Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:36:33
Lượt xem: 95
Chú út Lâm ăn cơm cũng không yên, ăn cơm xong thì đi tới phòng bên, nói chuyện phiếm với Đường Minh Sơn và cậu Lưu ở nhà trên.
Phong Ngọc Lan rửa mặt xong liền trở về phòng đọc sách.
Chờ tới lúc Đường Minh Sơn quay về, Phong Ngọc Lan đã chuẩn bị lên giường nghỉ rồi: “Đi hết rồi?”
“Đi hết rồi.” Đường Minh Sơn cười:” Chỉ là không muốn nghe thím Lâm nói đến chuyện kết hôn.”
Phong Ngọc Lan cũng cười: “Mau đi tắm rồi đi ngủ thôi.”
“Ừ.”
Hôm sau lúc đi học, Phong Ngọc Lan phát hiện vẻ mặt La Thanh Hồng có gì đó không đúng, học bài với tâm trạng thấp thỏm, tan học cũng ngẩn người, chẳng có ghi chép gì, vừa nhìn là biết không nghe lọt tai câu nào.
“Thanh Hồng, chị sao thế?”
Mãi cho đến chiều cô ấy vẫn như vậy, Phong Ngọc Lan không nhịn được hỏi: “Không thể tiếp tục như thế được, tiết học hôm nay rất quan trọng.”
Còn đưa bài đã ghi chép hồi sáng cho cô ấy, bảo cô ấy chép lại rồi quay về ôn tập.
Nghe là thế, chợt nước mắt La Thanh Hồng rơi xuống: “Hồi, hồi chị về quê, người trong nhà đều nói chị thật dũng cảm, là anh hùng nhỏ của cả nhà, nhưng khi chị khó khăn lắm mới thi được vào đại học, chị lại biến thành kẻ thừa trong nhà là sao?”
“Chuyện là thế nào?”
Phong Ngọc Lan ôm lấy bả vai gầy yếu của cô ấy.
La Thanh Hồng nhỏ giọng nhắc đến chuyện của mình.
Cô ấy là đứa thứ ba trong nhà, bên trên còn hai anh trai, bên dưới có một cậu em trai và một cô em gái, hồi ở nhà cuộc sống cũng coi như không tệ, cha mẹ đều là công nhân, ông nội cũng có tiền hưu trí.
Trước tình huống nhà không phải con một nên phải có một đứa về quê, cha mẹ nhà họ La lâm vào trầm mặc.
Hai anh trai vừa mới kết hôn không lâu, em trai và em gái mới mười mấy tuổi, chỉ còn La Thanh Hồng, ở cái tuổi lúng ta lúng túng không đính hôn với ai, vừa hay đã thành niên.
Dưới sự khuyên nhủ của chị dâu và mẹ, La Thanh Hồng cũng muốn cống hiến một chút cho tổ quốc, cho nên cô ấy đi đăng ký.
“Chị nhớ rõ ngày mà chị phải đi, cha mẹ nhét cho chị mấy chục đồng, còn có không ít phiếu thực phẩm, chị dâu cả còn giặt quần áo giặt sạch cho chị, chị dâu hai làm quần bò xanh cho chị, em trai và em gái để dành tiền mua cho chị một đôi giày vải, anh cả anh hai cùng đưa chị lên xe, còn nói chờ sau khi chị quay về thành phố, sẽ tìm cho chị một công việc tốt, một nơi ở tốt.”
Giọng nói của La Thanh Hồng như đang run rẩy.
“Cuộc sống ở nông thôn quả thật rất khó khăn, nhưng chị không thấy khổ, ở chung với các đồng chí ở viện giáo dục thanh niên cũng rất ổn, cũng không biết từ lúc nào thư trong nhà ngày càng ít, chị chỉ biết là em trai đã kết hôn, trong nhà có thêm vài đứa cháu, em gái cũng bắt đầu đi xem mắt rồi.”
Còn cô ấy, cũng đã kết hôn với một đồng chí địa phương trong đội sản xuất.
