Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:31:43
Lượt xem: 101
Từ trong huyện lên đến thành phố phải ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ. Sáng nay bọn họ lên xe lúc mười giờ mà bây giờ đến bến xe thành phố đã là hai giờ rưỡi chiều rồi.
Phong Ngọc Lan nhìn đồng hồ đeo tay rồi tính toán thời gian một chút, sau đó mới xuống xe theo Đường Minh Sơn.
Bọn họ cũng không xách theo quá nhiều đồ, chỉ có một túi vải chứa quần áo để tắm rửa, thư thông báo và một ít giấy chứng nhận.
Tất cả đều do Đường Minh Sơn xách hết.
Ở bến xe có bán mì sợi, bánh bao và màn thầu. Hai người tấp vào ăn hai bát mì. Phong Ngọc Lan hơi say xe nên chỉ gọi mì chay.
Thấy cô ăn mì chay, Đường Minh Sơn cũng ăn theo cô luôn.
"Anh sao thế?"
Phong Ngọc Lan trợn mắt nhìn anh.
Đường Minh Sơn cười một tiếng: "Em khó chịu không ăn được đồ mặn. Tâm trạng của anh cũng không ổn, sao có thể ăn đồ mặn trước mặt em được."
"Em có để ý đâu?"
"Anh để ý. Em ăn nhanh lên, để nguội ăn không ngon đâu."
Phong Ngọc Lan dùng chân đá nhẹ vào chân anh một cái. Đường Minh Sơn cầm giấy lên nhét vào tay cô: "Lau miệng đi."
Nhà của Liêu Thiên Cường ở trung tâm thành phố nên bọn họ phải ngồi xe thêm nửa tiếng đồng hồ nữa mới tới.
Thật ra thì sự tồn tại của chiếc xe này cũng giống như xe buýt vậy.
Lần này cũng không phải bọn họ bỗng nhiên tới nhà thăm hỏi. Lúc Đường Minh Sơn quyết định tới thăm thì đã có gửi thư cho đối phương trước rồi.
Hơn nữa, anh cũng nói rõ mình sẽ ở lại đây hai ngày.
Liêu Thiên Cường đã cố ý đi làm vào ngày nghỉ để được nghỉ hai ngày hôm nay. Vậy nên lúc bọn họ tới nơi thì anh ấy đang ở nhà.
Nhà trọ của Lưu Thiên Cường nằm trong nhà máy. Nghe nói có người tìm mình, Liêu Thiên Cường vội vàng chạy xuống tầng. Vừa nhìn thấy Đường Minh Sơn, anh ấy đã bước nhanh về phía trước, giơ tay lên đ.ấ.m một phát lên vai Đường Minh Sơn rồi cười sang sảng: "Cuối cùng cũng tới rồi!"
Sau đó anh ấy lại quay sang chào hỏi Phong Ngọc Lan: "Chào em dâu. Nào nào, chúng ta lên tầng nói chuyện đi. Tôi sống ở tầng ba."
Liêu Thiên Cường có chiều cao trung bình, dáng vẻ mập mạp, mỗi khi nói chuyện là ngũ quan cũng rung theo, trông mặt mũi cũng khá.
Anh ấy đã kết hôn và có một đứa con. Vợ anh ấy làm việc ở cửa hàng bách hoá, con thì tạm thời đang nhờ ông bà nội trông ở thành đông.
Liêu Thiên Cường là nhân viên kế toán của nhà máy sản xuất giấy nên nhà trọ được phân cũng rất rộng rãi, là kiểu nhà ba phòng một bếp, chỉ có nhà vệ sinh và nhà tắm là dùng công cộng.
Quyền lợi này có thể nói là tốt hơn nhà Đường Minh Sơn được phân rất nhiều.
Nhà cửa được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc cũng rất ngăn nắp. Có thể nhìn ra được rằng hai vợ chồng chủ nhà rất chăm chỉ và thích sạch sẽ.
Liêu Thiên Cường dọn quýt ra mời Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan ăn. Phong Ngọc Lan vừa ăn quýt vừa nghe bọn họ nói chuyện.
"Tối nay hai người cứ ở lại nhà tôi một hôm nhé. Phòng ở chúng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi." Liêu Thiên Cường dẫn hai người tới phòng ngủ đã được dọn dẹp từ trước: "Chăn ga gối đệm đều là đồ mới thay cả. Nếu cần thêm gì thì hai người cứ việc nói với tôi nhé."
