Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:06:03
Lượt xem: 99
“Anh ba, chị dâu ba, hai người đi chơi ở đâu mà đến đây thế?” Đường Văn Cường lớn tiếng chào hỏi.
Khuôn mặt Xuân Phân hơi đỏ lên, nhưng cũng chào theo: "Anh ba, chị dâu ba.”
“Ừ.” Phong Ngọc Lan đáp lại: "Bọn chị từ chỗ bà tổ đến đây.”
Đường Văn Cường hiểu ngay, lượng tuyết dày đặc như vậy, chắc là phải qua bên đó dọn tuyết, thấy mặt vợ đỏ ửng lên nên Đường Văn Cường không kéo cô ấy qua, sau khi chào vợ chồng Phong Ngọc Lan thì họ rẽ vào ngã ba.
Hai bên có một khoảng trống, khi vợ chồng Phong Ngọc Lan đến nơi mà vợ chồng Đường Văn Cường đứng thì người kia đã bỏ đi.
Vì để dọn tuyết, họ đã đi ủng đi mưa, đi bộ không có cảm giác, nhưng ở nhà nghỉ ngơi một lúc, thấy chân lạnh như băng.
Cha Đường đun nước, bảo họ ngâm chân vào nước nóng rồi hãy thay giày bông.
Thế là hai người cùng ngâm chân, Nguyên Khang thấy vậy cũng nhảy vào góp vui, thành ra ba người cùng ngâm chân vào trong chậu.
“Sao tay lạnh thế?” Phong Ngọc Lan nhéo tay anh hỏi.
Nguyên Khang nhìn Đường Minh Sơn rồi nói nhỏ: “Nãy con ở cùng Đại Ngưu một lúc.”
“Chỉ một lúc thôi à?” Đường Minh Sơn cau mày.
Giọng của Nguyên Khang càng nhỏ hơn: “… Nhiều lúc?”
Đường Văn Tuệ đi ngang qua, nghe vậy thì lớn tiếng: “Từ lúc hai anh chị đi ra ngoài, thằng bé đã đi đến chuồng bò rồi, trước khi anh chị về một lúc thì nó mới chạy vào nhà bếp.”
Nguyên Khang vội vã đứng lên, nhìn Phong Ngọc Lan rồi lại liếc sang Đường Minh Sơn.
“Con sai rồi.”
“Không phải nói con sai rồi, chỉ sợ con bị cảm thôi.” Phong Ngọc Lan xoa bàn tay bé nhỏ đang lạnh: "Cảm lạnh rồi thì sao?”
“Đưa đi bệnh viện huyện, bảo bác sĩ hung dữ nhất ở đấy tiêm cho con, truyền nước, rồi cho uống thuốc đắng nhất!” Đường Minh Sơn ngồi ở bên cạnh nói với giọng đe dọa.
Cái miệng nhỏ của Nguyên Khang méo vào, nước mắt chảy xuống.
Phong Ngọc Lan nhịn cười: "Muốn không phải đi viện thì ngâm nước lạnh ít thôi, đã biết chưa?”
“Biết rồi ạ.”
Đường Văn Tuệ ôm đồ về, thấy nó khóc thút thít, quay sang làm mặt quỷ cho nó xem: "Này thì không nghe lời này.”
Nguyên Khang vội lau nước mắt, cơ thể bé nhỏ dựa vào Phong Ngọc Lan bên cạnh: "Mẹ ơi…”
“Rồi rồi, nước sắp nguội rồi, mẹ lau chân cho con nhé.” Phong Ngọc Lan lau khô chân cho nó, sau khi xỏ giày bông thì bảo nó vào trong nhà bếp ngồi.
“Tuyết lại rơi rồi.” Đường Minh Sơn vừa xỏ giày bông lại thấy tuyết rơi trong sân.
Phong Ngọc Lan thoa một ít kem dưỡng da lên mặt, nghe vậy cũng quay đầu sang: "Anh qua đây, em thoa cho anh một ít kem.”
Đường Minh Sơn đi qua, Phong Ngọc Lan bôi một ít kem lên mặt anh, rồi chỉnh lại quần áo cho anh: "Anh vào nhà đi, hôm nay trời lạnh, dễ bị cảm lắm.”
“Ừ.”
Hai người nối đuôi nhau vào nhà.
Tuyết năm nay lớn hơn tuyết năm ngoái, cũng kéo dài hơn.
Anh em Đường Minh Sơn mỗi khi thức dậy vào buổi sáng, việc đầu tiên làm là dọn sạch tuyết trong sân, rồi dọn đường, hoặc là đi theo đội trưởng dọn đường bên ngoài.
Mà Phong Ngọc Lan và những người khác sẽ có một chút thời gian rảnh trong năm nay, Dương Bảo Quốc năm nay không thu được gì nên họ cũng không làm những việc đó.
Hơn nữa có hai đợt giao hàng năm nay, chiếc ví cũng phình to.
