Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 144

Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:28:15
Lượt xem: 97

Xế chiều ngày hôm sau, anh hai Đường lại mượn xe trâu nhà đội trưởng để đưa mẹ Đường và Nguyên Khang về nhà ngang.

Chờ đến chạng vạng tối ngày thứ sáu mới đi đón hai người về. Nguyên Khang vừa về đã chạy ngay tới chuồng nhìn trâu. Trâu lớn đang thoải mái nằm trên đống rơm khô. Bên cạnh cửa chuồng có một cái máng đá lớn chứa đầy nước.

Ngẩng đầu nhìn lên nóc chuồng trâu một cái. Chỗ đó cũng được lợp chắc chắn bằng gỗ nhỏ, phủ thêm một lớp cỏ tranh rồi dùng sợi trúc để trói cố định lại. Dù gió thổi mưa rơi cũng không sợ bị tốc mái.

Nguyên Khang cười híp mắt, vịn vào thành chuồng, nhìn trâu lớn bên trong đang ngẩng đầu lên: "Trâu lớn ơi trâu lớn, tao quay lại thăm mày nè."

"Quay về chỉ muốn thăm trâu thôi hả? Không xem xem ông nội cháu có khỏe không à?"

Cha Đường chắp tay sau lưng, cười híp mắt đi tới.

Nguyên Khang cười he he, tiến lên dắt tay ông: "Cũng thăm ông nội mà, thăm cả cha mẹ và tất cả mọi người nữa."

Cha Đường xoa đầu nó một cái: "Chỉ được đứng bên ngoài nhìn vào thôi, không được mở cửa đi vào đâu đó, nghe chưa?"

"Nghe rồi ạ."

Nguyên Khang gật đầu.

Cậu bé lại chạy ra chuồng trâu nhìn hồi lâu, mãi đến khi Phong Ngọc Lan gọi í ới mới phất phất tay với trâu rồi chạy về sân trước.

"Mau vào rửa mặt rửa chân đi."

Phong Ngọc Lan vừa mới rửa mặt xong, giờ đang chuẩn bị rửa chân."

"Vâng ạ."

Nguyên Khang chạy bình bịch qua đó, không để Phong Ngọc Lan vắt khăn mặt cho mà tự mình vắt rồi đắp lên mặt, sau đó lại cùng ngâm chân với cô.

Giữa chừng, Đường Minh Sơn còn đi ra thêm nước nóng vào cho hai mẹ con.

"Nguyên Khang, nghe bà nội con bảo ở nhà trẻ lại có người đánh nhau bị thương hả?"

Phong Ngọc Lan hỏi nhỏ.

Nguyên Khang úp lòng bàn chân nhỏ của mình vào nhau xoa xoa, nghe vậy thì gật đầu một cái: "Lúc chúng con đang xếp hàng thì Đại Nha vô tình giẫm phải chân Nhị Bảo đứng sau lưng. Sau đó Nhị Bảo tát cho Đại Nha một phát. Đại Nha bị đánh đau nên tất nhiên cũng quay lại trả đũa..."

Nghe nó mồm năm miệng mười kể lại chuyện ở lớp, Phong Ngọc Lan nghiêm túc lắng nghe.

"Sau đó, mẹ của Đại Nha tới to tiếng gây gổ với mẹ Nhị Bảo. Con nói cho mẹ biết nhé, nói to cực kỳ luôn đó."

Nguyên Khang lắc đầu một cái. Phong Ngọc Lan lau lau chân cho nó, dặn nó để chân khô hẳn rồi mới được đi giày vào.

Sau đó cô cũng tự lau chân rồi đi giày lại.

"Còn có mấy chị nữa cũng gây gổ đánh nhau, còn giật tóc nhau nữa." Nguyên Khang nhìn Phong Ngọc Lan đổ hết nước rửa chân trong chậu đi, lại dùng nước dội qua một lần nữa rồi mới tiến lên dắt tay cô đi vào phòng bếp: "Mặt của chị Yến Tử bị đánh cho đỏ lên..."

Buổi tối, Nguyên Khang nằm ngủ chung với cha mẹ.

Phong Ngọc Lan xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một cái: "Trời càng ngày càng thêm lạnh, mặt Nguyên Bảo cũng hơi nứt da rồi."

