Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:03:11
Lượt xem: 103
Lúc này, Đường Minh Sơn đang quét sân, Phong Ngọc Lan đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang bưng lên bàn.
Đây là bữa sáng Đường Minh Sơn mới đi mua về.
"Cậu qua ăn mì đi ạ."
Thấy ông ấy đi ra, Phong Ngọc Lan lên tiếng chào hỏi.
"Chờ cậu một chút." Nhìn bát mì nóng hổi trên bàn, cậu Lưu bước nhanh ra ngoài sân, qua cách vách nhờ người làm bên đó nói với cấp trên giúp mình một tiếng rằng hôm nay ông ấy nghỉ phép.
Chú Lâm vốn đang chuẩn bị đóng cửa đi làm, nghe vậy bèn nhìn cậu Lưu từ trên xuống dưới một lượt: "Được quá nhỉ, nhiều năm như vậy rồi cuối cùng ông cũng muốn nghỉ phép."
Từ sau khi con gái đi lấy chồng đến giờ, nhà cậu Lưu lúc nào cũng vắng lặng. Thế là cậu Lưu quyết đoán làm việc liên tục không nghỉ nữa. Ngày nào ông ấy cũng muốn đi làm, dù cấp trên có khuyên bảo kiểu gì cũng vô ích.
"Ông nói lảm nhảm gì đó." Mặt mày cậu Lưu hồng hào tươi sáng: "Nói giúp tôi một tiếng nhé, tôi về nhà ăn mì cháu dâu nấu đây. Chờ thêm lát nữa mì nó nở ra mất!"
Nghe vậy, chú Lâm nhớ tới đôi vợ chồng trẻ vừa tới đây ngày hôm qua, cũng hiểu tại sao ông ấy muốn nghỉ phép: "Đi đi đi đi, tôi cũng phải đi làm đây."
Sau khi ăn sáng xong, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan đi dạo khắp nơi xung quanh với cậu Lưu. Ông ấy giới thiệu cho hai người biết chợ ở đâu, nơi nào có bán quần áo và đồ dùng lặt vặt. Cả ba người cùng đi một vòng như thế.
Buổi trưa, cậu Lưu mua một con cá nặng hơn hai cân về. Phong Ngọc Lan bèn làm món cá kho rồi bảo Đường Minh Sơn hấp thêm bánh bao nữa. Cậu Lưu ăn ngon miệng, khen không dứt.
Cơm trưa nay là cậu Lưu mời, không lấy tiền của bọn họ.
Buổi chiều, ông ấy lại dẫn hai người đi qua thăm hỏi mấy người hàng xóm khá tốt bụng xung quanh. Trong đó phần lớn đều là công nhân nhà máy như cậu Lưu.
Ngày hôm sau, nụ cười trên mặt cậu Lưu hơi ảm đạm xuống.
Bởi vì Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan đã mua chăn đệm gối chiếu về dọn vào ở nhà phía đông rồi.
Ngoài ra hai người còn mua bếp lò nữa. Mùa đông có cái bếp lò để trong phòng sưởi ấm và hong khô quần áo cũng tiện lợi.
Tối hôm đó, Phong Ngọc Lan vào bếp làm thịt kho và mấy món ăn nữa để Đường Minh Sơn uống với cậu Lưu mấy chén.
Còn tiền thuê phòng thì trước đó bọn họ đã trả trước tám tháng rồi. Cậu Lưu bảo trước khi vào học thì bọn họ ở bao lâu cũng được, ông ấy sẽ không thu tiền.
Nhưng vợ chồng Phong Ngọc Lan lấy cớ nhớ nhà nên mấy ngày sau đã dọn dẹp lại đồ đạc, khoá cửa nhà phía đông lại rồi tạm biệt cậu Lưu về quê.
Chìa khoá nhà phía đông và chìa khoá cổng đều là đồ mới cậu Lưu vừa tìm người thay lại. Ông ấy đưa hết cho bọn họ, không giữ chiếc nào.
Cậu Lưu tiễn hai vợ chồng ra đầu hẻm rồi đứng đó hồi lâu sau mới xoay người về nhà.
Lúc về ông ấy đi ngang qua nhà họ Lâm, chú Lâm xách rượu đi ra nói: "Sao, lại cảm thấy trống vắng rồi hả?"
Cậu Lưu đứng yên nhìn căn nhà của mình một chút: "Đúng là hơi vắng vẻ thật. Bỗng nhiên có được mấy ngày náo nhiệt, bây giờ người ta đi rồi tôi lại không quen."
