Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-08-16 21:59:22
Lượt xem: 83
Sau đó nhà họ Đường cũng giúp đỡ tìm thợ mộc quen, xem thử trong tay bọn họ có hàng tồn không, tìm được một cái tủ quần áo nhưng cái rương thì vẫn không có.
Cho nên vào ngày Chương Thục Phân gả chồng, nhà họ Chương chỉ có thể gom tiền lễ cho phong phú một chút, còn đồ cưới thì khi nào làm xong sẽ bù đắp sau.
Phong Ngọc Lan giúp Chương Thục Phân trang điểm cô dâu, phụ việc nấu nướng, bàn tiệc bên phía nhà họ Chương cũng không tệ lắm, nhưng bên nhà họ Dương, cũng chính là bên nhà chồng của Chương Thục Phân lại quá nhiều vấn đề.
Đây là sau khi Chương Thục Phân về nhà lại mặt, Phong Ngọc Lan nghe Đường Văn Tuệ kể lại.
“Không nói tới việc chỉ có mỗi một món ăn mặn, mấu chốt là món ăn mặn kia còn chưa ninh chín, không thể nhai được.”
“Bàn tiệc là đưa tiền cho người ta làm hay là nhà tự nấu?”
Mẹ Đường hỏi.
“Tự làm, vẫn là chị của Thục Phân và cô hai bao thầu.”
Đường Văn Tuệ nói tới đây lập tức nổi giận: “Lúc Thục Phân lại mặt, đôi mắt đều sưng lên, có vẻ đã khóc một trận, nhưng bọn em hỏi thì cậu ấy không nói, nói bản thân vẫn ổn, không có ai ăn h.i.ế.p cậu ấy cả.”
“Cho dù bị ăn h.i.ế.p thì có thể làm thế nào? Đã gả đi rồi, em ấy cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.”
“Tình hình là như thế này, mẹ chồng của Thục Phân là chị em của mẹ chồng em, khi còn trẻ hai người họ coi như cũng thân thiết, sau đó mỗi người đều được gả đi, cũng không có giao tiếp gì cả, không ngờ rằng hôm đó đi uống rượu mừng của một nhà khác, hai người gặp lại nhau, đôi bên đều có con cái chưa lập gia đình, thế là quyết định để hai đứa trẻ gặp nhau.”
Kết quả, Thục Phân coi trọng con trai của đối phương, Dương Thân Lâm.
Chương Nam Tuyền cũng đã nhiều lần nghe ngóng qua, Dương Thân Lâm này quả thật là một người không tệ, trên anh ấy có hai người chị gái đều đã gả chồng, cha mẹ không tồi, còn có một người ông tuổi tác đã cao.
Thành viên gia đình cũng rất đơn giản.
“Nhưng ai mà ngờ được, hai bà cô kia gả ngay trong đội, một ngày về nhà hai lần, còn muốn lập quy củ với Thục Phân, đều là con nhà nghèo cả lại còn bắt bẻ mấy chuyện nhỏ, còn nói tổ tiên nhà họ Dương bọn họ từng có tú tài đấy.”
Đường Văn Tuệ càng nói càng tức giận, hận không thể chạy tới nhà họ Dương mắng mấy người kia một trận.
“Anh Nam Tuyền cũng cảm thấy mắt mù rồi mới không nhìn rõ được người nhà bên kia, còn nữa, hôm lại mặt suýt chút nữa anh ấy đã đánh nhà họ Dương một trận, may mà Thục Phân cản lại, anh ấy còn định tới nhà họ Dương nói một chút, cũng là Thục Phân can ngăn!”
Đường Văn Tuệ vỗ đùi, không ngừng thở dài.
Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường liếc nhìn nhau, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì mới ổn.
“Bây giờ con bé không cho Nam Tuyền qua đó làm chỗ dựa, sau này e rằng hai bà cô kia sẽ càng ngày càng ghê gớm, đứa nhỏ này sao lại ngốc như thế chứ!”
Mẹ Đường cũng vỗ đùi.
“Đúng vậy, mẹ chồng con cũng sắp tức tới bệnh luôn rồi!”
Đường Văn Tuệ thậm chí còn muốn mở não Chương Thục Phân ra xem, rốt cuộc trong đó chứa cái gì.
“Đợi sau này con bé bị thua thiệt nhiều thì mới biết tốt xấu.”
Mẹ Đường chỉ có thể nói như vậy.
Còn chưa biết sau khi cưới Chương Thục Phân sống thế nào, mấy người Đường Minh Sơn đã thu dọn đồ đạc đi lên huyện, ở lại huyện một đêm, ngày hôm sau Đường Minh Sơn cầm hành lý đi lên tỉnh.
