Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:33:46
Lượt xem: 88
“Tôi cũng nhìn một chút, nhìn một chút.” Hiệu trưởng Lý cũng bu lại, càng xem càng vui mừng: “Tốt, tốt!”
“Thật sao? Tôi cũng xem thử.” Thầy Bồ không tin, cũng bu lại xem, sau khi xem xong ông ấy vô cùng vui mừng, ông ấy cũng không phải kiểu giáo viên có lòng dạ hẹp hòi, mặc dù cũng có chút xấu tính nhưng học sinh có thành tích tốt hơn, ông ấy cũng càng vui mừng hơn.
Phong Ngọc Lan cười nhìn bọn họ đang vây quanh một chỗ thảo luận, cũng không tham gia quá nhiều.
Cô là giáo viên mới, tới muộn, muốn hòa vào trong một tập thể cũng cần có thời gian, biện pháp tốt nhất chính là dùng thực lực để chứng minh bản thân.
Buổi chiều, tiết học đã hết nhưng còn chưa tan trường, Phong Ngọc Lan ngồi ở văn phòng chấm bài tập, đồng thời ở lại văn phòng còn có thầy Trương dạy khối mười một, cũng chính là chồng của thím Trương.
“Cô giáo Phong, tôi muốn thỉnh giáo cô một chút, nghe nói cô có hướng dẫn cho học sinh một giúp một, xin hỏi…”
Thầy Trương suy nghĩ một lát, vẫn không kiêng nể nữa mà hỏi thăm phương pháp từ chỗ Phong Ngọc Lan, chỉ cần có thể thúc đẩy ý chí chiến đấu của học sinh, ông ấy đều tình nguyện thử.
Phong Ngọc Lan biết thầy Trương nghĩ gì, mặc dù bây giờ khối mười một có hai lớp, nhưng tới sang năm nói không chừng cũng sẽ giống như năm nay, hai lớp chỉ còn lại một lớp, như vậy cũng là xói mòn nhân tài.
Không phải nói trường kỹ thuật dạy nghề không tốt, nhưng bọn họ là giáo viên, vẫn hy vọng học sinh có thể phấn đấu một lần, thi được vào một trường đại học tốt.
Phong Ngọc Lan không hề giấu giếm, giảng lại tình hình một giúp một của lớp mình cho thầy Trương, ông ấy ghi chú đầy cả một trang giấy.
Sau khi thầy Trương áp dụng một giúp một với lớp của mình, phát hiện thành tích lớp quả thật tăng lên, ông ấy đề nghị Phong Ngọc Lan nói biện pháp này với hiệu trưởng Lý để có thể áp dụng phương pháp này từ khối mười tới khối mười hai.
Sau khi Phong Ngọc Lan đề nghị với hiệu trưởng Lý, ông ấy mở một cuộc họp, nếu mọi người cảm thấy “phương pháp một giúp một” này tốt, vậy thì thử áp dụng với lớp mình một chút, nếu cảm thấy không thích hợp, không muốn dùng thì cũng chẳng sao cả.
Sau việc đó, thầy Trương cảm thấy bản thân không cần quá lo lắng về Phong Ngọc Lan, sau này ông ấy có gì cần hỏi, cũng tự mình tới hỏi, không còn cần bảo mọi người cùng nhau nói.
Thứ sáu sau khi tan học, Phong Ngọc Lan về nhà lập tức bắt đầu chấm bài tập, hôm qua thầy Thượng Quan cho viết văn, hôm nay học sinh nộp bài, ông ấy nói cô mang về chấm cẩn thận, tiện thể tìm hiểu một chút trình độ Ngữ văn của học sinh.
Buổi sáng thứ bảy còn có tiết học, có điều nửa ngày này phần lớn là giáo viên chịu trách nhiệm trực của lớp đó lên lớp, hôm nay là Phong Ngọc Lan, ba tiết trước đó đều do cô giảng bài, tiết sau đó cô phát bài văn đã được chấm xong ra cho cả lớp.
“Cô gọi tên em nào, em đó cầm bài văn của mình lên bục giảng đọc một lần…”
Buổi chiều Phong Ngọc Lan có thể nghỉ ngơi, thứ hai mới đi làm lại, nói cách khác, giáo viên bọn họ ở thời đại này chỉ có một ngày nghỉ, không phải hai ngày nghỉ.
Bọn họ tản bộ đi qua nhà ngang, tìm Tống Chi và Tiểu Diệp Tử: “Trưa mai qua nhà ăn cơm, hai mẹ con còn chưa có qua nhà chúng tôi đâu.”
“Sao mà lại chưa qua, trước đó lúc dọn nhà bọn em không phải đã qua rồi sao?”
Tống Chi cười nói.