"Nào, để tôi uống với ông vài chén." Chú Lâm lắc lắc rượu trong tay: "Dù sao thì bọn họ cũng là sinh viên muốn lên đây học mà. Nhiều lắm là tháng sau sẽ lại tới cho mà xem."
"Đúng vậy đúng vậy." Cậu Lưu gật đầu liên tục.
Vợ chồng Phong Ngọc Lan cũng không đi ra bến xe ngày mà là qua chỗ trước đó Dương Bảo Quốc giới thiệu cái đã.
Lúc đến tỉnh, Đường Minh Sơn có viết cho Dương Bảo Quốc một lá thư hỏi thăm "đường ra".
Dương Bảo Quốc nhanh chóng trả lời, "giới thiệu" cho bọn họ hai chỗ. Bây giờ Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan đang đi theo bạn của Dương Bảo Quốc đi lấy cuộn len.
Len cuộn này đều được dệt từ bông vải, mặc dù có chút tì vết nhưng cũng không có vấn đề gì lớn. Quan trọng là lấy càng nhiều thì càng rẻ.
Thật ra như này có vẻ giống kiểu bán sỉ ở chợ đen.
Một cuộn len ở trong huyện bán mấy đồng lận mà ở đây cũng là cuộn len đó, chất lượng ngang bằng hoặc còn tốt hơn lại được tính bằng mấy đồng một cân.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn lấy hết hai trăm đồng tiền hàng. Tất cả đều được gửi qua bưu điện về nhà ngang. Trước mặt hai người, hàng được đóng gói đưa qua cục bưu chính để gửi đi.
Sau khi lấy được xác nhận gửi hàng, hai người lại đi dạo thêm một hồi, mua thêm chút đồ lặt vặt rồi mới ra bến xe.
Lần này bọn họ đi thẳng về huyện.
Đường Minh Sơn đã viết thư cho Liêu Thiên Cường kể lại chuyện mình đã tìm được nơi ở, cũng bày tỏ lòng biết ơn với anh ấy. Sau đó Liêu Thiên Cường cũng đã gửi thư lại trả lời rồi nên bọn họ không cần qua đó làm phiền anh ấy nữa.
Lúc xe đến bến xe ở huyện thì trời đã tối.
Hai người về thẳng nhà ngang. Hôm nay vừa lúc là thứ bảy nên chiều hôm qua, mẹ Đường và Nguyên Khang đã được anh hai Đường đón về quê rồi. Thành ra bây giờ trong nhà bọn họ không có ai cả.
Cũng may bọn họ có chìa khóa.
Thấy bọn họ trở lại, Tống Chi rất vui vẻ, không cho bọn họ nấu cơm: "Qua nhà em ăn bữa cơm đi!"
Vậy nên hai vợ chồng dọn dẹp một chút rồi qua nhà Tống Chi ăn tối.
Tài nấu nướng của Hồng Kiến Quân càng ngày càng tốt. Phong Ngọc Lan còn khen đôi câu. Tống Chi cũng kể lại cho hai người nghe mấy ngày nay mẹ Đường và Nguyên Khang đã sống thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-147.html.]
Bởi vì con của mấy nhà chị dâu Vương đều được Phong Ngọc Lan dạy dỗ nên bọn họ cũng biết ơn, rất quan tâm chăm sóc mẹ Đường nên cuộc sống của hai bà cháu cũng không tệ.
"Chỉ là nhà cách vách chẳng nói năng gì. Em cảm thấy như vậy cũng tốt."
Tống Chi hạ thấp giọng nói một câu.
Phong Ngọc Lan gật đầu: "Vậy cũng được."
Biết tin bọn họ quay về, Triệu Thiên có qua nhà ngồi một hồi nhưng chị dâu Triệu thì không qua.
Phong Ngọc Lan cũng không hỏi gì, nên làm gì thì làm nấy.
Chiều chủ nhật, anh hai Đường đưa mẹ Đường và Nguyên Khang tới đây mới biết hai người đã về rồi.
"Hai em định bán kiểu gì?"
Biết bọn họ cầm hàng về, anh hai Đường thấp giọng hỏi.
Lúc này người một nhà đều đang ngồi quanh bếp lò sưởi ấm.
Nguyên Khang rúc trong lòng Phong Ngọc Lan nghịch đồ chơi cô mang từ trên tỉnh về.
"Chẳng phải chúng ta có xe trâu à? Cứ đánh xe trâu đi từng thôn bán thôi."