Đường Minh Sơn lấy từ trong ngăn kéo ra một cái chai nhỏ, quẹt một chút bột phấn bên trong thoa lên mặt Nguyên Khang: "Xuyên Tử còn bị nghiêm trọng hơn. Hôm nay lúc anh nhìn thấy còn bị dọa cho giật mình một cái. Cha nó bảo năm nào nó cũng bị như thế, chờ thời tiết ấm lên sẽ ổn thôi."

"Để thuốc vào hộc tủ đi anh, sáng sớm mai ngủ dậy bôi thêm cho con một chút, lúc quay về nhà ngang thì đưa cho mẹ nhờ mẹ bôi cho nó."

Phong Ngọc Lan nói.

"Ừ."

Đường Minh Sơn đậy chai, cất xong mới cởi áo khoác ra nằm xuống giường: "Chuồng trâu cũng xây xong rồi. Anh đang tính mấy ngày nữa anh và em tới trường học đăng ký."

Thời gian khai giảng là ngày tám tháng hai dương lịch nhưng thời gian đăng ký lại là trước tết âm lịch.

Mặc dù trường của hai người khá gần nhau, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là vợ chồng, ở chung vẫn là tốt nhất. Vậy nên hai người quyết định sắp tới một là đến đăng ký rồi làm quen với khu vực gần trường học, hai là xem xem có căn phòng nào phù hợp đang cho thuê hay không.

"Vâng."

Phong Ngọc Lan đắp kín chăn cho Nguyên Khang, sau đó chui vào trong chăn của Đường Minh Sơn: "Trừ các loại phiếu ra thì bây giờ trong tay chúng ta đang có tổng cộng ba nghìn hai trăm mười hai đồng."

"Còn thiếu mất một trăm. Một trăm trước đó đội trưởng đưa tới em quên chưa tính vào kìa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-144.html.]

"Vâng." Phong Ngọc Lan vỗ trán một cái: "Vậy là ba nghìn ba trăm mười hai đồng. Em là sinh viên sư phạm nên tất cả học phí và sách vở đều được miễn hết, chỉ cần tiền sinh hoạt phí hằng tháng thôi là được. Em nghe thầy Vương nói tiền sinh hoạt phí hằng tháng của mỗi trường không giống nhau nên chuyện này phải tới trường cái đã rồi mới biết được."

Thời đại này lên đại học cơ bản đều được miễn học phí. Trong đó sinh viên trường sư phạm lại càng được quan tâm nhiều hơn bởi vì giáo viên thời nay thật sự là quá ít ỏi.

Trường của Đường Minh Sơn là Đại học Y khoa. Trường này cũng được miễn học phí nhưng sinh viên phải đóng tiền mua sách. Lý do là vì sách vở về y học thật sự quá nhiều.

Ngoài ra còn phải tính cả tiền ở nữa. Đây là khoản tiền bắt buộc mà cả hai người đều phải đóng, thế nên bọn họ mới nghĩ đến việc hay là thuê phòng bên ngoài đi. Chắc chắn nếu thuê phòng ở ngoài thì tiền thuê sẽ đắt hơn nhưng mà ít nhất thì bọn họ cũng có thể ở bên nhau mỗi ngày.

Bởi vì hai người đều không có việc làm, không có đơn vị trợ cấp sinh hoạt phí nên cơ bản là bọn họ phải gánh vác hết chi phí sinh hoạt.

Hai người mới nói chuyện được một hồi thì trời cũng đã khuya, thế là cả hai bèn ôm nhau ngủ.

Nguyên Khang bên cạnh nhếch miệng nhỏ lên một cái rồi lật người ngủ tiếp.

Sau khi thông báo với người nhà ngày lên đường, Đường Minh Sơn đi tìm đội trưởng để xin giấy giới thiệu. Đội trưởng vừa viết giấy vừa cười bày cách cho anh: "Hai người cầm giấy này tới tới công xã đóng dấu lên đây, như vậy dù có không quay lại trong một thời gian thì cũng sẽ không sao."

"Vâng, cảm ơn đội trưởng."

Sau khi nhận giấy, Đường Minh Sơn nói lời cảm ơn.

Hai ngày sau, anh hai Đường đã làm xong xe trâu, bèn chở Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn tới công xã đóng dấu. Vốn dĩ trước nhà toàn đường mòn là chủ yếu, nhưng vì để xe trâu có thể chạy được nên mấy ngày nay, ba nhà bọn họ đã cất công đi ra mở rộng đường.