Lần này, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường cùng đi đưa tiễn Đường Minh Sơn tới bến xe.
Cô còn đem theo mấy quả trứng luộc, nhét vào trong túi Đường Minh Sơn: “Trên đường đi có đói bụng thì ăn.”
Đường Minh Sơn dở khóc dở cười nói: “Em nấu khi nào?”
“Mẹ nấu hồi sáng sớm.” Phong Ngọc Lan cười cười nhìn anh: “Lần này anh đi một mình, nếu ở ký túc xá không quen thì có thể thuê phòng của cậu mà ở.”
“Anh biết, em không cần lo lắng cho anh.” Đường Minh Sơn ôm nhẹ lấy cô: “Anh sẽ viết thư cho em.”
“Được.”
Phong Ngọc Lan gật đầu, đẩy anh ra: “Không giữ anh nữa, nhanh lên xe đi.”
“Cha, cha phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé, nhớ giao thư của con cho anh Vĩnh Bình.
Nguyên Khang nhắc nhở cha mình.
“Đã nhớ.” Đường Minh Sơn xoa xoa đầu con trai, rồi lại nhìn qua mẹ Đường: “Mẹ, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-180.html.]
“Được.” Mẹ Đường gật đầu, nghe thấy nhân viên bán vé đang đọc địa điểm, bà tranh thủ thời gian phất phất tay với con trai: “Nhanh lên xe đi, đừng lo lắng cho chúng ta.”
Đường Minh Sơn quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần, lúc này mới lên xe.
Sau khi xe đi rồi, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường mới trở về ký túc xá.
Mới vừa lên lầu đã thấy ở căn số hai của tầng hai, chị dâu Trần đang ngồi phơi nắng trước nhà, nói tới phơi nắng, Phong Ngọc Lan vẫn thích ở ban công nhà mình phơi nắng, thật sự vô cùng dễ chịu.
Nhưng khi thấy ban công nhà chị dâu Trần, cô cũng hiểu sao cô ấy ra ngoài này, nhà cô ấy có hai đứa nhỏ, một trai một gái, tuổi hai đứa cũng đã lớn, không thể ngủ chung một phòng, cho nên ban công bị chuyển đổi thành phòng cho con gái, muốn phơi nắng tất nhiên chỉ có thể ra trước hành lang mà thôi.
“Tiễn xong rồi à?”
Chị dâu Trần lớn tiếng chào hỏi với bọn họ.
“Đúng vậy.” Mẹ Đường trả lời: “Ngày mai là phải khai giảng rồi.”
“Đại học khai giảng sớm hơn trung học cơ sở và trung học phổ thông, kỳ nghỉ cũng sớm hơn bọn họ.” Giọng nói của chị dâu Trần rất to, rất nhanh đã hấp dẫn người ở căn số năm chạy ra.
“Tôi đã bảo ai mà nói chuyện lớn tiếng thế, hóa ra là chị dâu Trần.” Căn số năm cũng là nhà của gia đình thầy La dạy trung học cơ sở, nói tới thì tuổi của chị dâu La và chị dâu Trần cũng xấp xỉ nhau, nhưng chị dâu La biết cách ăn mặc hơn một chút, cũng biết cách trang điểm tinh xảo hơn chút, luôn thích gọi chị dâu Trần là chị dâu, giống như thể muốn bản thân trẻ tuổi hơn vậy.
Trước đó, lúc dọn nhà vào, Phong Ngọc Lan đã nhìn ra hai người này đều không dễ đối phó.
Nguyên Khang và Phong Ngọc Lan về nhà trước, tiếp theo cậu nhóc mang một cái ghế đẩu gỗ tới để mẹ Đường ngồi nói chuyện phiếm chung với mấy người kia.
Sau đó cậu nhóc về nhà học bài.
Phong Ngọc Lan cũng bắt đầu soạn giáo án, thầy Thượng Quan để cô tiếp nhận chủ yếu là Anh văn, Chính trị, còn có cả Vật lý và Lịch sử.
Niên đại này không phân biệt Văn hay là Lý, đều học cả.
Buổi sáng ngày đầu tiên khai giảng, mẹ Đường nấu mì trứng gà, bà biết tính của Phong Ngọc Lan cho nên trong chén của mình cũng có hai quả trứng gà, ba người vui vẻ ăn xong bữa sáng, Phong Ngọc Lan dẫn Nguyên Khang xuống dưới lầu.
Mẹ Đường mở hết cửa sổ trong nhà nhà để đón không khí, tiếp đó lấy dụng cụ lau nhà xuống ao nước dùng để tắm giặt tầng một, lấy một thùng nước trở về bắt đầu lau dọn.
