Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:38:30
Lượt xem: 100
Đừng có dính líu đến chuyện nhà của bác hai con nữa, ăn cơm của con đi." Bà ta cũng nhận ra mẹ Đường, nhưng vốn không muốn đi qua chào hỏi.
Hôm nay bà ta vào huyện thăm con gái và cháu ngoại, con rể liền dẫn bọn họ ra ngoài ăn thịt dê, không ngờ ở đây liền gặp được người nhà họ Đường.
Mặc dù không cho con gái nhìn, nhưng bà ta cũng không nhịn được nhìn chằm chằm Nguyên Khang, thoáng cái đã lớn như vậy rồi sao.
Thấy Nguyên Khang xới cơm, gắp thức ăn cho mẹ Đường bọn họ, mẹ con Kiều Tư Văn có chút cảm khái.
Đứa nhỏ này được dạy dỗ rất tốt.
Người đã làm mẹ như Kiều Tư Văn cũng không còn ngốc nghếch cảm thấy Kiều Tư Vũ đáng thương nữa, đương nhiên nhìn Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy đối phương là người tốt.
"Mẹ, bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào con."
Lúc Nguyên Khang múc canh, không nhịn được nói.
"Nhìn một cái cũng không mất một lạng thịt, chúng ta đứng ngồi ngay ngắn, không sợ bọn họ, cứ ăn của chúng ta đi."
Mẹ Đường an ủi.
"Ăn đi, không sao đâu."
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Lúc này Nguyên Khang mới an tâm ăn cơm, từ sau khi Kiều Tư Vũ nói muốn đưa cậu bé đi, cậu bé khá sợ người bên phía nhà họ Kiều.
Kiều Tư Văn bọn họ đến sớm hơn một chút, cho nên sau khi ăn cơm xong liền đóng gói những món còn lại chưa ăn hết, thanh toán xong thì đi.
Nguyên Khang nghiêng đầu nhìn, đối diện với Kiều Tư Văn một cái, hai người đều ngây ra, Kiều Tư Văn theo bản năng nở nụ cười, nhưng Nguyên Khang lại tràn đầy kinh sợ quay đầu đi.
Kiều Tư Văn: ???
Sau khi về nhà mọi người đều tắm rửa xong, Nguyên Khang đi tới phòng của Phong Ngọc Lan: "Mẹ..."
Nhìn ra cậu nhóc có lời muốn nói, Phong Ngọc Lan đang chấm bài tập liền vẫy tay về phía cậu nhóc, bảo cậu nhóc qua ngồi xuống nói.
"Có phải sợ bên đó đưa con đi?"
Nguyên Khang gật đầu: "Cho dù con không đồng ý. Nhưng con quá nhỏ rồi, bọn họ sẽ không trùm bao tải con chứ?"
Trẻ con nghĩ nhiều quá đi mất.
Phong Ngọc Lan bật cười: "Con nghĩ hay quá? Nhà bọn họ sống còn căng thẳng hơn nhà chúng ta nhiều, đưa con về đó vậy thì nhiều thêm một miệng ăn, hơn nữa con còn phải đi học, bọn họ sẽ chịu sao?"
"Có lý." Nguyên Khang thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Chỉ có một mình Kiều Tư Vũ muốn đưa cậu nhóc đi thì cậu nhóc không sợ, bởi vì hôm đó thấy đối phương sợ cha cậu nhóc, Nguyên Khang liền biết mẹ cậu nhóc là một người rất nhát gan.
"Đừng suy nghĩ lung tung, đem bài tập của con tới đây cho mẹ kiểm tra."
"Vâng ạ!"
*
Chớp mắt đã tới tháng chạp, trời càng ngày càng lạnh, ban công nhỏ nơi ký túc xá chỉ những khi trong phòng không có ai mới mở rộng cửa để thông gió.
Trong nhà có hai cái lò sưởi, một cái đặt ở trong phòng chính, một cái đặt ở trong phòng của Phong Ngọc Lan.
Để giữ cho hai người Nguyên Khang và Phong Ngọc Lan không bị lạnh vào buổi tối lúc làm bài và phê sửa bài tập.
Mà mẹ Đường thì lẳng lặng ngồi đan áo len ở bên cạnh lò sưởi ở phòng chính, hoặc là may quần áo.
Lúc Tống Chi tới cũng đã tám giờ tối rồi, bọn Phong Ngọc Lan sớm đã ăn cơm tối xong xuôi, đang làm những chuyện cần phải làm.
Thấy có người đến gõ cửa, mẹ Đường còn ngẫm nghĩ không biết là ai, mở cửa nhìn thử, thì ra là nhà Tống Chi.
Hồng Kiến Quân còn xách theo cả một túi quýt, nói là do đồng nghiệp làm bên đội vận tải hái ở quê lên, rất ngọt.