Nguyên Khang và A Tráng đang cuộn vòng sắt trên nhà chính, chị dâu họ bế Nhị Yêu Muội đến chơi cùng, Phong Ngọc Lan cũng bế con bé.
Bây giờ Yêu Muội thích nghịch tóc nhất, tóc của Phong Ngọc Lan dài và thắt b.í.m đôi, Yêu Muội nắm lấy một cái là không muốn buông ra.
“Yêu Muội, con làm gì thế?”
Chị họ chỉ vào tay của con bé, khẽ cau mày nói.
Tuy Yêu Muội còn bé nhưng cũng biết mẹ đang giận nên buông tay ra ngay, vùi đầu vào trong lòng Phong Ngọc Lan.
“Con bé này…”
Phong Ngọc Lan xoa đầu con bé, đội một chiếc mũ tròn nhỏ, cảm giác thật mềm mại.
“Chỉ thích nắm tóc người ta thôi.” Chị dâu họ chỉ vào đầu mình: "Tóc còn chưa nhổ!”
Chị dâu hai Đường nghe vậy thì bật cười: "Oan cho Yêu Muội quá, con chẳng có bao nhiêu đâu.”
Chị dâu họ giả vờ sắp đánh cô ta, chị dâu hai Đường trốn sau lưng mẹ Đường: "Mẹ xem kìa, con nói thật mà chị dâu không vui.”
Mẹ Đường nắm tay chị dâu họ híp mắt cười: “Cô muốn hỏi cháu chuyện này.”
“Thím hai nói đi ạ.”
“Em trai nhỏ nhất bên nhà mẹ cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đường Văn Tuệ và Phong Ngọc Lan cùng quay sang.
Chị dâu họ nghe vậy thì mặt mày hớn hở: "Mười chín ạ, mới xây lại nhà năm ngoái, định để thêm hai năm nữa sẽ thuận tiện cho việc cưới hỏi.”
“Xem mắt ai thế?” Phong Ngọc Lan hỏi nhỏ Đường Văn Tuệ.
Đường Văn Tuệ nói nhỏ: “Hôm đấy thím Trương sang tìm mẹ, muốn xem mắt cho Thục Phân thì phải?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-150.html.]
“Cũng có thể.” Phong Ngọc Lan gật đầu.
Chị dâu họ đã hiểu ý của mẹ Đường, thế là liến thoắng kể về em trai của mình, ưu điểm hay khuyết điểm gì cũng nói ra hết, cuối cùng còn bày tỏ rõ ràng, nhà mẹ đẻ của chị ấy không có bất cứ yêu cầu quái đản gì đối với con dâu, chỉ cần cố gắng sống tốt là được.
Sau khi chị dâu họ rời đi, chị dâu hai Đường nói: “Nói là cố gắng sống tốt nhưng thật ra là phải chăm chỉ chịu khó, một tay làm mọi việc.”
“Quan trọng hơn là không được làm loạn.” Mẹ Đường cười: "Nếu tìm được một người như thím năm của mấy đứa, thì người ta có chịu không? Hơn nữa, tính tính mẹ của chị dâu mềm mỏng như mợ cả của mấy đứa.”
“Mẹ, mẹ định mai mối cho Thục Phân ạ?” Đường Văn Tuệ hỏi.
“Mẹ chỉ hỏi đôi ba câu, nhà mẹ đẻ của chị ấy có địa thế đất đai bằng phẳng, ruộng đồng phì nhiêu, đội sản xuất bên đó tốt hơn bên mình nhiều.”
Nói thế thôi nhưng mấy người họ cũng nghe ra được ý của bà là muốn mai mối cho cô ấy.
Khi Đường Minh Sơn và những người khác quay về, Phong Ngọc Lan nhắc nhở bọn họ một chuyện: "Chị có cảm giác dường như những gì mẹ biết về em trai của chị dâu không chỉ dừng lại ở đấy.”
“Chuyện này anh cũng biết một chút.” Đường Minh Sơn cười: "Chương Nam Tuyền từng hỏi anh, lúc đấy cũng đoán ra được một ít, có lẽ là người mà Thục Phân nhắc đến.”
“Bảo sao.” Phong Ngọc Lan mỉm cười, ôm lấy cánh tay của anh, tựa đầu vào vai anh, nhìn tuyết rơi đầy trời, khẽ nói: “Chúng ta kết hôn sắp được ba năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”
Đường Minh Sơn ôm cô vào lòng: "Đúng thế.”
Hai người đứng ở ngoài hiên nhà, dựa vào người nhau.
Anh hai Đường định đi vệ sinh nhưng vừa bước ra đã thấy hai người ôm nhau nên vội vàng quay lại.
“Anh không định đi vệ sinh à?” Chị dâu hai Đường đang cắn hạt dưa nhìn sang với vẻ mặt khó hiểu.
“À ờm thì đợi thêm lúc nữa rồi đi.” Anh hai Đường ho nhẹ.
