Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:02:45
Lượt xem: 101
Lúc cậu Lưu chậm rãi cưỡi xe đạp đi vào ngõ thì nghe hàng xóm báo lại là có một đôi vợ chồng trẻ tới hỏi thăm mình, bây giờ đang ngồi chờ trước cửa nhà.
"Chẳng lẽ là nhà Phân Tử về đây?"
Nhưng ông ấy nghĩ nghĩ rồi lại thấy không đúng lắm. Nếu con gái và con rể mình về nhà thì hàng xóm cũng sẽ không cố ý báo lại cho ông ấy như vậy.
Cậu Lưu vừa nghi ngờ vừa tăng nhanh tốc độ đạp xe tiến về phía trước. Đến cửa nhà, ông ấy thấy đúng là có một đôi vợ chồng trẻ đang đứng trước cửa nói chuyện với mấy hàng xóm cách vách nhà mình.
"Cậu Lưu, cháu là Đường Minh Sơn, bạn học cấp ba của Liêu Thiên Cường. Đây là vợ cháu, Phong Ngọc Lan. Chúng cháu bỗng nhiên tới làm phiền, mong cậu tha lỗi."
Đường Minh Sơn vác túi vải, tay cầm chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi và đầu heo kho. Còn Phong Ngọc Lan thì đang xách hai chai rượu.
Vừa nghe anh giới thiệu mình là bạn học cấp ba của cháu ngoại, cậu Lưu à một tiếng, xuống xe đạp rồi vừa mở cửa vừa hỏi: "Cậu biết cháu đấy! Thiên Cường đã kể về cháu rất nhiều lần rồi. Nào nào nào, vào trong đi."
Sau đó ông ấy lại cười nói với mấy hàng xóm đang tò mò: "Đây là đứa cháu họ hàng xa của tôi và cháu dâu."
Sau khi dựng xe cẩn thận, ông ấy tiện tay đóng cửa nhà lại.
Từ bên ngoài nhìn vào thì mấy nhà này cách nhau không xa nhưng vừa đóng cửa lại một cái mới phát hiện ra đây là một cái nhà rất lớn. Nhà cậu Lưu có ba phòng lớn, trông có vẻ hơi giống tứ hợp viện.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đi vào, đặt đồ mình mang tới lên chiếc bàn ở gian nhà chính. Cậu Lưu đốt bếp lò lên cho ấm rồi mới ngồi xuống đọc thư Đường Minh Sơn đưa tới.
Sau khi đọc xong, cậu Lưu cười híp mắt nói: "Chà, hai tân sinh viên giỏi quá!"
Hai người vội vàng khoát tay.
"Chuyện thuê phòng này ấy à." Cậu Lưu chỉ chỉ: "Nếu hai cháu không chê thì ở lại nhà phía đông trong này đi. Nào, để cậu đưa hai cháu đi xem một chút."
Trong tỉnh thời này đã có điện rồi nên cậu Lưu bật đèn dưới mái hiên trước nhà phía đông lên để bọn họ đi theo.
Đẩy cửa ra mới biết bên trong được chia làm hai căn phòng lớn.
"Hai gian này vốn là cậu để lại cho con gái ở sau khi cưới. Ai ngờ sau này con gái cậu không chọn người ở rể, cũng đi theo chồng luôn nên trước giờ nó vẫn bỏ không. Giường chiếu đồ đạc đều là đồ mới cả đấy, chưa có ai dùng đâu."
Trong hai phòng này đều có giường, rất sạch sẽ, liếc mắt một cái là biết ngay thường xuyên được quét dọn. Quan trọng hơn chính là giữa hai căn phòng còn có một gian nhà chính nho nhỏ.
Đúng là một chỗ ở tốt.
"Nhà phía đông và nhà chính bên kia tách biệt với nhau bằng một vách tường nhưng trong này không có cửa đi ra." Cậu Lưu lại dẫn bọn họ quay lại gian nhà chính. Đi từ gian nhà chính sang phía bên phải có hai căn phòng. Một là cửa hàng tạp hoá, một là căn phòng con gái ông ấy ở trước khi đi lấy chồng.
Hai bên cách nhau một bức tường. Chỉ là tường ở bên nhà phía đông không khoét cửa ra vào.