“Lần đó không giống, bây giờ đã dọn dẹp xong rồi, cô không tới thăm nhà sao?”
Phong Ngọc Lan cũng đã tính toán rồi, ngày mai Hồng Kiến Quân được nghỉ, nên là cả nhà họ có thể cùng nhau tới nhà cô.
“Được, nghe theo chị nói.” Tống Chi cười: “Vậy ba người nhà chúng em đều tới.”
“Hiển nhiên rồi.”
Sau khi nói chuyện với Tống Chi xong, Phong Ngọc Lan lại lượn một vòng rồi mới tản bộ đi về.
Cuối tuần, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường cùng ra ngoài đi chợ, Nguyên Khang ở nhà trông nhà.
Sau khi kinh tế cá thể phát triển, đồ ăn ở chợ nông sản bày bán nhiều hơn chứ không ít, có các sạp hàng bán đồ ăn sáng, bán thịt, vô cùng náo nhiệt.
Phong Ngọc Lan thích ăn cơm đậu phụ Dương Ký ở chợ nông sản, buổi sáng ba giờ đã đẩy đậu phụ ra ngoài, hai cái nồi lớn, bày ở trước cửa tiệm, đi ngang qua là có thể ngửi được mùi đậu phụ và nước dùng thơm lừng.
Lúc bọn họ ra ngoài còn cố ý cầm theo bát inox: “Ông chủ, cho ba hào tiền đậu phụ, thêm ba chén cơm nữa.”
“Đây đây.”
Đậu phụ này, một hào một muỗng lớn, ông chủ nhanh nhẹn lấy một cái thìa lớn sạch sẽ, múc đầy cả bát inox của bọn họ, rồi lại múc thêm cơm, còn cho thêm nhà bọn họ một bịch nước ớt chấm độc quyền.
Sau khi mua xong đồ ăn về nhà, mẹ Đường cất kỹ đồ ăn, Phong Ngọc Lan lại đặt đậu phụ và cơm lên bàn, cầm cái chén tới, bỏ cơm vào từng chén: “Nguyên Khang, ăn cơm đậu phụ đi.”
“Đây ạ.”
Nguyên Khang đang thay quần áo.
Đừng thấy cả một bát đậu phụ đầy, lại vừa đủ cho mấy người ăn, Nguyên Khang ăn xong lau dọn bàn một cái, rồi lấy sách ra học, Phong Ngọc Lan cũng ở trong phòng chấm bài, tầm khoảng mười giờ rưỡi, Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang đồng thời thu dọn đồ đạc, sau đó ra giúp đỡ mẹ Đường nấu cơm.
Bên đây các cô đang bận bịu làm cơm đãi khách, bấy giờ Đường Minh Sơn mới ra khỏi thư viện nhà trường. Anh ôm mấy quyển sách to, trong túi trước n.g.ự.c còn đặt một cây bút máy.
"Minh Sơn, đến căng-tin ăn cơm chung không?"
Bạn cùng phòng anh đuổi tới từ phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-181.html.]
Đường Minh Sơn quay đầu: "Mấy cậu cứ đi đi, một chút nữa tôi còn có việc."
"Ừ." Bạn cùng phòng có hơi tụt hứng: "Vậy bây giờ cậu có trở về ký túc xá không?"
"Có, đưa sách đây cho tôi." Đường Minh Sơn cười vươn tay ra, bạn cùng phòng vui vẻ đưa sách của mình cho anh.
"Cảm ơn nha."
"Không cần khách sáo."
Đường Minh Sơn ôm sách rời đi.
Sau khi trở lại ký túc xá, Đường Minh Sơn đặt sách vở của bạn cùng phòng lên giường đối phương rồi đi thay quần áo. Tiếp đó anh cất tờ giấy nhắn viết cho Phong Ngọc Lan và món quà đã mua vào túi vải rồi mới ra khỏi trường học.
Anh đi gửi quà trước, sau đó cố ý đến chỗ bán bánh ngọt mua một cân bánh táo tàu và một cân bánh quy xốp rồi mới đi về hướng ngã ba hẻm Trường Nhai.
Hôm qua, cậu Lưu cố ý tới tìm anh, bảo anh về nhà ăn cơm trưa hôm nay.
Vừa hay chỉ mới đến cửa ngõ, Đường Minh Sơn đã gặp chú út Lâm đang buồn bực đứng hút thuốc tại góc tường.
"Lại hút thuốc."
Đường Minh Sơn dừng bước lại, nhìn sang.
Chú út Lâm thấy anh trở về thì vui vẻ, lập tức dập tắt điếu thuốc, quẳng xuống dùng chân nghiền rồi đi tới: "Từ lúc anh dọn ra ngoài, em vẫn không thể nào quen được, muốn tìm người nói chuyện cũng chẳng có ai."
