Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 190
Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:39:25
Lượt xem: 95
Nét cười trên mặt Tống Chi phai nhạt đi: "Mặc kệ họ, mẹ cũng nghĩ sẽ là em gái."
Tiểu Diệp Tử mạnh mẽ gật đầu, kéo Nguyên Khang nói: "Anh Nguyên Khang, khi nào thì anh mới có em gái vậy?"
Nguyên Khang vò đầu, nhìn về phía Phong Ngọc Lan đang đỏ mặt cùng với Tống Chi và mẹ Đường đang cười không ngừng được: "Anh cũng không biết."
Nhưng mà đúng là nó rất muốn có em trai và em gái, nhưng cha nói đừng vội.
Lúc ăn cơm, mẹ Hồng không ngừng gắp đồ ăn cho Tống Chi, cha Hồng gọi mấy người Phong Ngọc Lan ăn cơm, cũng rất nhiệt tình.
Đợi sau khi mấy người Phong Ngọc Lan rời đi, mẹ Hồng đưa đồ đến cho Tống Chi xem, tất cả đều là quần áo nhỏ bà làm trước đây, vốn là để cho Tiểu Diệp Tử, nhưng trước đây quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng nên mẹ Hồng không đưa hết toàn bộ, bây giờ con dâu lại có thai, những thứ này cũng đã có chỗ để cho.
"Con chăm sóc cho tốt." Mẹ Hồng cười híp mắt nhìn bụng của Tống Chi: "Sau mấy tháng nữa, mẹ lại sắp làm bà nội nữa rồi, cháu trai nhỏ của bà."
Tống Chi căng mặt, nhìn về phía Hồng Kiến Quân, Hồng Kiến Quân đã cầm lấy đèn pin: "Cha, mẹ, không còn sớm nữa, con đưa hai người về nhà trước, sang ngày mai con còn phải lên tỉnh thành."
"Cha mẹ tự về, con ở nhà chăm sóc mẹ Diệp Tử đi." Cha Hồng trực tiếp lấy từ trong túi quần của mình ra một chiếc đèn pin, ý bảo bọn họ tự đi.
Mặc dù trong thành phố có đèn đường, nhưng bên nhà của bọn họ thì không có, phải dùng đèn pin mới được.
Thế là Hồng Kiến Quân tiễn bọn họ xuống tầng dưới xong liền quay trở lại.
"Đừng tức nữa, anh làm cơm chiên trứng cho em."
Vừa nãy Tống Chi vốn không ăn được bao nhiêu.
Nghe vậy, Tống Chi mỉm cười: "Em không muốn ăn cơm chiên trứng, em muốn ăn cơm chiên dầu."
"Được thôi."
Hồng Kiến Quân vén tay áo lên đi vào nấu, Tiểu Diệp Tử đã ngủ rồi, nằm ở bên cạnh Tống Chi, bụng nhỏ phập phồng lên xuống, Tống Chi nhìn thấy không nhịn được mà vươn tay chọc chọc mấy lần.
Trêu đến mức Tiểu Diệp Tử ban đầu ngủ rất say phải trở mình.
Lại qua mấy ngày, trường học nghỉ lễ.
Mẹ Đường đưa Nguyên Khang về quê trước, Phong Ngọc Lan đã biết thời gian Đường Minh Sơn trở về, cho nên chờ ở ký túc xá.
Trừ mua đồ ăn, giặt quần áo ra, thì cô không bao giờ đi ra khỏi cửa nhà, làm cho mấy người chị dâu Trần tò mò cực kỳ, cái người này mỗi ngày đều ở nhà để làm gì chứ?
Thế là vào một buổi chiều, chị dâu Trần và chị dâu La đến trước cửa.
Lúc này Phong Ngọc Lan đang ngủ ngon trong phòng, làm một giáo viên, đi sớm về tối, thời gian ngủ nướng thật sự rất ít, khó khăn lắm mới được nghỉ, vậy tại sao lại không hưởng thụ chứ?
Ngoài trời càng ngày càng lạnh, Phong Ngọc Lan chỉ thích cuộn người trong chăn.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Phong Ngọc Lan cũng sững sờ, nghĩ rằng không phải đến ngày mai Minh Sơn mới trở về sao? Chẳng lẽ được về sớm?
Phong Ngọc Lan mặc quần áo xong liền đi ra mở cửa, kết quả là nhìn thấy hai người chị dâu Trần đứng ngoài cửa.
"Chị dâu Trần, chị dâu La."
Phong Ngọc Lan khô khan chào hỏi một câu.
Hai người cũng không ngờ là đối phương đang ngủ, nhìn lướt qua đầu tóc có chút rối bời của Phong Ngọc Lan, chị dâu La phản ứng trước tiên: "Không có gì, chỉ là thấy em mấy ngày rồi không đi ra ngoài nên có chút lo lắng, em ngủ tiếp đi."