Mà từ gian nhà chính đi qua bên trái thì lại là một căn phòng lớn. Cậu Lưu ở một mình bên đó.
Nhà phía tây cũng được chia thành hai phòng lớn nhưng một là phòng khách, còn lại là phòng bếp.
Nhà phía tây, nhà chính và nhà phía đông xếp thành hình chữ u. Từ phần giữa đi ra cửa là một cái sân lớn.
"Sao nào, hai cháu thấy có được không? Từ sau khi con gái lấy chồng, một mình cậu ở đây cũng cảm thấy vắng vẻ. Cậu cũng đang có ý định cho thuê nhà phía đông nhưng lại sợ người lạ vào ở sẽ có hoạ gì xảy ra." Cậu Lưu cười híp mắt nhìn bọn họ.
"Nhưng hai cháu là bạn của cháu ngoại cậu, lại là hai sinh viên nên cậu tin tưởng nhân phẩm của hai cháu. Nếu hai cháu không chê thì chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện tiền thuê nhé."
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn hai mắt nhìn nhau một cái.
"Vâng được ạ."
Cậu Lưu mất cả cha lẫn mẹ hồi còn thanh niên nên ông ấy và em gái phải sống nương tựa lẫn nhau. Sau đó ông ấy lấy vợ, không lâu sau em gái cũng gả qua thành phố bên cạnh. Ông ấy có con gái, nhưng đến tuổi trung niên thì bạn già lại đi trước. Đến khi con gái lấy chồng rồi, ông ấy lại sống một mình.
Bánh bao và thịt kho vẫn còn nóng hổi nhưng cậu Lưu cứ kiên quyết xào thêm hai món nữa là trứng xào ớt và củ sen chiên dầu.
Đầu heo kho là do Đường Minh Sơn cắt. Phong Ngọc Lan giúp thổi lửa, lau bàn và dọn bát đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-146.html.]
Cậu Lưu thích uống rượu và ăn thịt kho. Đây là những điều mà chiều nay ngồi nói chuyện, Đường Minh Sơn nghe người trong hẻm nói.
Rượu hơn nửa tuần rồi cậu Lưu mới bắt đầu nói chuyện tiền thuê nhà: "Cậu cũng muốn nhà cửa náo nhiệt một chút, thêm chút hơi người. Nói chung là thuê nhà ở trong ngõ bọn cậu ở đây, loại nhà như nhà phía đông thì một tháng là tám đồng."
Phong Ngọc Lan gật đầu. Chiều nay lúc bọn họ đi dạo khắp nơi cũng đã hỏi rất nhiều nhà rồi. Có mấy nhà còn mở miệng đòi mười đồng một tháng nữa kìa.
Còn nếu là nhà một gian thì có diện tích bằng một căn nhà ở nhà ngang, một tháng cũng bốn đồng rưỡi. Hơn nữa những căn nhà như thế bên trong thường chưa có đồ đạc gì cả, nếu vào ở sẽ phải mua thêm.
"Hai cháu là bạn của Thiên Cường, cũng coi như là cháu trai cháu dâu của cậu." Cậu Lưu lại cạn ly với bọn họ: "Vậy nên một tháng cậu lấy năm đồng nhé, còn tiền điện nước thì chúng ta chia đều. Tiền thuê phòng chỉ tính trong mấy tháng các cháu đi học thôi. Vào mấy kỳ nghỉ như nghỉ đông nghỉ hè các cháu về nhà thì những tháng đó cậu sẽ không tính tiền phòng của các cháu."
"Vậy cậu sẽ bị lỗ lớn."
Đường Minh Sơn nói.
Cậu Lưu khoát tay: "Nói tầm bậy. Nhà mà không cho hai cháu thuê thì cũng bỏ không đó thôi. Cậu chỉ có một lời dặn đó là hy vọng các cháu trân trọng đồ dùng trong nhà."
Phong Ngọc Lan rót rượu cho ông ấy: "Vậy chúng cháu cảm ơn cậu."
Cậu Lưu bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Ơn gì mà ơn, trong lòng cậu rất vui đấy. Phòng bếp các cháu cứ dùng tự nhiên. Nếu muốn thì có thể ăn chung với cậu còn không muốn thì chúng ta ăn riêng, đều được cả."
