Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:35:24
Lượt xem: 95
Kiều Tư Vũ bối rối một lát thì cuối cùng quyết định không dẫn con trai đi tìm cha ruột nữa. Dù sao Cung Nguyên cũng đã nói trước mắt không phải thời cơ tốt nhất để nhận con lại, hơn nữa bây giờ hai người bọn họ đều đang sống chung trên giường lớn trong phòng ở phía sau nhà hàng, cũng không tiện dẫn đứa nhỏ theo lắm.
Nào có thoải mái như bên nhà họ Đường này.
"Mẹ kế đều là những người rất xấu xa, sẽ không đối xử tốt với con. Còn có cha con nữa, đã có mẹ kế thì cũng có cha dượng, con cần phải thường xuyên cảnh giác. Chờ khi nào mẹ kiếm được nhiều tiền hơn sẽ lập tức dẫn con đi."
Kiều Tư Vũ chảy nước mắt bắt lấy tay con trai dặn dò, một chốc nữa là cô ta phải đi rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa.
Nguyên Khang nghe vậy thì thấy cực kỳ khó chịu, dứt khoát rút tay mình về: "Cô không được nói như vậy, cha mẹ con đối xử cực kỳ tốt với con! Hơn nữa con được nhà họ Đường nuôi lớn, con sẽ không đi đâu cả!"
"Con còn nhỏ, không hiểu gì hết, bây giờ chỉ là bọn họ không có con của mình thôi, chờ khi họ có con của chính bọn họ rồi thì sao còn quan tâm con được nữa? Hơn nữa, hơn nữa còn có một số việc căn bản con không biết gì cả!"
Nghĩ đến việc đứa nhóc này không phải là con ruột Đường Minh Sơn, cả người Kiều Tư Vũ liền cảm thấy vô cùng chột dạ. Sau đó, cô ta lại lấy mười đồng ra kín đáo đưa cho Nguyên Khang: "Tiền này con lấy về cho bà con dùng, mẹ biết ông bà nội đối xử tốt với con, con cũng biết, vậy nên nhất định con phải đưa số tiền này cho bà con giữ, hiểu không?"
Thấy Nguyên Khang vẫn mang vẻ không vui khó chịu, Kiều Tư Vũ lại móc mấy viên kẹo ra từ trong túi, kết quả Nguyên Khang lại lui thẳng ra sau.
"Con không ăn kẹo."
"Sao lại không ăn? Kẹo này ăn ngon nhất đấy, ngọt lắm luôn."
"Cha con nói mấy ngày này con không được ăn kẹo."
Kiều Tư Vũ nghe thấy thì đau lòng không thôi: "Mẹ đã nói tên đó là cha dượng mà! Sao lại không cho con ăn kẹo chứ!"
Nguyên Khang hé miệng cho cô ta nhìn: "Con đang thay răng nhé, cha chỉ muốn tốt cho con thôi! Cô chớ có nói lung tung!"
Cậu nhóc cực kỳ ghét nghe câu như vậy.
"Cái rắm! Ai nói thay răng thì không được ăn kẹo?"
Phong Ngọc Lan cách đó không xa chớp chớp mắt, chọc người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh: "Này thì anh không cho con nhỏ ăn kẹo này, giờ thành cha dượng luôn rồi kìa."
Đường Minh Sơn vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, vừa trầm giọng nói: "Nó đang thay răng."
Ngay khi Kiều Tư Vũ điên cuồng khiển trách Đường Minh Sơn, Nguyên Khang né khỏi tay của cô ta, chạy về phía Đường Minh Sơn bọn họ.
Kiều Tư Vũ quay đầu lại, lúc bấy giờ mới nhìn thấy Đường Minh Sơn cùng với người phụ nữ dung mạo đẹp đẽ đầy khí khái bên cạnh anh.
"Kiều Tư Vũ."
Đường Minh Sơn lạnh mặt nhìn người phụ nữ cách đó không xa đang run lẩy bẩy vì gặp bọn họ.
"Tôi, tôi chỉ quay về thăm bé con một chút thôi."