“Lúc chị và chồng xác nhận quan hệ, cố ý viết thư về nhà nói cho cha mẹ chị biết, chị có người yêu rồi, họ trả lời rất nhanh, còn chúc phúc cho bọn chị nữa.”
La Thanh Hồng giật khóe miệng: “Bọn chị kết hôn, cha mẹ chồng đối xử với chị cũng rất ổn, may mắn thay kỳ thi đại học được khôi phục, chồng chị cũng tốt nghiệp trường trung học phổ thông, bọn chị cùng nhau tham gia kỳ thi đại học nhưng chồng chị trượt, chị thì đỗ.”
“Cha mẹ chồng lo rằng sau khi chị ra thành phố sẽ không trở về nữa, nhưng chồng chị tin chị, anh ấy bảo chị chờ anh ấy, chắc chắn năm nay có thể thi đỗ, cho dù không phải cùng một trường đại học nhưng cũng ở cùng một thành phố, chị và anh ấy cùng trở về nhà chị, biết được tin chị thi đỗ đại học, khi chị muốn ở lại, ban đầu cha mẹ chị còn rất vui vẻ, cảm thấy chị đã giữ được thể diện cho họ.”
“Nhưng dần dần, anh trai, chị dâu và em trai em gái đều cảm thấy từ sau khi chị trở về đã tăng thêm gánh nặng trong nhà, đầu tiên là yêu cầu chị cho nhà thêm chút ít lương thực, hoặc là phí sinh hoạt, tối qua chị đi vệ sinh thì nghe thấy cả nhà đang ở nhà trên bàn bạc, xem làm cách nào để chị tự dọn ra ngoài...”
Ngồi trong đó đều là người thân của cô ấy, nhưng cô ấy lại cảm thấy cả người rét run.
La Thanh Hồng nhìn về phía Phong Ngọc Lan, ấm ức tràn đáy mắt: “Chị không phải ở nhà không đâu, việc nhà chị đều làm hết! Tháng nào chồng chị cũng gửi lương thực tới, chị ở đó, cũng là ở chung phòng nhỏ với mấy đứa cháu, chị nằm đất...”
Cuối cùng, cô ấy cũng không kiềm chế được nữa, bật khóc thành tiếng.
Các bạn học vội nhìn qua, các bạn nữ và Phong Ngọc Lan cùng an ủi đối phương.
Cũng may tiết sau phải hai mươi phút nữa mới vào, nếu không tốn cả một tiếng rưỡi thì La Thanh Hồng cũng không ổn định được.
“Đừng khóc nữa.” Phong Ngọc Lan lau khô nước mắt cho cô ấy.
Một bạn học nữ khác thở dài nói: “Tình huống của cậu không khác tớ là bao, trong nhà tớ còn có hai ông anh trai, còn có hai đứa cháu nữa, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy sau khi tớ trở về là đồ thừa nên tớ muốn xin ở trọ trong trường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-156.html.]
“Tớ nghe nói ký túc xá đã đủ rồi, không còn chỗ ở đâu.” Một bạn nữ khác cau mày nói.
“Đúng vậy, bây giờ tớ... ở nhờ nhà của cậu, mợ tớ vẫn dành cho tớ ánh mắt, nếu không phải không thể ở trong trường, tớ đã dọn đi từ lâu rồi!”
La Thanh Hồng lắng nghe, hóa ra có nhiều người không khác tình huống của cô ấy là bao, cô ấy hít một hơi thật sâu: “Hay là mấy người chúng ta cùng thuê phòng ở đi, đều là bạn học với nhau, chúng ta sẽ thuê hai gian phòng, vậy thì cũng có thể ở được vài người!”
Câu nói này khiến cho mấy bạn nữ hơi lung lay.
Thấy sắp tới giờ, Phong Ngọc Lan nói: “Học hết tiết cuối thôi, học xong đi, tan học xong sẽ bàn với nhau.”
“Được!”
Nhưng lúc giảng bài, giáo viên vẫn nhìn ra mấy bạn nữ bên dưới có gì đó thấp thỏm, một người không yên thì thôi, đây lại là mấy người liền, có gì đó không đúng nên đặt sách xuống, gọi hết mấy người La Thanh Hồng ra hành lang nói chuyện.
