Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:35:02
Lượt xem: 94
Dương Thân Lâm chạy tới dẫn theo hai người anh rể kéo hai chị em kia trở về nhà. Sau khi trở về, mấy anh rể cảm thấy bọn họ quá mất mặt, tuyên bố muốn ly hôn, lúc bấy giờ mới khiến cho bọn họ an phận.
Nhưng chuyện này cũng khiến cha Đường có chút suy nghĩ, vừa lúc trong nhà cần mua chút đồ, ông liền quất xe bò đi vào huyện. Khi mẹ Đường đang ngồi trên ban công nhà nhỏ làm giày vải thì nghe thấy tiếng đập cửa, còn tưởng là Phong Ngọc Lan trở về lấy đồ nên bà vội vàng bỏ đồ xuống đi ra mở cửa.
"Lão già?"
Bất ngờ thay người đứng bên ngoài lại là cha Đường.
"Là tôi." Cha Đường cười híp mắt đeo ba lô đi vào phòng: "Tôi đến đưa mọi người chút rau dưa."
Mẹ Đường nhìn thấy ông thì rất vui vẻ, hai người ngồi xuống trò chuyện hồi lâu, sau đó cha Đường mới bắt đầu nói vào chuyện chính: "Nam Tuyền với Văn Tuệ bọn họ đều ra ngoài tìm việc rồi, bà biết chuyện này không?"
"Biết, lúc bọn chúng đi còn đến đây thăm bọn tôi." Mẹ Đường gật đầu: "Thục Phân cũng đi cùng bọn chúng, nhưng không thấy chồng con bé đâu, không đi cùng à?"
"Không đi, còn ở nhà kìa."
Cha Đường nắm c.h.ặ.t t.a.y bà: "Tôi tới là để bàn chuyện bọn thằng hai với bà."
Mẹ Đường suy nghĩ một chút liền hiểu ra, nắm ngược lại tay ông: "Bọn chúng cũng muốn ra ngoài làm sao?"
"Bọn chúng không nói, nhưng tôi nghĩ nếu chúng có thể ra ngoài thì cũng nên ra ngoài tìm việc đi. Nhà chúng ta không thiếu điểm làm việc, chưa nói đến bây giờ mua lương thực cũng không dùng đến phiếu thực phẩm nữa, không phải đội trưởng đã nói bên ngoài có nhiều chỗ chia đất rồi sao?"
"Đúng đó, tôi cũng có nghe bọn Minh Sơn nói, chuyện đất chúng ta bị chia ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Mẹ Đường gật đầu.
"Nếu nhà chúng ta chia đất, cho dù có việc nhưng cũng không phải làm không xong. So với đất của đội sản xuất, nhà chúng ta có thể có bao nhiêu? Một mình tôi tự làm mà không hết, còn không mời được bọn thằng ba giúp tôi sao?"
Nhà chú ba Đường ít người, tất nhiên sau này phần đất được chia cũng sẽ ít.
Từ trước đến nay, mẹ Đường vẫn luôn nghe theo quyết định của ông: "Chuyện này à, tôi không có ý kiến gì, ông cứ hỏi thử bọn thằng hai đi, nếu chúng muốn ra ngoài thì cho ra ngoài."
Kết quả, anh hai Đường không ra ngoài, chị dâu hai Đường cũng không ra ngoài, bọn họ chỉ đợi đến sau khi chia đất thì trồng rau đi bán.
Cha Đường không ngờ đến chuyện này.
Không ra ngoài thì không ra ngoài thôi, ở nhà cũng rất tốt.
Ngược lại, anh họ cả lại theo Đường Văn Cường ra ngoài tìm việc làm thử.
Sau khi Phong Ngọc Lan biết chuyện này, còn viết một lá thư cho Đường Minh Sơn, nói với anh là nếu biết tin của anh họ cả ở bên ngoài thì đi thăm bọn họ một chút.
Đường Minh Sơn hồi âm rất nhanh, tỏ vẻ anh đã biết bọn anh họ cả đang làm việc ở đâu rồi, vì sau khi bọn anh họ cả rời đi thì không có một người quen nào, cũng sợ bị lừa nên tìm đến đại học của anh, nói là họ muốn tìm việc. Sau đó vẫn là Đường Minh Sơn dẫn bọn họ đến trung tâm tìm việc, tìm được việc thích hợp rồi họ mới đi.
Trái lại, sau khi bọn Đường Văn Tuệ tìm được việc ổn định rồi thì bọn họ mới tìm Đường Minh Sơn ăn cơm, sau đó nói cho anh biết bọn họ đang làm việc ở đâu.
