Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:01:38
Lượt xem: 89
Vì trên xe nhiều người, mẹ Đường ngồi còn cha con hai người thì đứng trước mặt bà thì thầm nói chuyện.
Nhà lầu và ô tô lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ xe, mẹ Đường nhìn mãi, cuối cùng càng xem càng chóng mặt, bà cảm thấy khó chịu, một người đàn bà trung niên ngồi cạnh bà lập tức nói.
"Em gái, có phải em bị say xe không? Đừng nhìn ngoài cửa sổ nữa là hết ngay thôi."
Nghe được lời bà ấy nói, hai người Đường Minh Sơn vội nhìn sang mẹ Đường: "Mẹ, nghe thím ấy đi."
"Bà nội, có ổn không ạ?"
"Không sao hết không sao hết." Mẹ Đường vội vàng phất tay rồi nói cảm ơn với người bên cạnh: "Chị, đúng là em hơi say xe thật, nhưng tỉnh thành này phồn hoa quá nên em không kìm lòng được muốn xem."
"Em gái là người ở đâu thế? Nghe khẩu âm của em thì chắc là người ở thành phố Bắc bên kia."
Người đàn bà trung niên kia cũng là người thích nói chuyện nên hàn huyên với mẹ Đường.
"Đúng vậy, em là người ở thành phố Bắc bên kia, nhưng không ở trong thành phố, chỗ bọn em cách nội thành khá xa."
"Chị vừa nghe là biết ngay mà, không giấu gì em." Người đàn bà trung niên kia tặc lưỡi một cái: "Con dâu hai nhà chị là người ở chỗ các em."
Thấy hai người tán gẫu rất hăng say, hai người Đường Minh Sơn cũng không làm phiền.
Dù sao Nguyên Khang cũng chỉ là con nít, lần đầu vào thành phố lớn nên tất nhiên sẽ thấy tò mò với mọi thứ.
"Cha, nhiều ô tô quá, trong huyện chúng ta chỉ có mấy chiếc như thế thôi, còn cũ mèm nữa chứ."
"Qua mấy năm nữa là trong huyện chúng ta cũng có rất nhiều ô tô thôi." Đường Minh Sơn cười nói.
Trong huyện đã có điện rồi, các trấn trên cũng bắt đầu lần lượt nối dây điện, trong đội của họ cũng tích cực tham dự, nghĩ lại thì sau khi trấn trên có điện, chắc đội sản xuất cũng sẽ có điện sớm thôi.
Đường Minh Sơn hỏi một chút về chuyện nối dây điện, dựng cột điện, Nguyên Khang biết cái gì thì trả lời cái đó.
"Mẹ, chúng ta sẽ xuống ở trạm tiếp theo, mẹ chuẩn bị nhé."
Thấy sắp tới hẻm Trường Nhai, Đường Minh Sơn nhắc nhở mẹ Đường.
Mẹ Đường lập tức đứng dậy, nắm tay vịn để đi tới cửa sau, Đường Minh Sơn và Nguyên Khang xách đồ đi theo, sau đó khi xe dừng lại thì họ bước xuống cùng nhau.
Còn người đàn bà trung niên nói chuyện vui vẻ với mẹ Đường ban nãy đã xuống trạm từ lâu.
"Phía trước là trường mà con và A Lan học, chờ mẹ nghỉ ngơi cho khỏe rồi chúng ta đi dạo."
Đường Minh Sơn chỉ về hướng trường học và nói.
"Được, Nguyên Khang cũng phải đi xem, xem nhiều một chút." Mẹ Đường cười tủm tỉm xoa đầu Nguyên Khang: "Không phải cháu muốn làm bác sĩ sao? Trường đại học mà cha cháu học dạy người ta làm bác sĩ đấy!"
"Vâng ạ!"
Nguyên Khang gật mạnh đầu.
Lúc bọn họ về đến nhà thì cậu Lưu và Phong Ngọc Lan còn bận việc trong bếp.
"Ngọc Lan ơi." Mẹ Đường vừa vào sân đã kêu Phong Ngọc Lan.
