thân thì gom lại tặng cho nhà khác.
Còn lại thì để cho mọi người ăn.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, anh họ cả và Đường Văn Cường xách túi lớn túi nhỏ về.
Phong Ngọc Lan và mấy người Đường Minh Sơn đến nhà chú ba Đường ngồi trước, sau đó đi thăm nhà bác cả.
Chờ đến khi về nhà thì đã sắp bảy giờ, ban đêm ăn mì, rất nhanh liền dọn lên bàn, mẹ Đường vẫn còn cảm khái: "Không ngờ bên ngoài thiếu người như vậy, tiền công cũng không tệ, còn nhiều tiền hơn ở trong nhà máy."
"Còn không phải à." Anh hai Đường gật đầu: "Con nghe anh cả họ nói, ở ngoài có rất nhiều nhà máy nếu không chịu cấp nhà thì người ta đã sớm rời đi rồi."
Dù sao thì bây giờ tiền trong nhà mát còn không nhiều bằng những người khuân vác ở bên ngoài.
"Đúng là nhà máy mới trả tiền công nhiều hơn, nhưng bởi vì phúc lợi của nhà máy trước tốt, cho nên rất nhiều người sẽ không từ chức."
Dù sao thì có một số nhà máy lớn giống như một cái thị trấn, ở trong có trường học còn có cả bệnh viện.
Có lẽ là bởi vì người công nhân làm việc ở ngoài trở về có vẻ đều kiếm được tiền, cho nên rất nhiều người trẻ tuổi cũng có chút động lòng, muốn đi ra ngoài tìm việc làm.
Mà vào ngày hai mươi sáu tháng chạp, đội trưởng triệu tập mọi người dự họp, nói về hợp đồng nhận thầu đất đai, nhà mấy người Phong Ngọc Lan tất nhiên sẽ ký tên.
Được chia đất đai và núi rừng mà nhà họ nên có.
Đêm nay, rất nhiều nhà đều ngủ không ngon giấc, bởi vì sau này việc mà họ làm đều là làm vì bản thân, lương thực thu hoạch được cũng là cho bản thân, đương nhiên, cũng phải nộp một phần thuế, nhưng như vậy cũng vẫn dễ chịu hơn làm việc cho nhà nước!
*
Mà bởi vì sau khi có ruộng, những người lớn tuổi lại càng không muốn dùng sức lao động của mình ra ngoài làm việc. Nên họ thu dọn ruộng đất của nhà mình trước, đến lúc nông nhàn lại đi ra ngoài cũng chưa muộn.
Anh họ cả và Đường Văn Cường cũng không có ý định đi chơi sau đầu xuân. Bọn họ cày bừa vụ xuân trước, sau đó mới nói đến công việc.
Chương Nam Tuyền thì ngược lại, cậu ấy định ở nhà một mình. Đường Văn Tuệ là nữ đầu bếp, nếu sau năm mới mà cô ấy không đi thì bên kia chắc chắn sẽ tìm người khác. Nếu công việc này bị mất, vậy là mất nhiều hơn được.
Cha Chương và mọi người không có ý kiến đối với việc này. Chương Thục Phân thì muốn cùng với Dương Thân Lâm sau khi cày bừa xong vụ xuân, hai vợ chồng sẽ cùng ra ngoài làm việc.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn nghe tai này ra tai kia. Khi về đến nhà, hai người nói với cha Đường và những người khác rằng họ cảm thấy việc cày bừa vụ xuân trước, sau đó mới ra ngoài tìm việc là đúng đắn.
Người nông dân đương nhiên quan tâm đến đồng ruộng và lương thực, như người xưa nói, có lương thực trong nhà không lo bị đói.
Năm mới trôi qua rất vui vẻ, Đường Minh Sơn đi mua pháo treo. Trước bữa tối giao thừa, những chiếc pháo treo do ba gia đình mua lần lượt đặt bên nhau. Tiếng của pháo treo vang vọng trong khe núi khiến người ta đau tai.
Yêu Muội nhát gan cùng với Lỗi Tử không hiểu chuyện khóc lớn.
Xuân Phân và A Tráng đưa bọn chúng đến phòng bếp, bịt lỗ tai lại dỗ dành, cho đến khi đốt xong pháo mới buông tay ra.
Sau khi pháo được đốt xong, thứ rơi trên mặt đất ngoài mấy mảnh giấy còn có pháo điếc rơi dưới đất. Bọn trẻ con rất thích nhặt lên, sau đó lại lấy que diêm đốt lên, chạy thật xa chờ chờ pháo phát nổ ra tiếng.
Tuy nhiên, từ trước đến nay bác cả Đường vẫn luôn cẩn thận, gọi mấy đứa trẻ đến và căn dặn chúng tuyệt đối không chơi trò này. Lỡ bất thình lình nổ lên, coi như là xong đời.
Kết quả quay đầu lại liền thấy cha của A Tráng cùng với Đường Văn Cường, còn có anh hai Đường đang ở nơi đốt pháo tìm pháo điếc bốn phía. Bác cả Đường tức giận lấy cây gậy dựa ở tường lao tới.
Cho mỗi người một gậy, đánh làm cho bọn họ hét lên.
Phong Ngọc Lan bật cười, còn Đường Minh Sơn ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Bác cả, anh hai vẫn còn một cây pháo điếc trong túi!”
“Đường Minh Sơn!”
Anh hai Đường hốt hoảng ném vật kia đi. Sau đó đứng từ xa chỉ vào Đường Minh Sơn mắng mỏ.
Chọc đến cha Đường cũng cầm lấy chổi xông tới.