Đến công xã, Đường Minh Sơn đi vào trong xin con dấu, sau đó lại lên xe để anh hai Đường chở tới bến xe trên huyện.

"Anh hai về trước đi." Phong Ngọc Lan mua chút kẹo ở bên đường để anh ấy đưa về nhà.

"Các em đi dọc đường nhớ cẩn thận một chút nhé." Anh hai Đường chỉ chỉ túi mình: "Coi chừng bị móc túi đấy."

"Anh hai." Mua xong vé xe, Đường Minh Sơn tiến lên: "Mong chúng ta đều sẽ suôn sẻ."

Anh hai Đường gãi đầu một cái: "Bên phía cha để anh nói chuyện cho. Được rồi, anh tới nhà ngang đưa thức ăn cho mẹ đây. Hai em đi nhé."

Bến xe ở huyện rất đơn sơ, nhưng đây cũng là chỗ duy nhất trong huyện có xe đi ra ngoài.

Giờ bọn họ sẽ đi lên thành phố ghé thăm bạn tốt của Đường Minh Sơn một chút trước.

Đây chính là người bạn trước kia đã tìm phiếu xe đạp cho Đường Minh Sơn.

"Cậu ấy là bạn cùng bàn hồi cấp ba của anh. Cậu ấy vốn là người thành phố nhưng chẳng biết tại sao lại chạy đến huyện chúng ta học cấp ba. Sau này cậu ấy được đề cử vào đại học Công Nông, bây giờ đang làm việc trong nhà máy sản xuất kẹo của thành phố."

"Em nghe anh nói anh ấy tên là Liêu Thiên Cường hả?"

Mùi hương trên xe hơi hỗn tạp khiến người ta khó chịu. Phong Ngọc Lan cuốn chiếc khăn quàng cổ mỏng mà Đường Minh Sơn đan cho mình. Lúc này cô đang dùng nó để che nửa mặt.

Đường Minh Sơn cười nhìn cô chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Anh cầm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô: "Đúng thế."

Tay Phong Ngọc Lan hơi rụt về phía sau, muốn rút ra nhưng Đường Minh Sơn vẫn không nhúc nhích. Thế là cô dứt khoát dựa đầu vào vai anh giả vờ ngủ một chút.

Dù sao thì hai người cũng có giấy đăng ký kết hôn mà. Nếu có bị đội duy trì trật tự tra xét thì cũng là vợ chồng, chẳng sao cả.

Hai thím ngồi phía sau bọn họ quay lại nhìn nhau một cái. Sau đó có một thím giơ ngón tay lên chỉ chỉ hai người bọn họ rồi ra hiệu cho tài xế.

Tài xế liếc nhìn một cái rồi lớn tiếng đáp lại: "Người ta là vợ chồng, lúc lên xe đã đưa giấy đăng ký kết hôn cho tôi xem rồi. Hai bà ngồi xe thì cứ ngồi đi, sao cứ thích làm thay việc của đội duy trì trật tự thế nhỉ, phiền thật đấy."

Nghe tài xế nói vậy, Phong Ngọc Lan lập tức ngẩng đầu lên nhưng lại bị Đường Minh Sơn đè lại: "Em cứ ngủ đi, không phải sợ."

Thế là Phong Ngọc Lan dứt khoát nằm luôn xuống đùi anh ngủ. Nằm vậy thoải mái hơn.

Còn thím vừa giơ tay báo cáo bọn họ kia thì mặt đỏ tới tận mang tai thả tay xuống. Bị người khác nhìn chằm chằm, bà ta không nhịn được mà mở miệng mắng một câu: "Vợ chồng cũng không thể như thế được. Chẳng ra thể thống gì cả!"

Đường Minh Sơn quay đầu lại lạnh lùng nhìn bà ta: "Vợ tôi say xe dựa vào tôi nghỉ ngơi thì chẳng ra thể thống gì chỗ nào?"

"Tôi..."

Thím kia đang định cãi lại thì bị ông cụ ngồi bên phải mắng cho một câu: "Không có chuyện gì làm chán quá nên gây chuyện à? Còn lý luận nữa!"

"Đúng thế, dạng người như này là phiền nhất đấy."

"Chính xác, rõ là phiền phức mà lại cứ khăng khăng nghĩ mình rất tuyệt vời cơ."

Trong khoảng thời gian ngắn, người trên xe đều cất giọng mỉa mai thím kia khiến bà ta hoảng sợ, im re không dám hó hé gì nữa.

Loading...