Nói xong liền kéo chị dâu Trần rời đi.
Phong Ngọc Lan mơ màng đứng ở cửa, bị gió lạnh thổi qua, cả người run lên một cái, sau đó đóng cửa lại rồi đi ngủ tiếp.
Chị dâu Trần đến nhà của chị dâu La nhà, thoáng nhìn thấy con gái của chị dâu La đang đọc sách, nói với chị dâu La: "Không ngờ lúc mẹ chồng không ở nhà thì nó lại lười như thế."
"Đúng vậy đó." Chị dâu La gật đầu: "Giữa ban ngày rồi thế mà vẫn còn ngủ."
Nhất thời hai người đột nhiên cảm thấy được cân bằng hơn rất nhiều, hoá ra Phong Ngọc Lan cũng có khuyết điểm, mà khuyết điểm này các cô ấy lại không có.
Thế là hai người liền bắt đầu chỉ trỏ Phong Ngọc Lan, em gái bên cạnh nghe thấy khóe miệng liền co giật.
Trời lạnh như vậy, lại không có chuyện gì để làm, ngủ một chút thì làm sao?
Buổi chiều ngày hôm sau Đường Minh Sơn đến, anh xách theo túi lớn túi nhỏ lên lầu, đúng lúc gặp phải chị dâu La.
Chị dâu La cười chào hỏi anh, sau đó bỗng nhiên nói sau mẹ Đường của họ về nhà, Phong Ngọc Lan không đi ra ngoài, vẫn luôn ở nhà ngủ.
"Đã mấy ngày không ra ngoài rồi, bọn chị còn lo lắng không biết có bị bệnh gì hay không."
Đường Minh Sơn hiểu rõ Phong Ngọc Lan, biết vào mùa đông cô sợ lạnh, thích cuộn người trong chăn, cho nên nói: "Không có đâu, vợ em sợ lạnh, hơn nữa thời tiết thế này cũng không có việc gì để làm, đi ngủ mới thoải mái mà."
Chị dâu La:...
Phong Ngọc Lan biết hôm nay anh về nên sáng sớm đã đi mua đồ ăn, đoán là buổi chiều anh mới đến nơi, cho nên cũng làm bữa trưa muộn, lúc này vẫn còn đang nấu canh.
Thấy anh về, Phong Ngọc Lan còn có chút đắc ý: "Em đã canh thời gian nấu cơm, anh trở về đúng lúc đồ ăn nóng hổi."
Đường Minh Sơn cười híp mắt để đồ xuống, tiến đến ôm lấy cô: "Vất vả rồi, đồng chí A Lan."
"Không vất vả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-190.html.]
Phong Ngọc Lan trở tay ôm lấy đối phương, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương: "Em rất nhớ anh."
Sau khi Đường Minh Sơn nghe xong, chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn.
Tiểu biệt thắng tân hôn, cặp vợ chồng không lập tức về nhà mà ở trong huyện thêm vài ngày, sau mấy ngày không biết thẹn không biết ngượng, mới ngồi xe bò của chị dâu Hồng về đội sản xuất.
"Thấy sắc mặt của em có vẻ hồng hào, mấy ngày qua không tệ nhỉ?"
Bên cạnh đống lửa, Phong Ngọc Lan ngồi cùng mấy người trẻ cùng tuổi, chị dâu họ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Ngọc Lan, lén lút hỏi thăm.
Mặt của Phong Ngọc Lan như thế vốn là bởi vì ngồi bên cạnh đống lửa, nghe vậy thì mặt lại càng đỏ hơn.
"Đừng chọc em ấy nữa, nếu nó mà xấu hổ không dám đi ra ngoài thì chắc chắn chú ba sẽ tìm chồng của chị làm phiền đó."
Chị dâu hai Đường cắn hạt dưa, cười ha ha ha.
"Chuyện này thật sự rất có khả năng." Chị dâu họ cũng ha ha cười lớn.
Khi Xuân Phân vác mấy quả quýt tới, chỉ nghe thấy trận cười này.
Cô ấy cười đi vào nhà bếp, Phong Ngọc Lan đang không biết phải làm sao, trông thấy Xuân Phân liền nhanh chóng xông tới chặn cô ấy lại chào hỏi: "Xuân Phân qua đây ngồi đi."
Xuân Phân buông cái gùi xuống để cho Phong Ngọc Lan nhìn quýt bên trong: "Năm nay cũng rất ngọt, tặng cho mọi người vài quả nếm thử."
Còn nhà của bác cả thì chú ba Đường sẽ đi tặng.
"Chị lột thử một quả."
