Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 138

Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:58:40
Lượt xem: 102

Đường Minh Sơn vừa về đến nhà đã được rót cho hai cốc trà lạnh. Phong Ngọc Lan còn cầm quạt hương bồ lên quạt mát cho anh nữa.

Nguyên Khang thì đứng sau lưng giúp anh bóp vai.

"Anh nhận được đối đãi tốt quá đi." Đường Minh Sơn cười nhận lấy quạt hương bồ trong tay Phong Ngọc Lan rồi đổi vị trí quạt mát cho cô: "Đừng sốt ruột, anh không phiền muộn đến mức đó đâu."

Sau đó anh lại quay đầu ra hiệu cho Nguyên Khang bóp mạnh hơn chút. Thế là Nguyên Khang trong vai người hầu nhỏ lại dồn thêm sức vào tay.

"Nếu không phiền muộn thì anh cũng sẽ không vừa về một cái đã thở dài." Phong Ngọc Lan cầm một tay khác của anh, cảm thấy hơi đau lòng: "Trước kia cứ hai ngày tìm anh một lần. Bây giờ chuyển sang sáng tìm anh, chiều cũng tìm anh. Vậy có thể không phiền được sao?"

Đường Minh Sơn cười một tiếng.

"Đúng là anh cũng hơi hơi phiền xíu thôi. Cũng may là ngày mai anh được nghỉ nên có thể yên tĩnh một ngày."

Người hầu nhỏ sau lưng không nhúc nhích gì cả. Đường Minh Sơn bèn liếc mắt nhìn ra, thấy người hầu nhỏ toét miệng cười một cái: "Cha, hồi sáng lúc cha đi làm đã nói sẽ mua bánh gạo nổ về cho con á."

Đường Minh Sơn vỗ đầu một cái: "Đang treo trên xe đạp đấy! Cha cứ mải suy nghĩ nên quên mất!"

Nguyên Khang lập tức chạy xuống tầng lấy đồ lên.

"Chạy từ từ thôi!"

Phong Ngọc Lan kêu.

Lúc Tống Chi lên tầng thì vừa lúc gặp Nguyên Khang chạy xuống tầng. Biết nó xuống lấy bánh gạo nổ nên cô ấy bèn kéo nó lại.

"Vừa rồi dì nhìn thấy có túi đồ treo trên xe đạp, dì còn nghĩ chắc cha cháu hay mẹ cháu đi về bỏ quên rồi đấy." Vừa nói cô ấy vừa đưa túi vải cho Nguyên Khang.

"Cảm ơn dì Tống."

Sau khi nhận được đồ, Nguyên Khang cũng không về nhà ngay, mà mở túi lấy hai cái bánh gạo nổ ra đưa Tống Chi, sau đó mới xoay người ù té chạy về.

Tống Chi cười, nhìn bánh gạo nổ trong tay. Cô ấy vừa mới đi về phía trước được mấy bước đã ngửi thấy mùi cá. Quay đầu lại thì thấy thím Điền đang mổ cá.

Thím Điền còn chưa kịp chào hỏi đã thấy cô ấy che miệng lại nôn oẹ không ngừng.

"Ôi chao! Cháu sao thế?"

"Không phải là có đấy chứ?!"

Chị dâu hai Ngô bưng chậu sứ đi qua cũng nhìn thấy phản ứng của Tống Chi. Giọng của cô ấy rất lớn nên mấy người Đường Minh Sơn cũng nghe thấy.

Phong Ngọc Lan vội vàng chạy qua đỡ Tống Chi. Thấy vẻ mặt cô ấy tái nhợt, cô bèn dìu người ta vào nhà mình rồi rót cho cô ấy một cốc nước.

"Cô súc miệng đi đã rồi tôi lại đưa cô tới bệnh viện khám một chút." Phong Ngọc Lan nói.

Tống Chi run rẩy giơ tay lên xoa bụng mình: "Em, em có rồi ư?"

"Đừng suy nghĩ nhiều quá. Đi thôi, để tôi đạp xe chở cô tới bệnh viện." Phong Ngọc Lan kéo cô ấy dậy. Lúc đi ra cửa nhìn thấy Đường Minh Sơn đang đứng bên cạnh, cô bèn nói: "Minh Sơn, em đưa A Chi tới bệnh viện một chuyến đã. Lát nữa đồng chí Hồng về anh hãy nói với anh ấy một tiếng nhé."