Vào tháng mười, Đường Minh Sơn tận dụng mấy dịp nghỉ dài, lại quay về.
Khi về anh còn mang theo không ít tiền, đều là bọn Đường Văn Tuệ nhờ anh mang về nhà.
"Đây là một trăm hai chục đồng bọn Văn Tuệ nhờ tôi đem về, còn tám mươi đồng này là của Thục Phân nhờ tôi mang về, nhờ mọi người đưa đến nhà họ."
Đường Minh Sơn vừa về đội sản xuất đã đưa tiền cho nhà họ Chương.
Khi trở lại sườn núi, anh lại chuyển tiền Đường Văn Cường và anh họ cả gửi đưa về nhà.
"Văn Cường thế nào rồi?"
"Cha A Cường có gầy đi không ạ?"
Sau khi bị vây quanh hỏi rất nhiều lời, Đường Minh Sơn mới có thể về nhà. Trong nhà đã có thức ăn thơm ngát, Phong Ngọc Lan bảo anh rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.
Nguyên Khang tri kỷ thêm nước nóng vào thùng cho anh, khi rửa tay rửa mặt cũng sẽ không bị lạnh.
"Há mồm."
Đường Minh Sơn bỗng nhiên cúi người xuống, bảo cậu nhóc hé miệng.
Nguyên Khang nhăn nhó một chút nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn há hốc miệng ra.
Thiếu mất một cái răng cửa.
"Gãy hồi nào?"
"Hôm qua ạ." Mặt Nguyên Khang ửng hồng đáp.
"Chờ một chút, con nhìn lên trời đi." Đường Minh Sơn thấy cậu nhóc còn mất vài chiếc răng hàm, bảo cậu nhóc ngẩng đầu lên, sau khi xem xong thì xác định: "Nguyên Khang, con không chỉ thay răng cửa mà còn bắt đầu thay cả răng hàm rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-184.html.]
Nguyên Khang lập tức ngậm miệng lại: "Vâng, mẹ cũng xem rồi."
"Không cho phép ăn đồ ngọt."
Đường Minh Sơn nheo mắt lại dặn dò. Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với đứa nhóc này nữa, hai năm này nó đặc biệt thích ăn đồ ngọt.
"Chưa ăn mà."
Giọng Nguyên Khang càng nhỏ hơn.
"Yên tâm đi, bọn em đã lấy lại hết đồ ngọt mang về từ ký túc xá rồi. Trước khi răng của con mọc lại, bọn em sẽ không cho con ăn kẹo."
Phong Ngọc Lan cười híp mắt, bưng đĩa đồ ăn đi ngang qua bên cạnh.
Nguyên Khang nghe vậy thì thở dài.
Đường Minh Sơn cười cười: "Chịu được thì tốt, không thì sẽ sâu răng, sẽ phải đi nha sĩ đó."
"Đau răng có thể đau đến c.h.ế.t người đấy." Anh hai Đường che má của mình đi ngang qua một bên bọn họ, từ tối hôm qua anh ấy đã bắt đầu thấy đau răng.
"Xem bác của cháu kìa, đáng thương biết bao. Nếu cháu mà không nghe lời thì bác của cháu chính là hình ảnh sau này của cháu đó."
Chị dâu hai Đường bưng bát đũa, cười cười đi vòng qua.
Nguyên Khang bật người che cặp má của mình, hai mắt trợn tròn lên: "Nhất định cháu sẽ không ăn đồ ngọt đâu!"
Nguyên Khang tựu trường, Đường Minh Sơn còn hai ngày nghỉ, vậy nên hai ngày này anh vẫn luôn ở ký túc xá giúp nấu cơm, mẹ Đường dứt khoát ở lại nhà cũ thêm hai ngày nữa.
Biết Nguyên Khang đang học ở đây, Kiều Tư Vũ liền lén lút tìm tới.
Năm đó vì không lập gia đình nữa, Kiều Tư Vũ liền một mình chạy ra ngoài tìm cha ruột của Nguyên Khang là Cung Nguyên. Không có thư giới thiệu, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, Kiều Tư Vũ xin ăn hai năm, chẳng những không tìm được Cung Nguyên, còn bị bắt nạt rất nhiều.
Nhưng sau đó vận may của cô ta cũng không tới nỗi tệ, gặp được một cặp vợ chồng tốt bụng. Chị gái kia cho cô giúp rửa chén ở sau bếp, dù không có bao nhiêu tiền công nhưng ít nhất cũng đã giải quyết được vấn đề ấm no.