"Con đây ạ." Phong Ngọc Lan đáp lời, đi cùng cậu Lưu ra ngoài để đón bọn họ.
Sau khi Nguyên Khang đi theo Đường Minh Sơn đặt đồ lên bàn trong nhà chính thì chạy về phía Phong Ngọc Lan bọn họ: "Mẹ! Thưa ông cậu ạ."
Cậu Lưu đang nói chuyện với mẹ Đường nghe thấy tiếng gọi ông cậu này, lập tức hớn hở ra mặt: "Nguyên Khang đấy sao? Lớn lên tuấn tú thật đó!"
Sau khi đồ ăn được dọn lên bàn, mọi người dùng bữa vô cùng náo nhiệt.
Từ lúc Nguyên Khang học lớp một thì không còn ngủ chung với mẹ Đường nữa, nó ngủ buồng ngoài còn mẹ Đường ngủ buồng trong.
Sau khi tới đây, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường ngủ trong phòng lớn, còn Đường Minh Sơn thì dẫn Nguyên Khang tới thư phòng để ngủ.
Sau khi cất đồ đạc xong, Phong Ngọc Lan dẫn Nguyên Khang đi tìm Vĩnh Bình.
"Con có mang chim gỗ cho Vĩnh Bình." Nguyên Khang lấy quà mà mình chuẩn bị ra.
"Tầm này Vĩnh Bình sắp về rồi, chúng ta qua kia chờ đi."
Vĩnh Bình đi học vẽ tranh.
"Vâng ạ."
Còn mẹ Đường thì vẫn đang nói chuyện với cậu Lưu, Đường Minh Sơn cũng ở đó.
Thím Lâm đang phơi củ cải sợi trong nhà, thấy cô dẫn một đứa bé đi vào thì biết ngay đây là ai.
"Đây là Nguyên Khang đúng không? Phải một lát nữa Vĩnh Bình mới về, vào đi, ăn chút bánh táo này." Thím Lâm chiêu đãi nhiệt tình.
Nguyên Khang kêu một tiếng bà Lâm khiến thím Lâm vô cùng vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-166.html.]
Chú út Lâm xem mắt thành công nhưng tìm hiểu hai năm rồi vẫn chưa kết hôn, một là vì công việc của hai người đều bận rộn, hai là vì họ cảm thấy không cần vội làm gì.
Thím Lâm chỉ cần anh ấy có đối tượng, chuyện khác không ép anh ấy.
Chờ ở nhà họ Lâm khoảng nửa tiếng thì Vĩnh Bình xách túi vải bố về tới, thằng bé chạy thẳng vào sân, hô to: "Bà nội, nghe thím Lý nói Nguyên Khang bọn họ đến rồi ạ?"
"Đến rồi đến rồi, đang ở đây chờ cháu này."
Thím Lâm cười tủm tỉm nói.
Nguyên Khang ngồi bên cạnh Phong Ngọc Lan đứng lên, Phong Ngọc Lan cười nhìn Vĩnh Bình đang đứng sững sờ đằng kia, nói với Nguyên Khang: "Đây là anh Vĩnh Bình của con."
"Anh Vĩnh Bình."
Nguyên Khang hơi ngại ngùng.
"Em Nguyên Khang."
Vĩnh Bình cũng rất ngượng.
"Vĩnh Bình, để túi xuống rồi dẫn em Nguyên Khang đi dạo xung quanh hẻm đi, nhưng nhớ là không được ra khỏi hẻm, thằng bé mới tới nên còn chưa quen với nơi này."
"Vâng!"
Vĩnh Bình nhanh chóng để túi xuống, kéo Nguyên Khang đi ra ngoài: "Anh dẫn em đi xem quầy bán quà vặt mới mở trong hẻm chúng ta!"
"Là cái nhắc tới trong thư ạ?"
"Đúng vậy."
Hai đứa ríu rít, thoáng cái đã chạy xa.
"Tụi con nít chơi thân nhanh mà, cháu yên tâm đi."