Nơi này chỉ cách trường học mười lăm phút đi bộ nên buổi trưa vẫn kịp về nấu cơm.
Nếu có thể nấu cơm ở nhà thì rẻ hơn ăn uống trong căng-tin nhiều.
Tối hôm đó, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn tạm thời ở lại phòng khách của nhà phía tây.
"Một học kỳ có bốn tháng, một năm là tám tháng, tổng cộng bốn mươi đồng. Em học bốn năm đại học, anh thì năm năm. Chúng ta cứ tính năm năm đi, là tiền thuê nhà hết hai trăm đồng."
Phong Ngọc Lan nằm trong lòng Đường Minh Sơn, thấp giọng tính toán tiền thuê phòng bọn họ phải chi trả trong mấy năm tiếp theo.
"Nguyên Khang ở nhà cũng vậy, mỗi năm một trăm hai mươi đồng. Ngoài ra còn phải cộng thêm một ít tiền tiêu vặt của chúng ta, tiền tiêu vặt cho mẹ và Nguyên Bảo nữa. Tính lại thì một năm cũng đến một trăm năm mươi đồng đấy. Chi tiêu cố định trong một năm của chúng ta cứ định là ba trăm năm mươi đồng đi."
Đường Minh Sơn gật đầu: "Cũng xấp xỉ thế."
"Đây là chưa tính nếu bị bệnh hoặc có gì đó ngoài ý muốn cần dùng tiền đâu đấy. Nếu tính như thế thì số tiền kia của chúng ta hoàn toàn đủ dùng, nhưng mà vẫn là câu nói kia, chúng ta không thể ăn không ngồi rồi được."
Phong Ngọc Lan giơ tay lên chọc cằm Đường Minh Sơn một cái: "Chúng ta phải vừa học vừa kiếm việc làm mới được."
Đại học không phải là ngày nào cũng có lớp nên thời gian rảnh rất nhiều.
"Anh nhớ rồi."
Đường Minh Sơn túm lấy tay cô rồi xoay người ôm chặt cô: "Ngủ thôi."
Mà lúc này cậu Lưu vừa mới rửa mặt xong, đang ngồi bên giường nhìn khung ảnh trắng đen bày trên hộc tủ. Đó là ảnh gia đình của một nhà ba người bọn họ.
Cậu Lưu cầm khung ảnh lên nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô gái tóc ngắn trong đó: "Cha biết là Thiên Cường sợ một mình cha ở đây cô đơn nên mới giới thiệu bạn học tới đây ở. Thằng nhỏ này từ bé đã cẩn thận rồi..."
Sau đó, ông ấy lại nhắc đến con gái.
"Cũng giận lâu thật đấy, đi suốt cả mấy năm không thèm về."
Con gái của cậu Lưu gả sang một thành phố khác, cũng có thể xem như là gả xa. Ban đầu cậu Lưu không đồng ý, muốn tìm một người đến nhà mình ở rể nhưng cố tình tình cảm giữa con gái ông ấy và con rể lại rất tốt nên đã gói ghém hành lý đi theo con rể luôn.
Mặc dù ông ấy tức giận nhưng dù sao thì đó cũng là con gái mình. Cậu Lưu vẫn mở tiệc mời người tới ăn cưới, chuẩn bị đồ cưới để con gái mang theo, cũng tới nhà con rể gặp mặt thông gia rồi uống trà con rể rót, coi như là chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Ai ngờ sau đó ông uống say, nói ra mấy lời con gái không thích nghe nên ngay ngày hôm sau con gái đã đi theo chồng qua thành phố khác. Mấy năm nay, trừ lễ tết gửi thư gửi quà qua bưu điện chúc mừng ra thì con gái ông ấy vẫn luôn không trở về.
Cậu Lưu ôm lấy ảnh gia đình rồi cứ vậy mà ngủ thiếp đi. Chờ đến khi ông ấy tỉnh lại thì kim giờ kim phút trên đồng hồ đeo tay đã chỉ bảy giờ sáng rồi.
Cậu Lưu bị doạ hết hồn, vội vàng mặc quần áo vào tử tế rồi ra khỏi phòng.