Đường Văn Tuệ nghe thế thì cười: “Chắc là anh ba với chị dâu ba đang chim chuột ở bên ngoài chứ gì.”
Vừa dứt lời thì vợ chồng Phong Ngọc Lan đi vào trong.
Lúc nãy Đường Minh Sơn nhìn thấy anh hai Đường, vốn dĩ Đường Minh Sơn không định đi vào, nhưng Phong Ngọc Lan nghĩ, trời lạnh như này mà anh hai Đường vẫn đi ra ngoài thì chắc là mót lắm.
Nên kéo Đường Minh Sơn đi vào.
“Anh hai, đi đi.” Đường Minh Sơn ngồi xuống nói.
Anh hai Đường không xấu hổ, nhanh chân đi ra ngoài.
Năm nay đón tết cũng như năm ngoái, ăn cơm tất niên ở nhà bác cả Đường, năm ngoái có thêm Yêu Muội, năm nay thì thêm Xuân Phân.
Người trong nhà ngày càng nhiều, các bậc trưởng bối vui lắm.
Trên bàn anh, ba anh em của bác cả Đường bày tỏ sự kỳ vọng lớn vào vợ chồng Phong Ngọc Lan sắp vào đại học.
Hai người họ cũng uống rượu mà họ mang đến, Phong Ngọc Lan có tửu lượng kém nhưng cô cũng uống để góp vui, và Đường Minh Sơn đã ôm cô về.
Tỉnh dậy vào trưa ngày hôm sau, Đường Văn Tuệ vội đút cho cô canh nóng: "Chị còn đau đầu không?”
“Hơi hơi.” Phong Ngọc Lan đáp.
Nhưng cũng may là rượu được làm từ lương thực trong nhà, không gây hại cho sức khỏe.
Đường Minh Sơn về nhà sau khi ra ngoài, bỏ mũ xuống rồi giũ tuyết rơi, định vào phòng xem cô như thế nào, nhưng lại nghe thấy giọng của Phong Ngọc Lan phát ra từ trong nhà bếp, nên anh đi vào nhà bếp.
“Em dậy rồi sao?”
“Dậy rồi.” Phong Ngọc Lan gật đầu, thấy anh đi ủng đi mưa thì biết anh vừa đi ra ngoài: "Anh cũng qua đây đi?”
“Ừ.”
Đường Minh Sơn húp một ngụm trong bát của Phong Ngọc Lan.
Trong nhà có xe bò nên sẽ tiện cho việc sang nhà chị cả Đường, anh hai Đường đánh xe, chị dâu hai Đường và cha Đường. mẹ Đường và cả Nguyên Khang cũng đi cùng.
Ngày hôm sau quay về, kéo theo vợ chồng chị cả Đường và ba đứa con đi cùng.
Dù sao thì tháng giêng cũng rất náo nhiệt.
“Sau khi đến trường, nhớ viết thư về.” Cha Đường dặn dò vợ chồng Phong Ngọc Lan.
Trường của họ khai giảng sớm hơn trường của Nguyên Khang nên phải đi trước.
“Muốn ăn gì thì viết thư về, mẹ làm rồi gửi lên cho.” Mẹ Đường cầm tay Phong Ngọc Lan nói.
“Vâng.” Phong Ngọc Lan nắm lấy bàn tay gầy gò của bà: "Mẹ và cha phải giữ gìn sức khỏe nhé ạ.”
Nhà bác cả Đường và chú ba Đường mang đến mấy dây thịt khô và một ít đồ ăn.
“Nếu không ở trường, có thể ăn những món này bất cứ lúc nào.”
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn xin nhận tấm lòng của mọi người.
Sau khi anh hai Đường chuẩn bị xe bò xong xuôi, liền đánh xe vào trong sân đợi bọn họ.
“Nguyên Khang, con nhớ phải nghe lời, mẹ và cha cũng phải đi học, đến cuối kỳ, chúng ta sẽ thi xem ai được điểm tốt hơn nhé.” Phong Ngọc Lan ôm Nguyên Khang, nói khẽ.
Hai mắt Nguyên Khang đỏ lên, nhưng vẫn vươn bàn tay nhỏ ôm lấy cổ cô: "Vâng ạ.”
“Ngoan.” Phong Ngọc Lan xoa đầu nó: "Phải nghe lời ông bà, nghe lời bác trai bác gái, nhớ chưa? Phải nghe lời cô út nữa đấy.”
“Vâng.” Nguyên Khang cọ vào mặt cô, nói nhỏ: “Việc cha mẹ giao cho con, con sẽ không quên, lát nữa con sẽ nói với bà nội.”
Đường Minh Sơn đi qua đúng lúc nghe thấy câu này, anh hơi khom người xuống nhìn chằm chằm Nguyên Khang: “Hôm qua con đã hứa với cha rồi, là nam tử hán thì cái gì được làm, cái gì không được làm, con phải có chừng mực.”
“Con biết rồi ạ.” Nguyên Khang đưa tay về phía anh.