Đám người Phong Ngọc Lan nhao nhao nhìn ra ngoài.
“Đọc sách hết đi, đừng có nhìn ra ngoài.”
Sau khi giáo viên phát hiện, bước vào lớn tiếng nói.
Thế nên bọn Phong Ngọc Lan đành tự đọc sách và làm bài.
Đợi tới khi bọn La Thanh Hồng quay về, người nào người nấy mặt mày hớn hở, giáo viên cũng tiếp tục dạy.
Sau khi tan học, La Thanh Hồng kéo Phong Ngọc Lan lại kích động nói: “Thầy giáo nói sẽ trình bày chuyện ký túc xá với trường, ký túc xá vốn đã đầy, nhưng có một phần không có người ở, chỉ cần thông qua thì bọn chị có thể vào ở rồi!”
“Không chỉ là lớp chúng ta mà các bạn trong trường nếu còn muốn nội trú thì đều có thể đi báo với thầy cô!”
Phong Ngọc Lan cũng rất vui: “Đây là một chuyện tốt đó!”
Lớp trưởng cũng đã bắt đầu nói chuyện xin ở ký túc xá trên bục giảng cao, La Thanh Hồng nhanh chóng đi báo danh.
Phong Ngọc Lan nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt cô ấy, cũng cười theo.
Buổi tối khi nói chuyện này với Đường Minh Sơn, Đường Minh Sơn liền nhắc tới một bạn học trong lớp anh: “Cậu ta cũng không phải ở trong viện giáo dục thanh niên thi đỗ đại học rồi trở về thành phố, chỉ là vợ cậu ta ở trong viện giáo dục thanh niên, cũng thi đỗ đại học, nhưng bởi vì nhà nghèo nên tặng cơ hội lên đại học tặng cho cậu ta, còn mình thì ở nhà chăm con.”
“Kết quả không ngờ rằng sau khi người này lên đại học thì coi cô gái trong lớp anh làm người yêu rồi.”
“Là bạn nữ duy nhất trong lớp anh sao?”
“Đúng.” Đường Minh Sơn gật đầu: “Thật ra không ai biết cậu ta đã kết hôn sinh con, nhưng ở trường khác cũng xảy ra chuyện gần như thế, cho nên trường học bắt đầu kiểm tra gia đình của mỗi sinh viên, thậm chí còn gửi thư đến các công xã hỏi, sau đó cậu bạn này bị lộ rồi.”
“Hôm nay bị đuổi học, toàn trường có tất cả ba người như vậy.”
“Làm tốt lắm!”
Phong Ngọc Lan mắng: “Đồ vô lương tâm!”
Đường Minh Sơn gật đầu: “Đúng là chẳng có chút lương tâm nào, loại người như vậy dù có làm bác sĩ cũng không phải bác sĩ tốt lành gì cả.”
“Chắc chắn rồi.” Phong Ngọc Lan nghĩ mà sợ: “Vẫn phải học cách làm người trước đã.”
Cách vách lại truyền đến tiếng cãi vã của thím Lâm và chú út Lâm, hai người còn chưa kịp nghe kỹ, đối diện lại truyền đến tiếng khóc đau khổ.
Cửa chính nhà trên bị đẩy ra, quần áo cậu Lưu cũng không được mặc chỉnh tề, vội vàng hoảng hốt đi xem tình huống nhà đối diện.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng nhanh chóng đuổi theo.
Ông già ở cửa đối diện đã qua đời.
“Sau khi ăn cơm tối xong, bỗng nhiên nói muốn tắm, bọn nhỏ đun nước cho ông ấy tắm rửa xong, ông ấy lại chỉ trỏ.”
“Chỗ mẹ chồng tôi để áo liệm cho ông ấy, lúc ấy tôi đã cảm thấy không đúng, sau khi chồng tôi mặc vào cho ông ấy, không bao lâu liền tắt thở.”
Gia đình này họ Bồ, mẹ chồng thím Bồ đã mất hai năm, trước khi đi đã làm xong áo liệm cho hai vợ chồng, không nghĩ rằng hai năm sau, cha chồng cũng rời đi.