Thế là cô ta vừa làm việc vừa tìm nơi ở của Cung Nguyên.
Mãi cho đến năm ngoái, cô ta mới tìm được Cung Nguyên, đối phương lăn lộn khá ổn, làm quản lý đại sảnh tại một nhà hàng tư nhân, sau khi Kiều Tư Vũ nhận anh ta rồi còn được sắp xếp cho tiếp tục làm việc lặt vặt sau bếp của nhà hàng.
Nhưng vì vài nguyên nhân bên phía Cung Nguyên nên không thể để người ngoài phát hiện quan hệ của bọn họ được, từ trước đến nay Kiều Tư Vũ vẫn luôn nghe theo anh ta, vẫn luôn thành thật làm việc lặt vặt, chỉ khi Cung Nguyên lén lút tìm cô ta thì hai người mới vuốt ve an ủi nhau một chút.
Quãng thời gian trước đại sảnh thiếu nhân viên phục vụ, Kiều Tư Vũ từ đầu bếp phía sau được đưa lên đại sảnh, tiền công tăng lên không ít. Xa nhà nhiều năm như vậy, Kiều Tư Vũ vẫn muốn về thăm nhà một chút, vậy nên lần này nghỉ ngơi, cô ta không tiếp tục đi làm mà trở lại thăm người nhà, còn có Nguyên Khang.
Cô ta vẫn luôn nhớ đến Nguyên Khang, đấy là bằng chứng cho tình yêu giữa cô và Cung Nguyên.
Cũng lo sau khi mẹ kế của Nguyên Khang có bé con của chính mình rồi thì sẽ đối xử không tốt với Nguyên Khang, thế nên cô ta mới một lòng muốn trở về nhìn xem.
Cung Nguyên không muốn quay về, vậy nên cô ta tự về một mình. Đầu tiên là giả trang về nhà cũ một phen, đưa tiền cho cha mẹ, biết được bây giờ Nguyên Khang đang đi học ở đây, mẹ kế còn chưa sinh con, hơn nữa cả hai đều bất ngờ lên đại học.
Kiều Tư Vũ liền tìm tới.
Cô ta đã ngồi chồm hổm chờ bên ngoài hơn cả buổi rồi, cũng biết mẹ kế Nguyên Khang làm giáo viên nên cô ta không dám trực tiếp tiến vào phòng học tìm Nguyên Khang, chỉ có thể chờ ở ngoài.
Nguyên Khang xách cặp, vừa đi ra khỏi phòng học, chào tạm biệt với các bạn học xong thì liền đi về phía lầu ký túc xá bên kia.
Cửa vào của ký túc xá không nằm ở phía sân chơi mà phải ra khỏi cổng trường, quẹo trái vào mới là cửa ký túc xá.
Cậu nhóc mới ra khỏi trường đã lập tức bị một người phụ nữ nhìn quen mắt kéo đến bên cạnh.
Đối phương nhìn cậu nhóc, vừa khóc lại vừa cười.
Nguyên Khang khẽ nhíu mày, chợt nhớ ra người này.
Đây là mẹ ruột của cậu nhóc, dù đã bao năm không gặp nhưng trí nhớ Nguyên Khang tốt, dù nhìn người trước mắt đã tiều tụy đi rất nhiều nhưng cậu nhóc vẫn nhận ra được.
"Nguyên Khang, mẹ là mẹ con đây, mẹ ruột của con, con còn nhớ mẹ không?"
Kiều Tư Vũ cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Nguyên Khang gật đầu: "Con có nhớ cô, mấy năm trước cô đã đến nhà chúng con, còn ăn một bát mì lớn bà nội con làm nữa."
Kiều Tư Vũ nghe vậy thì có chút lúng túng, nhưng rất nhanh cô ta đã móc mười đồng ra từ trong túi đưa qua: "Bây giờ mẹ có tiền rồi, con cầm dùng đi."
Nguyên Khang nhìn tiền trong tay của cô ta, không lên tiếng.
Kiều Tư Vũ sờ đầu của cậu nhóc, lại nghẹ giọng hỏi: "Con, mẹ kế con có đối xử tốt với con không?"
"Rất tốt ạ."
Thấy con trai gật đầu, quần áo trên người cũng sạch sẽ, còn mang giày giải phóng, xem ra người nhà họ Đường không bạc đãi cậu nhóc.