Thím Lâm cười.
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Cô ngồi thêm một lát rồi mới về thăm mẹ Đường.
Bây giờ mẹ Đường đã khỏe hơn một chút, không còn thấy say xe nữa, nói chuyện với cậu Lưu suốt cả buổi trưa.
Trong lúc đó Nguyên Khang có quay về một lần, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn dẫn nó tới tiệm sách, mẹ Đường nói bà sẽ ở lại nhà.
Thấy bọn họ đi rồi, cậu Lưu nói với vẻ hâm mộ: "Chị gái à, chị có phước thật đấy, con trai con dâu đều hiếu thảo và giỏi giang."
Mẹ Đường cũng biết một chút về chuyện con gái của cậu Lưu, nghe thế thì nói: "Sao con gái nhà cậu không muốn về thăm cậu?"
Nghe hỏi như thế, đôi mắt cậu Lưu đỏ lên.
"Không giấu gì chị, em biết lý do tại sao lại thế, mẹ con bé mất sớm, em vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi con bé lớn khôn, ai ngờ con bé..."
"Cậu cả tụi nhỏ, chuyện này tốt nhất là nên nói chuyện thẳng thắn, vốn đã chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, giờ mà còn không nói chuyện rõ ràng thì hiểu lầm sẽ lớn hơn nữa đấy."
Cậu Lưu lại thở dài: "Em, em thật sự không biết nên mở miệng hỏi thế nào."
Mẹ Đường nghe thế cũng không biết phải làm sao.
Chỉ có thể khuyên bảo ông ấy vài câu nhưng mãi đến giờ cơm chiều, cậu Lưu vẫn không khá hơn là bao.
Đến lúc ngủ buổi tối, mẹ Đường trở mình, nhắc tới chuyện này với Phong Ngọc Lan: "Con nói xem, người gửi thư về đây mấy năm qua có thật là con gái cậu ấy không?"
Phong Ngọc Lan giật mình: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ thế?"
Mẹ Đường hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nói: "Con không biết chứ mẹ có một người chị em tốt ở quê mẹ đẻ, cũng gả xa, ban đầu chỉ ít liên lạc với nhà mẹ đẻ bên này hơn nhưng mấy năm sau đó chỉ có một hai lá thư, trong thư cũng không trả lời cha mẹ mình tại sao những năm qua không về thăm nhà, chỉ hỏi thăm cha mẹ và anh trai mình thôi, bảo bọn họ giữ gìn sức khỏe."
Phong Ngọc Lan nghe thế thì ngồi dậy.
Mẹ Đường cũng ngồi dậy theo: "Sau đó anh trai cô ấy không yên tâm nên mới tự tới nhà chồng của em gái, cuối cùng biết được cô ấy đã qua đời từ hai năm trước rồi, vì không muốn khiến cha vợ bọn họ đau khổ nên chồng cô ấy mới giả mạo vợ mình, gửi thư về."
"Không nhận ra nét chữ ạ?"
"Ngọc Lan à, rất ít người thuộc thế hệ của mẹ biết chữ, đa số là nhờ người viết thư hộ."
Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn, bây giờ cô cũng thấp thỏm theo: "Đừng nói là xảy ra chuyện thật rồi nhé?"
"Mẹ chỉ lo là vậy thôi, con nghĩ thử xem, mấy năm qua con bé không về thăm cha, dù sao cũng phải có lý do chứ?"
Mẹ Đường nói ngập ngừng.
Phong Ngọc Lan gật đầu: "Đúng thế."
Có lẽ vì những lời mẹ Đường nói trước khi ngủ nên ban đêm Phong Ngọc Lan nằm mơ, toàn mơ thấy Lưu Phân gặp chuyện rồi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần không được tốt lắm, Đường Minh Sơn cho rằng cô bị cảm lạnh, còn tính đi mua thuốc cho cô, ai ngờ lại bị cô giữ lại: "Minh Sơn, anh nói xem... Lưu Phân còn sống không?"