Đường Minh Sơn cười nói.
"Hai con phải cẩn thận một chút nhé."
Mẹ Đường nói.
"Mẹ cứ yên tâm đi, anh Dương có nói sẽ giúp con."
Bởi vì đồ còn chưa về đến nơi nên Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn chưa quay về đội sản xuất ngay mà chen chúc ngủ tạm trước đã.
Phong Ngọc Lan, Nguyên Khang và mẹ Đường ngủ trong phòng. Đường Minh Sơn ngủ ở ván gỗ bên ngoài.
Bên cạnh có bếp lò ấm áp nên anh ngủ ngoài đó cũng không quá lạnh.
Mấy ngày sau, đồ bọn họ mua được gửi tới nơi. Bởi vì Đường Minh Sơn vẫn luôn để mắt đến nên đồ vừa tới nơi anh đã chở thẳng đến nhà Dương Bảo Quốc.
Anh hai Đường nhận được lời nhắn, lập tức đánh xe trâu tới.
Buổi tối, bọn họ ăn cơm tối xong rồi mới lên đường. Phong Ngọc Lan còn làm thêm một vài món ăn để bọn họ cất đi: "Khi nào đói thì lấy ra ăn. Bánh bột ngô có bị nguội cũng không cứng, không làm người ta mắc nghẹn đâu."
"Nhớ cẩn thận nhé."
Mẹ Đường cũng dặn dò.
"Vâng ạ." Anh hai Đường gật đầu. Đường Minh Sơn xoa đầu Phong Ngọc Lan một cái rồi xuống tầng với anh hai Đường.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, bọn họ quay về, mặc dù trông rất nhếch nhác nhưng trên mặt lại tràn ngập vui sướng. Bọn họ tiêu thụ được hết hàng rồi.
"Những chỗ mà chúng con đi toàn là vùng núi cao cả. Bình thường người dân ở đó phải đi bộ rất lâu mới mua được đồ. Mặc dù không có đường lớn nhưng may mà đường mòn rộng rãi, nếu không xe trâu cũng sẽ không vào được..."
Anh hai Đường ăn bánh bao ngấu nghiến, trái lại Đường Minh Sơn lịch sự hơn một chút. Anh bưng bát canh lên nhấp mấy ngụm rồi mới nói.
"Không có ai phát hiện ra chứ?"
"Mọi người yên tâm, không bị phát hiện. Hơn nữa chúng con còn đổi lấy không ít đồ rồi mới về nên còn bán lại được cho người trấn trên nữa."
Đường Minh Sơn móc hai xấp tiền lớn ra đặt lên bàn.
Bọn họ quay về hơi muộn nên Nguyên Khang đã đi ngủ rồi. Bây giờ ngoài phòng khách chỉ có bốn người, cửa cũng đã đóng chặt.
"Tiền vốn là hai trăm. Chúng ta bỏ tiền vốn ra riêng đi, còn lại là tất cả số tiền lần này kiếm được."
Sau khi Đường Minh Sơn ăn xong một cái bánh bao, Phong Ngọc Lan lại vội vàng lấy cho anh thêm cái nữa.
Sau đó cô mới bắt đầu ngồi đếm tiền với mẹ Đường dưới ngọn đèn dầu.
Trừ ra hai trăm đồng tiền vốn thì còn lại tổng cộng bốn trăm ba mươi sáu đồng.
Đây đã được coi là lời nhiều rồi!
Mẹ Đường che miệng lại, thật sự không dám tin vào mắt mình.
"Mẹ nghĩ mà xem, giá vốn của những món hàng này là một, hai đồng một cân. Lúc bán ra thì lại bán theo cuộn, mỗi cuộn mấy đồng, nhiều nhất là ba đồng một cuộn." Cuối cùng anh hai Đường cũng tỉnh táo lại, vừa ăn canh vừa nói.
"Kiếm thế này cũng quá bội thu rồi." Phong Ngọc Lan hít vào một hơi sâu rồi quay sang nhìn Đường Minh Sơn.
Đường Minh Sơn toét miệng cười một tiếng: "Nghĩ thêm nơi để đến bán đi. Lần này anh Dương sắp đi nhập hàng tiếp, anh sẽ nhờ anh ấy nhập giúp một ít hàng nữa về."
Bây giờ đang là mùa đông nên công việc trong nhà máy giấy cũng không nhiều. Thời gian này hằng năm là lúc Dương Bảo Quốc nhập hàng nhiều.