Kiều Tư Vũ cực sợ, ôm lấy túi vải trong n.g.ự.c mình, cả người run rẩy không ra hình dạng, nước mắt nước mũi chảy xuống một chỗ, nhìn vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
Phong Ngọc Lan cũng không ngờ Kiều Tư Vũ sẽ sợ Đường Minh Sơn như thế, đây cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, đã có vài người trước cửa trường học bắt đầu nhìn về phía bọn họ bên này. Cô suy nghĩ một chút rồi bước tới nói: "Tôi là Phong Ngọc Lan, hẳn là cô phải biết tôi, nhà chúng tôi ở ngay lầu hai bên cạnh, tới ngồi một chút không?"
Kiều Tư Vũ lắc đầu kịch liệt: "Không được không được, tôi đi tôi đi! Nguyên Khang, mẹ, mẹ, lần sau mẹ sẽ đến thăm con!"
Nói xong, cô ta nhanh chân chạy.
Rõ ràng cơ thể cô ta gầy nhỏ như thế, vậy mà giờ rất có lực.
Phong Ngọc Lan nhìn bóng dáng đối phương nhanh chóng chạy xa, nghiêng đầu hỏi Đường Minh Sơn: "Sao cô ta lại sợ anh như thế?"
"Có tật giật mình mà thôi."
Đường Minh Sơn lại nhìn về phía Nguyên Khang, Nguyên Khang lập tức giơ tiền trong tay lên đưa cho anh: "Cô nói là một phần cho con, một phần cho bà."
"Con tự sắp xếp đi."
Đường Minh Sơn tiếp lấy túi vải trên người cậu nhóc: "Muốn ăn kẹo?"
Nguyên Khang lắc đầu: "Không ăn."
"Con có muốn ăn, cha cũng không cho con ăn."
Nguyên Khang: …
Phong Ngọc Lan hé miệng cười cười, kéo Nguyên Khang đuổi theo người đàn ông cao lớn phía trước.
Còn Kiều Tư Vũ thì chạy một hơi đến bến xe, vừa mua vé, vừa tiếp tục khóc, khóc làm người bán vé cũng phải lên tiếng hỏi: "Đồng chí, cô không sao chứ?"
"Không, không sao."
Kiều Tư Vũ khóc cả một đường lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-185.html.]
Thật đáng sợ, thật sự quá đáng sợ hu hu hu…
Sự xuất hiện của Kiều Tư Vũ không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, vào ngày Đường Minh Sơn đi, Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang đều phải đến trường nên Đường Minh Sơn đã dậy từ sáng sớm nấu cháo, hấp bánh bao, chiên trứng, làm một bữa sáng đầy tình cảm, cả nhà ăn uống vui vẻ rồi dọn dẹp cùng nhau ra ngoài.
"Chúng em sẽ không tiễn anh." Ở cổng trường Phong Ngọc Lan sửa lại cổ áo cho Đường Minh Sơn: "Dạo này trời càng ngày càng lạnh, nếu không có việc gì em sẽ không về, chăm chỉ học tập."
Đường Minh Sơn gật đầu cũng nói với Nguyên Khang: "Con cũng nên học tập chăm chỉ."
Nguyên Khang cười khúc khích: "Con sẽ cố gắng hai trăm phần trăm!"
Dần có nhiều người đến trường, Đường Minh Sơn cũng biết hôm nay Phong Ngọc Lan có tiết buổi sáng, vì vậy anh vẫy tay với họ, sải bước đi.
Nguyên Khang và Phong Ngọc Lan đứng đó nhìn bóng dáng anh đi xa rồi mới quay lại đi vào trường học, một người đến lớp học cấp một, một người đến văn phòng trường cấp ba.
Mẹ Đường cũng biết hôm nay Đường Minh Sơn sẽ đi thành phố, sau khi ăn sáng xong, bà định đi đến luống rau tìm chút gì đó làm món phụ, nhưng bà vừa đặt cái giỏ xuống luống rau, thím ba Đường vội vàng chạy tới.
"Chị dâu! Chị dâu! Kiều Tư Vũ đó đã quay về!"
"Cái gì? Có người tìm được rồi?"
Mẹ Đường đứng dậy hỏi.