“Ngồi đi nào, Tiểu Diệp Tử lại đây ôm ôm một cái nào.” Phong Ngọc Lan nhiệt tình chào hỏi họ, thấy Tiểu Diệp Tử nhìn mình chằm chằm, Phong Ngọc Lan ngồi xổm xuống, vươn tay về phía cậu bé.
Tiểu Diệp Tử chạy tới trước mặt của cô ôm cô một cái: "Dì Phong ơi, mặt dì đỏ quá.”
Phong Ngọc Lan nghe thấy thế thì cười nói: “Do dì ngồi bên cạnh lò sưởi lâu quá đấy.”
Nói xong, lại nhanh chóng bảo Nguyên Khang đến phòng của cô lấy một cái lò sưởi khác ra, Nguyên Khang đã làm xong bài tập, nghe vậy thì ngay lập tức đi lấy.
Tiểu Diệp Tử thích anh Nguyên Khang lắm, nhanh chóng đuổi theo phía sau cậu nhóc: "Anh Nguyên Khang, anh Nguyên Khang ơi, để em tới giúp anh nha!”
Nguyên Khang cũng tình nguyện dỗ dành em nhỏ, để cho cậu bé hỗ trợ đẩy cửa sổ ra, sau đó cậu nhóc ôm theo lò sưởi đi phía trước, rồi để Tiểu Diệp Tử phía sau đóng cửa phòng lại.
Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn làm theo, dáng người của cậu bé thấp, đứng lên trên ghế nhỏ rồi mới đóng được cửa.
Lúc đi ra còn rất đắc ý, cảm thấy mình đã giúp đỡ được rất nhiều.
Mẹ Đường rửa sạch táo và lê mua ngày hôm qua rồi lấy ra cho bọn họ ăn, trong lúc nhất thời nhà chính náo nhiệt hẳn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-188.html.]
Tống Chi cười híp mắt nói với Phong Ngọc Lan: “Chúng em chuẩn bị chuyển nhà.”
Bọn họ sống ở nhà ngang đã nhiều năm đến vậy rồi, cuộc sống trôi qua cũng coi như không tệ, nhưng vẫn là câu nói kia, phòng ở nhà ngang thật sự quá nhỏ.
“Chuyển đi đâu?”
Phong Ngọc Lan hỏi.
Tống Chi “ôi trời” một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cô một cái, đỏ mặt nói: “Sao chị không hỏi em vì sao lại chuyển nhà thế?”
Mẹ Đường đang nói chuyện với Hồng Kiến Quân nhìn sang: "Đúng vậy đấy, đang sinh sống rất tốt mà, sao bỗng dựng lại chuyển nhà vậy?”
“Bởi vì mẹ cháu muốn sinh em gái nhỏ cho cháu.”
Tiểu Diệp Tử đang được Nguyên Khang đút táo cho lớn tiếng nói.
Hồng Kiến Quân và Tống Chi nhất thời đỏ bừng hết cả mặt.
Nhưng mà vẫn gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, em mang thai, được hơn ba tháng rồi.”
“Chúc mừng nhé!”
Phong Ngọc Lan giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, mẹ Đường cũng cười tươi đến nỗi không ngậm miệng lại được: "Chuyện mừng! Chuyện mừng! Vậy thì phải chuyển nhà, nhà ngang nhỏ quá, còn phải có thêm con trai nữa, sau này trong nhà chắc chắn không ở nổi.”
“Đúng thế, vừa vặn phân cho một căn ký túc xá luôn." Hồng Kiến Quân xoa xoa tay, vừa vui vẻ vừa hưng phấn.
Anh ấy đã làm việc ở đội vận tải nhiều năm như vậy, theo lý thuyết vốn nên được cung cấp nhà ở cho từ sớm, nhưng bởi vì năm đó anh ấy nhờ vào quan hệ của em rể nên mới được chuyển lên làm chính thức ở đội vận tải, cấp trên ít nhiều cũng có đôi chút ý kiến đối với anh ấy, cũng may mấy năm nay Hồng Kiến Quân dựa vào sự cố gắng của mình, đạt được sự tán thành của lãnh đạo, đơn xin phép cũng rất nhanh đã được phê duyệt.
“Là căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, cũng có hơi lớn hơn một chút so với căn hiện tại của mọi người, chẳng qua cũng có thêm một phòng hông nhỏ nữa, có thể dọn dẹp một chút rồi làm thành một căn phòng khác, xem như là đã có ba phòng rồi.”
Tống Chi cười híp mắt nói.
“Tôi nhớ là ký túc xá của đội vận tải ở con phố phía trước trường chúng ta đấy nhỉ?”