Quét dọn xong, mẹ Đường khóa cửa lại, cầm làn ra chợ nông sản mua thức ăn, lúc bà ra cửa, thím Trương ở căn số ba cũng muốn đi mua đồ ăn, thế nên hai người cùng đi.
Thím Trương này là gia đình của thầy Trương dạy trung học phổ thông, lúc đầu bọn họ xin ký túc xá lớn, nhưng lại không qua đó ở mà nhường căn bên đó cho con trai, con dâu, còn có cháu trai ở.
Hai người già bọn họ ở lại ký túc xá nhỏ bên này.
Tính tình bà ta không tệ, mẹ Đường cũng nói được vài câu với bà ta, thím Trương biết Phong Ngọc Lan là sinh viên đường đường chính chính thì vô cùng bội phục, lại biết thêm Đường Minh Sơn đang học Y, càng cảm thấy cả nhà này rất tài giỏi, vậy chắc chắn nên tạo mối quan hệ tốt.
Mẹ Đường cũng từ chỗ bà ta nghe được không ít chuyện ngồi lê đôi mách của ký túc xá, giữa trưa, Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang tan học về nhà ăn cơm, vừa ăn vừa nghe bà kể mấy chuyện ân oán của tầng một và tầng hai.
Nghe ra còn rất thú vị nha.
Ngủ trưa một lát, Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang lại tới trường học, lúc này mẹ Đường không có chuyện gì làm thì ngủ một lúc, hoặc là đi dạo quanh bên ngoài trường học, Đường Minh Sơn nói bà cần phải rèn luyện thân thể mỗi ngày, cái này bà đều nhớ kỹ.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày như thế, đừng nhìn Phong Ngọc Lan còn trẻ, cô không những quản lý học sinh khối mười hai rất tốt mà việc học tập của bọn nhỏ cũng tiến bộ rất nhiều, sau khi công bố thành tích kiểm tra lần đầu tiên của khối mười hai, thầy Thượng Quan cười thật to, nhiệt liệt khen ngợi Phong Ngọc Lan đang ngồi đối diện ông ấy.
“Mấy môn học mà cô dạy, điểm bình quân đã tăng lên mười mấy điểm rồi!”
“Nền tảng của các em rất tốt, các học sinh cũng rất thông minh, tôi chỉ đốc thúc các em ấy thêm thôi.” Phong Ngọc Lan cười nói.
“Không không không, cô không cần khiêm tốn.” Thầy Thượng Quan xua tay: “Làm tốt chính là làm tốt mà! Hơn nữa mấy đứa nhỏ khiến người ta đau đầu trong lớp cũng được cô dạy bảo thành thật hơn nhiều, cô giáo Phong, có cô ở đây, tôi có thể yên tâm về hưu rồi.”
“Thầy Thượng Quan, mấy lời này là ông thật lòng hả? Có phải khoa trương quá rồi không.”
Thầy Bồ ở bàn bên cạnh ngoài cười nhưng trong không cười.
Bây giờ ông ấy đang dạy lớp mười, vốn dĩ đợt này khối mười hai có hai lớp, vào tháng chín khai giảng bỗng nhiên lại thiếu mất một nửa, chỉ còn lại một lớp.
Thầy Thượng Quan và Phong Ngọc Lan tiếp nhận khối mười hai hiện tại, thầy Bồ chỉ có thể tiếp tục dạy khối mười.
Cho nên mấy ngày gần đây, tâm tình thầy Bồ cũng không phải rất tốt.
Ai cũng biết, học sinh thi lên đại học càng nhiều, tiền thưởng cuối năm của bọn họ càng nhiều, kết quả nửa đường lại bỗng nhiên có một Phong Ngọc Lan xuất hiện, thầy Bồ chỉ có thể xuống khối mười dạy, ai bảo thầy Thượng Quan muốn dẫn dắt Phong Ngọc Lan chứ.
“Tôi nói có thật hay không ông qua đây xem thành tích của bọn nhỏ là biết.” Thầy Thượng Quan lấy một tờ bài thi ra: “Lấy Ngô Vệ Quốc này trước đi, lớp mười và lớp mười một em ấy đều là học sinh của thầy Bồ, thành tích Vật lý của em ấy thế nào, thầy Bồ là người rõ ràng nhất. Nhưng bây giờ, Ngô Vệ Quốc thi được chín mươi hai điểm! Xếp hạng hiện tại trong lớp có thể nằm trong danh sách hai mươi người đứng đầu.”
“Chính mươi hai điểm mới chỉ thuộc hai mươi người đứng đầu sao?”
Thầy Lâm nghe xong vô cùng động lòng, cũng ghé vào nhìn thống kê điểm số, hai mắt sáng rực lên: “Ái chà, thành tích này hiển nhiên tiến bộ nhiều lắm!”