Thím ba Đường chạy đến gần bà, vỗ tay một cái: "Tìm được cái gì! Là tự cô ta quay về! Em nghe người bên đó nói cô ta kiếm được rất nhiều tiền ở bên ngoài! Khi về tiêu xài rất nhiều tiền!"
"Vậy thì tốt." Mẹ Đường cũng không phải là người không thể nhìn rõ cuộc sống của người khác: "Cô ta quay về một mình?"
Thím ba Đường gật đầu: "Em sợ cô ta sẽ đi đến trường học tìm mấy người Nguyên Khang."
Lúc này mẹ Đường cũng không bình tĩnh, vội vàng lấy thức ăn, bỏ vào giỏ, lớn tiếng gọi anh hai Đường quay về đưa bà về thị trấn.
Bác cả đang sửa lại phòng nhà mẹ đẻ, anh hai Đường ở đó giúp, nghe tiếng gọi anh ấy nhanh chóng phản ứng.
"Chị đừng lo quá, chuyện này chỉ là em suy đoán." Thím ba Đường lại nói: "Hơn nữa hai ngày nay Minh Sơn ở lại ký túc xá, đó giờ cô ta vẫn sợ Minh Sơn, hẳn không dám làm gì hay nói gì."
"Bấy nhiêu đã đủ phiền phức rồi." Mẹ Đường lắc đầu: "Nhà chúng ta bây giờ đang rất tốt, nếu cô ta quay về nhất quyết dây dưa phải làm sao?"
"Không đâu, cô ta rất sợ Minh Sơn." Thím ba Đường xua tay: “Hơn nữa em nghe người bên đó nói cô ta ra ngoài làm việc, mấy ngày nữa sẽ đi."
Lúc này, anh hai Đường đã lái xe bò tới, mẹ Đường không nói nhiều với thím ba Đường nữa: "Chị lên huyện xem thử mới yên tâm, chị đi trước đây."
"Đi đi, trên đường đi từ từ thôi."
Lời này nói với anh hai Đường.
"Vâng."
Anh hai Đường đồng ý, lái xe bò đi lên trước.
Lúc họ đến ký túc xá đã hơn mười giờ, do mẹ Đường gặp thím Trương hỏi đối phương mấy giờ mới biết.
Thím Trương đang đeo một chiếc đồng hồ, nghe nói là do con dâu mua cho.
Mẹ Đường bảo anh hai Đường dọn dẹp bát đĩa, bà định nấu thức ăn thì thấy còn nửa thùng cháo rau với mười cái màn thầu.
"Nhìn qua là biết thằng ba làm." Mẹ Đường tặc lưỡi một tiếng, còn anh hai Đường cười tủm tỉm bên cạnh.
"Đó giờ em ấy làm gì cũng nhiều, không sợ thiếu."
"Ba cha con các người giống y nhau."
Mẹ Đường thầm nghĩ, đã có món chính, vậy thì xào thêm vài món nữa là xong.
Anh hai Đường thấy vẫn còn sớm, mình cũng không có làm chuyện gì, định quay về nhưng mẹ Đường bảo ở lại ăn cơm trưa rồi đi, nên anh ấy ra ngoài xem bò một chút, sau đó lại khoác lác vài câu với chú bảo vệ ngay cổng trường.
Kết quả cuộc nói chuyện này thật kinh khủng, anh ấy nhận được một tin thì nhanh chóng chạy lên lầu.
"Mẹ! Con nghe chú bảo vệ nói rằng ngày hôm kia có một người phụ nữ đến trước cổng trường, kéo Nguyên Khang nói chuyện, khi nhìn thấy mấy người thằng ba thì bỏ chạy! Ban đầu con tưởng là bắt cóc, nhưng nghe nói có quen biết ba anh em nên không đuổi theo, mẹ nói người đó… có phải là người họ Kiều đó không?"
Mẹ Đường vỗ đùi: "Đúng rồi!"
Cô ta thật sự tìm tới!
“Cô ta có đến nữa không?”
“Con hỏi chú ấy nói không nhìn thấy, con nghĩ có lẽ là mấy người thằng ba thấy cô ta đến tìm Nguyên Khang nên doạ cô ta chạy đi?”
Anh hai Đường đoán.