"Như vậy là tốt quá rồi." Đường Minh Sơn đặt túi vải lên giường: "Tôi muốn đưa vợ tôi ra ngoài đi dạo một vòng."
"Đi thôi, để tôi đưa hai người đi!"
Liêu Thiên Cường là một người rất nhiệt tình. Hai vợ chồng Đường Minh Sơn đi theo anh ấy ra ngoài dạo quanh hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc bọn họ về đến nhà thì chị dâu Liêu đã làm xong cơm tối rồi.
Dáng người chị dâu Liêu cũng phúc hậu như Liêu Thiên Cường vậy, lúc cười rộ lên còn có hai cái lúm đồng điếu nữa. Trông hai người bọn họ rất có tướng phu thê.
Cách đối đãi với người khác của hai vợ chồng cũng rất nhiệt tình.
Sau khi ăn cơm xong, chị dâu Liêu đưa Phong Ngọc Lan đi tắm. Đường Minh Sơn thì theo chân Liêu Thiên Cường.
Tắm rửa thay quần áo xong, hai người đều giặt sạch sẽ luôn. Lúc quay lại nhà họ Liêu, bọn họ thấy trên bếp lò có một cái giỏ sắt hình vòm, đặt quần áo lên đó một lúc là có thể hong khô.
Gian nhà chính có một chiếc, trong phòng trẻ em cũng có một chiếc. Cái trong phòng trẻ em là dùng để hong quần áo lót. Chị dâu Liêu và Phong Ngọc Lan cùng đi vào phòng này để hong đồ. Hai người vừa nói chuyện vừa lật quần áo, cũng không có gì là mất tự nhiên.
"Lúc đồng chí Đường gửi thư tới chị cũng có biết. Em giỏi thật đấy, tự học ở nhà mà cũng có thể đỗ điểm cao, thật khiến người ta phải khâm phục."
Chị dâu Liêu giơ ngón tay cái lên.
"Cũng là do làm nhiều đề với thêm cả Minh Sơn giảng bài giúp em thôi ạ." Phong Ngọc Lan cười đáp.
"Vậy cũng đã rất giỏi rồi. Lần này chị cũng tham gia thi đại học đấy." Chị dâu Liêu vốn là học sinh đã tốt nghiệp cấp ba nhưng lại không lấy được đề cử lên đại học, nên sau khi tốt nghiệp đã đi làm ở cửa hàng bách hoá luôn. Quyền lợi mà cô ấy nhận được cũng không tệ. Sau này cưới Liêu Thiên Cường rồi cuộc sống của hai người cũng khá là dễ chịu. Cô ấy nói: "Kết quả thi của chị được hơn hai trăm điểm. Ôi chao, chị bị anh Liêu của các em làm cho mắc cỡ c.h.ế.t đi được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-145.html.]
Hai người càng nói càng thân thiết. Đường Minh Sơn ở bên ngoài nghe thấy cũng rất vui mừng.
"Minh Sơn." Liêu Thiên Cường biết ngày mai bọn họ phải đi lên tỉnh, vừa rồi lại nghe anh nói đến chuyện muốn thuê nhà nên đã viết địa chỉ nhà cậu mình ra cho Đường Minh Sơn: "Lát nữa tôi sẽ đi viết một bức thư. Hai người cứ tới nhà cậu tôi rồi đưa thư cho ông ấy nhé. Không cần phải thuê phòng ở tạm đâu, cứ ở lại nhà cậu tôi là được."
Đường Minh Sơn nhận lấy lòng tốt của anh ấy.
Ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, hai vợ chồng nhà họ Liêu tự mình tiễn Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan đến bến xe.
Lúc ngồi lên xe đi tỉnh, Phong Ngọc Lan nói với Đường Minh Sơn: "Anh Liêu và chị dâu Liêu tốt thật đấy."
"Đúng vậy." Đường Minh Sơn gật đầu. Lần này bọn họ tới cũng không phải đi tay không. Phong Ngọc Lan đã tặng cho con gái chị dâu Liêu hai cái khăn quàng nhỏ mà cô tự đan bằng len.
Mặc dù không gặp được con gái của bọn họ nhưng chị dâu Liêu thì rất thích món quà này, cảm thấy rất hợp với con gái mình.
Từ thành phố đi lên tỉnh mất hơn hai tiếng đồng hồ. Đến bến xe của tỉnh rồi hai người còn phải ngồi xe thêm một tiếng nữa mới tới được trường học.
Đương nhiên ở tỉnh lị thì dù là người qua lại hay các toà nhà thì cũng đều náo nhiệt hơn huyện và thành phố.