Chị dâu hai Đường cắn hạt dưa mãi cũng có hơi ngán, rửa tay xong liền cầm d.a.o tới bắt đầu lột vỏ quýt, Xuân Phân cũng ngồi xuống nói chuyện với mấy người Phong Ngọc Lan.
"Vừa mới bước vào sân đã nghe thấy nhà của mọi người rất náo nhiệt, đang nói chuyện gì thế?"
Xuân Phân tò mò hỏi.
Khuôn mặt của Phong Ngọc Lan lại hơi đỏ lên, chị dâu họ bật cười: "Đang nói tình cảm của hai vợ chồng em ba rất tốt."
"Tình cảm giữa anh ba và chị ba đúng là rất tốt." Xuân Phân gật đầu, mấy năm được gả tới đây, cô ấy cũng biết rõ tình cảm của đôi vợ chồng Phong Ngọc Lan tốt bao nhiêu.
"Nghe xem, cũng không phải chỉ một mình chị nói như vậy." Chị dâu họ lại cười.
"Đừng chỉ nói em, tình cảm của mọi người cũng không tệ mà." Phong Ngọc Lan đỏ bừng mặt nói.
Tình cảm vợ chồng của người nhà họ Đường bọn họ cũng đều rất tốt, nghe vậy, khuôn mặt của mấy người chị dâu họ cũng hơi ửng đỏ.
Nói đến anh cả họ của bọn họ, chị dâu họ liền có chút nhớ nhung: "Em ba nói khoảng mười mấy tháng chạp thì họ mới trở về được, nhưng rốt cuộc là ngày mười mấy thì cũng chưa biết chắc, cũng sắp qua tết rồi mà vẫn không thấy được cái bóng, trong lòng chị rất lo lắng."
Xuân Phân gật đầu: "Còn không phải à, cha mẹ chồng của em cũng nhắc tới mãi."
"Mấy người Văn Tuệ cũng chưa về, thím Chương cũng nhắc tới nữa." Chị dâu hai Đường lột quýt xong liền chia cho mọi người cùng ăn.
Phong Ngọc Lan nếm thử một miếng, đúng là rất ngọt.
"Em đến đây nhiều năm như thế rồi, quýt năm nay là ngọt nhất."
"Đúng đó, mấy năm trước không có ngọt như vậy."
"Nói tới thì cũng lạ, mấy cây quýt sau sân nhà của các em, mỗi năm quýt kết quả đều ra hương vị không giống nhau, chị nhớ vào năm chị có mang A Tráng, nó là quýt chua, có điều lúc đó chị thích ăn chua, gần như cách mấy ngày là mấy người chú ba sẽ hái mấy quả đến đưa cho chị."
Chị dâu họ nhớ tới khoảng thời gian ăn quýt chua năm đó, liền không nhịn được mà bật cười.
"Em biết." Chị dâu hai Đường làm ra vẻ mặt chua đến mức không chịu nổi, nói với Phong Ngọc Lan và Xuân Phân: "Chị ấy ăn trông rất ngon miệng, mấy người bọn chị chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ê răng."
Xuân Phân cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, giống như có thể cảm nhận được vị chua này.
"Mẹ! Mẹ! Vợ chồng cô út đã về rồi!"
Giọng nói phấn khích của Nguyên Khang truyền đến từ ngoài sân, mọi người sững sờ, nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi nhà bếp, Nguyên Khang cũng chạy tới trước mặt.
Trên trán của nó còn lấm tấm mồ hôi, nhìn có vẻ như đã chạy về, vốn đang ở chỗ sân phơi chơi cùng với nhóm A Tráng, kết quả nhìn thấy hai người Chương Nam Tuyền đang xách túi lớn túi nhỏ, còn kêu Nguyên Khang.
Nguyên Khang và A Tráng chạy tới xem thử, mới phát hiện thật sự là vợ chồng Đường Văn Tuệ.
"Họ còn nói cha và chú Văn Cường vì chưa mua được vé xe nên đến ngày mai mới trở về được!"
A Tráng chạy theo tới cũng lớn tiếng nói.
Phía sau là Yêu Muội đang cố gắng đuổi theo các anh trai.
"Mẹ, ngày mai cha với những người khác mới về." Yêu Muội còn lặp lại một lần.
Chị dâu họ và mấy người Xuân Phân đều rất vui mừng.
"Vậy chị phải về dọn dẹp một chút, cha của A Tráng thích ăn món kho, chị phải về nhà kho đây!"
"Em cũng phải về dọn dẹp một chút." Xuân Phân đỏ mặt vác cái gùi lên lưng rồi đi về nhà mình.
A Tráng và Yêu Muội nhảy nhót đi theo sát chị dâu họ, Phong Ngọc Lan trông nhà, để chị dâu hai Đường đến thăm nhà họ Chương.
Nguyên Khang cũng đi theo.