"Không phải em đã có đối tượng rồi sao?"
"Đừng nói nữa." Vẻ mặt chú út Lâm càng phiền muộn hơn: "Nhà cô ấy nói kết hôn thì được, chia nhà cái đã, nhưng anh cả em còn đang ở nông thôn thì sao em có thể chia nhà ngay lúc này chứ?"
Đường Minh Sơn nghe vậy thì thoáng dừng lại: "Nếu mãi mà anh cả em vẫn không quay lại thành phố, vậy em cũng sẽ không lập gia đình cả đời sao?"
Chú út Lâm im lặng không nói gì, bước đến cửa nhà, chỉ thấy thím Lâm tay đang cầm cái chổi đứng ở đó, nhìn thấy chú út Lâm trở về thì lộ mặt hung thần ác sát, nhưng vừa nhìn thấy Đường Minh Sơn đứng bên cạnh anh ấy thì thím Lâm liền cười tươi như hoa chào hỏi Đường Minh Sơn.
Chú út Lâm thấy vậy thì khóe miệng khẽ giật một cái, nhân cơ hội chuồn vào sân.
Chờ khi thím Lâm hàn huyên với Đường Minh Sơn xong, cầm chổi vọt vào, chú út Lâm đã trốn trong phòng của mình, cài then chốt cửa.
Mặc kệ thím Lâm có đứng bên ngoài mắng thế nào anh ấy cũng không mở cửa ra.
Cậu Lưu bọn họ ở ngay bên cạnh tất nhiên cũng nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên nhà họ Lâm.
Hôm nay Lưu Phân nghỉ ngơi, không lên lớp, sáng sớm đã đi mua đồ ăn về với cậu Lưu, chỉ để làm một bàn thức ăn ngon chiêu đãi Đường Minh Sơn.
Quải Quải ngồi bên cạnh Đường Minh Sơn, cố sức gắp thức ăn cho anh, làm Đường Minh Sơn nhìn đến bật cười. Anh sờ đầu Quải Quải nói: "Chú tự gắp được, cháu cứ ăn phần mình đi."
Cậu Lưu rót đầy ly rượu cho Đường Minh Sơn, Đường Minh Sơn vội vàng bưng ly lên, cụng ly với cậu Lưu một cái.
Sau khi cơm nước xong, Lưu Phân cũng không để Đường Minh Sơn giúp thu dọn, bảo anh ra ngồi ngoài sân uống trà, trò chuyện với cậu Lưu đi.
Mặt cậu Lưu đầy hài lòng dựa vào ghế.
"Ở ký túc xá thấy thế nào?"
"Rất tốt ạ, có việc gì không rõ cũng có thể thảo luận với nhau." Đường Minh Sơn nhìn ra phong lan nơi góc tường xuất thần, cây kia là do Phong Ngọc Lan trồng, hiện đang được chăm sóc rất tốt, đã có nụ hoa rồi.
"Biết cháu bận rộn, nhưng cháu có bận rộn đến thế nào thì cũng nên dành thời gian trở về ăn chút cơm, cải thiện cơm nước." Cậu Lưu ngồi một bên lẩm bẩm, Đường Minh Sơn đáp từng lời một.
Chờ khi Đường Minh Sơn đi rồi, chú út Lâm cũng nhảy ra theo, kề vai sát cánh rời đi cùng anh. Mới ra đầu hẻm đã gặp phải Bồ Vũ và chồng của cô ấy, hai người mặt đầy vui mừng, tay còn cầm không ít thứ.
"A, có chuyện gì vui à?"
Chú út Lâm cười hỏi.
Bồ Vũ lên tiếng chào Đường Minh Sơn, nghe vậy thì mặt đỏ lên: "Đúng vậy, có chuyện vui."
Người đàn ông cao lớn bên cạnh ngu như heo thốt lên: "Tôi sắp làm cha rồi!"
Đường Minh Sơn và chú út Lâm vội vàng chúc mừng hai người.
Chờ khi hai người bọn họ rời đi, chú út Lâm liền cảm thán một tiếng: "Anh cả em không biết mình đã bỏ lỡ thứ gì đâu."
"Em thì lại hiểu rất rõ chuyện của bọn họ nhỉ."
Đường Minh Sơn trêu chọc.
"Từ nhỏ em đã đi theo sau m.ô.n.g họ mà lớn, tất nhiên biết rõ chuyện của họ rồi." Chú út Lâm có chút được nước lấn tới: "Anh không biết đâu, lúc chị Bồ Vũ kết hôn, sắc mặt anh cả em khó coi c.h.ế.t đi được, còn chuốc say bản thân, là em tự mình cõng về nhà, nghe thấy anh ấy nằm trên giường gọi tên chị Bồ Vũ đấy."