Trong đầu Phong Ngọc Lan hiện lên cánh cửa ký túc xá, màu vàng, cho nên ấn tượng của cô khá sâu sắc.
“Đúng rồi ạ, chúng ta lại ở gần nhau rồi, tuy không phải cùng chung một tòa nhà nhưng cũng không cách xa lắm, cùng lắm mười phút là có thể gặp nhau.”
Đây là điều khiến cho Tống Chi vui vẻ nhất.
“Vậy đúng thật là rất gần nhau, sau này hai bên đi lại cũng thuận tiện hơn.” Mẹ Đường gật đầu, dù sao nhà ngang cũng ở ngoại ô thành phố.
Tiểu Diệp Tử nhận lấy quả lê mà Nguyên Khang đưa tới, vừa ăn vừa vui vẻ nói: “Sau này em có thể chơi cùng với anh Nguyên Khang rồi.”
“Đợi sau khi em đi học về, chúng ta còn có thể cùng làm bài nữa.”
Nguyên Khang cười hì hì, xoa đầu Tiểu Diệp Tử một cái.
Tiểu Diệp Tử vẫn chưa biết làm bài tập là điều kinh khủng đến cỡ nào, nghe vậy thì gật đầu ngay tắp lự: "Vâng vâng vâng.”
Nhóm Hồng Kiến Quân và Tống Chi nghe nói thế thì cười không ngừng được.
Bọn Tống Chi tới đây chủ yếu là để nói về chuyện chuyển nhà, cũng không cần tới sự hỗ trợ của nhóm Phong Ngọc Lan bởi vì đội vận tải có xe, người quen ở nhà ngang cũng giúp đỡ chuyển đồ đạc trong nhà xuống dưới tầng, xếp lên xe là được.
Bọn họ muốn nói với Phong Ngọc Lan là ngày Lạp Bát này làm mâm cơm dời nhà, bảo cả nhà Phong Ngọc Lan nhất định phải đi.
Ngày Lạp Bát vẫn chưa được nghỉ, lại còn là thứ tư, vậy cho nên mấy người Phong Ngọc Lan không về quê, nghe thế tất nhiên là đồng ý.
Chờ bọn Tống Chi đi rồi, mẹ Đường cười nói: “Nhìn bộ dạng hồng hào của con bé là biết cái thai này rất ổn định.”
Bà biết sức khỏe của Tống Chi trước đây không tốt, lúc hạ sinh Tiểu Diệp Tử làm Hồng Kiến Quân đau lòng cho cô ấy, không có dự định thêm đứa thứ hai, kết quả qua nhiều năm đến vậy rồi, thế mà lại nghênh đón đứa con thứ hai.
“Cô ấy đã muốn có thêm đứa nữa, hiện tại được như ý muốn, chắc chắn rất vui.”
Phong Ngọc Lan nghĩ đến chuyện lúc trước Tống Chi muốn đến miếu Thành Hoàng thắp hương cầu con.
Kế hoạch hóa gia đình đã bắt đầu được thi hành, một hai năm đầu rất cưỡng chế, chỉ cần bạn có đứa con thứ hai, hoặc là sinh nhiều con, vậy thì chắc chắn sẽ bắt đi phá thai.
Bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi, bạn muốn sinh, được, chỉ cần sinh vượt mức, vậy thì nộp tiền phạt đi.
Nguyên Khang làm bài tập xong, đi rửa mặt trước, sau đó quay trở về phòng chính kể chuyện ngụ ngôn mình nghe được với mẹ Đường.
Phong Ngọc Lan cũng dời bài tập đến cùng phòng để phê sửa.
Chưa đến mười giờ, mấy người dọn dẹp một phen rồi nghỉ ngơi.
Đến ngày mùng tám tháng chạp, mẹ Đường làm xong bữa sáng, lúc ăn cơm, bà thương lượng với Phong Ngọc Lan: "Mẹ định tặng một túi bột vừng với cả hai cân bánh táo nữa, mua thêm một chút chuối tiêu, con thấy thế nào?”
Phong Ngọc Lan gật đầu: "Ngon lắm ạ, đồ mẹ mua con luôn rất yên tâm.”
Mẹ Đường cười tươi rói: “Buổi trưa mẹ nấu cháo Lạp Bát, các con phải về ăn sớm một chút đấy.”
Đến nhà Tống Chi ăn cơm tối, buổi trưa ăn ở nhà.
“Con nghĩ có thể hôm nay anh hai bọn họ sẽ tới.” Phong Ngọc Lan nghĩ rồi nói với mẹ Đường: "Mẹ, lát nữa mua chút thịt, anh hai bọn họ tới, chúng ta cũng có thể thêm đồ ăn.”
Mẹ Đường nghe vậy thì suy nghĩ một chút, nghĩ họ có thể sẽ đến, vì thế gật đầu.