Ở đây nhìn đâu cũng thấy nhà cao tầng. Người qua lại trên đường ăn mặc khá sành điệu.
Việc đầu tiên mà Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn muốn làm là tới trường học đăng ký nhập học. Đường Minh Sơn đi cùng cô đến Đại học Sư phạm trước.
Vừa nghe bọn họ nói tạm thời không ở nội trú, người tiếp đón gật đầu một cái: "Tiền thuê một năm là sáu đồng. Nếu hai người có nơi ở rồi thì không cần đăng ký nội trú cũng được."
"Cảm ơn."
Phong Ngọc Lan nói lời cảm ơn, sau đó lại đi với Đường Minh Sơn qua Đại học Y khoa đăng ký nhập học. Tiền thuê ở bên này cũng giống vậy.
Hoàn tất thủ tục, nhận lớp và lấy thông tin về ngày khai giảng xong, hai người tìm tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trưa.
"Tính ra một năm sáu đồng cũng rẻ thật đấy." Phong Ngọc Lan nói.
Dù sao thì ở huyện nhỏ vậy mà nhà Tống Chi thuê phòng ở một tháng cũng đã ba đồng rồi.
"Đúng là rẻ thật." Đường Minh Sơn gật đầu: "Nhưng nếu nội trú thì một phòng phải sáu đến tám người ở chung, dùng chung nhà vệ sinh và nhà tắm, điện nước cũng phải đóng riêng."
"Vậy mới nói." Phong Ngọc Lan nhấp một ngụm nước ấm: "Hai chúng ta cộng lại là tiền thuê một năm mười hai đồng. Còn nếu thuê phòng ở ngoài thì không biết ở tỉnh giá cả như nào."
"Lát nữa chúng ta ghé thăm nhà cậu Lưu rồi hỏi thăm ông ấy một chút xem thế nào."
Vậy nên sau khi ăn cơm trưa xong, hai người lần theo địa chỉ Liêu Thiên Cường cho tới được nhà cậu Lưu. Đến nơi, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan mới biết tại sao Liêu Thiên Cường lại viết cho bọn họ địa chỉ này.
Bởi vì chỗ ở của cậu Lưu nằm trong con hẻm nhỏ cách trường học của bọn họ có hai con phố, chỉ cần đi bộ chừng mười lăm phút là đến trường.
"Số nhà sáu mươi hai ngõ Vĩnh Tế. Minh Sơn, là nơi này phải không?"
Phong Ngọc Lan đứng trước một ngôi nhà, nhìn số nhà bên cạnh rồi hỏi Đường Minh Sơn.
"Đúng rồi." Đường Minh Sơn gật đầu rồi giơ tay lên gõ cửa. Thế nhưng chẳng có ai đáp lại cả.
Trái lại, bọn họ gõ một hồi thì nhà đối diện lại mở cửa ra.
Người đi ra là một ông cụ chừng bảy mươi tuổi: "Hai người tìm người hả?"
"Dạ vâng, chúng cháu tới tìm chú Lưu ạ." Đường Minh Sơn đáp: "Hình như trong nhà không có ai."
"Không có ai đâu. Năm giờ rưỡi người ta mới tan làm." Ông cụ nhìn hai người bọn họ: "Trông hai người lạ lắm, mới tới đây lần đầu à?"
"Vâng ạ."
"Thảo nào không biết. Chủ nhà đối diện làm việc ở nhà máy thuỷ điện, sáng tám giờ vào làm, chiều gần sáu giờ mới về nhà."
Ông cụ nói xong thì đóng cửa luôn.
Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan quay qua nhìn nhau một cái rồi quyết định sẽ đi quanh trường học một vòng trong lúc chờ đợi.
Xung quanh có không ít cửa hàng nhưng phần lớn đều là cửa hàng quốc doanh, chỉ có số ít là của tư nhân. Chẳng qua dù có là tư nhân thì bên trong cũng có cổ phần của quốc gia thôi.
"Chúng ta cũng không thể ngồi không được. Ba nghìn đồng nghe thì có vẻ nhiều nhưng nếu trong mấy năm tiếp theo, vật giá leo thang thì số tiền kia sẽ không đủ dùng."
Lúc đi dạo phố, Phong Ngọc Lan nói.
"Đúng thế, chỉ là tỉnh rất lớn nên chúng ta sẽ tìm được việc làm thôi."
Phong Ngọc Lan liếc nhìn chiếc khăn lụa trên cổ một chị gái qua đường rồi gật đầu một cái: "Cũng đúng."