Đường Minh Sơn gật đầu: "Đi đường từ từ thôi nhé."

Anh là đồng chí nam nên đưa Tống Chi đi thì không ổn lắm.

"Vâng em biết rồi. Anh cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ em đâu." Phong Ngọc Lan kéo Tống Chi vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần đi: "Anh đóng cửa giúp em với!"

"Ừm."

Đường Minh Sơn đáp lời.

Thím Điền và chị dâu hai Ngô cũng dặn hai cô đi chậm một chút.

Hôm nay Hồng Kiến Quân lái xe vào thành phố nên về nhà hơi trễ. Lúc anh ấy về đến nơi thì đã sắp mười giờ rồi.

Vừa mới vào nhà, anh ấy đã nhìn thấy Tống Chi đang may quần áo cho trẻ em. Trong khoảng thời gian ngắn, Hồng Kiến Quân hơi hốt hoảng. Hơn nửa năm qua, vợ anh ấy nghỉ ngơi rất tốt, xương cốt cơ thể cũng đã khá hơn nhiều, sẽ không phải lại...

"Anh về rồi à?" Tống Chi mặt mày hớn hở giơ quần áo nhỏ lên cho anh ấy nhìn: "Số vải này là chị Phong cho em đấy, rất mềm mại. Anh cảm thấy thế nào?"

Hồng Kiến Quân cẩn thận đặt túi xuống đấy: "Tốt, tốt lắm. Vợ à, sao, sao em lại muốn may quần áo trẻ em thế?"

Tống Chi cười một tiếng rồi đặt đồ trong tay xuống, xắn ống tay áo lên nói: "Anh có đói bụng không? Em luộc trứng gà cho anh ăn nhé? Luộc bốn cái có đủ không?"

Đến thở mà Hồng Kiến Quân cũng không dám thở mạnh, nhúc nhích cũng không dám luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-138.html.]

Đây, đây rốt cuộc là sao đây?

Hôm sau, Phong Ngọc Lan bật cười khi nghe Tống Chi kể lại phản ứng lúc đó của Hồng Kiến Quân.

Tống Chi lau nước mắt, sau khi bình tĩnh lại, cô ấy khẽ nói: "Thật ra em biết anh ấy cũng là vì lo cho em."

Phong Ngọc Lan cầm tay cô ấy: "Rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, đứa trẻ ấy sẽ mãi ở trong lòng cô."

"Vâng." Tống Chi gật đầu cười: "Em sẽ giữ lại quần áo lúc trước chuẩn bị cho nó, còn đứa nhỏ này, em chỉ cần may thêm bộ khác là được."

Phong Ngọc Lan thấy mặt mày của cô ấy không còn ủ dột nữa khiến cô cũng yên tâm phần nào.

Hôm nay Hồng Kiến Quân xin nghỉ, sáng sớm liền đi ra ngoài mua thức ăn, lúc trở về anh ấy không thấy Tống Chi đâu, anh ấy cũng không vội kêu cô ấy về nhà mà thay vào đó là lao vào dọn dẹp nhà cửa trước.

Nhưng Tống Chi lại nhớ anh ấy nên cô chỉ ngồi nói chuyện một lát liền trở về.

"Cô ấy bây giờ nhìn rất khả quan, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn nhiều."

Phong Ngọc Lan nói.

Đường Minh Sơn gật đầu, khi nãy anh ở trong nhà đọc sách.

Sau khi ăn trưa không lâu, chủ nhiệm Lý đưa Trịnh Văn Văn tới, bà ấy tới hỏi Phong Ngọc Lan có đăng ký thi đại học không.

"Trùng hợp năm nay em vừa được tốt nghiệp lớp mười hai nên em sẽ tham gia."

Phong Ngọc Lan cười nói.

Chủ nhiệm Lý gật đầu, vô cùng vui mừng: "Ừ, đây là một cơ hội tốt."

Nói xong, liền nhìn sang Trịnh Văn Văn đang làm bài tập về nhà.

"Ý của chị là bắt đầu từ ngày mai, Văn Văn sẽ không tới đây nữa, tránh làm phiền hai người ôn tập."

Bà ấy cũng biết chuyện Đường Minh Sơn muốn đi thi, dù gì ở nhà máy sản xuất giấy, bà ấy đã nghe sếp của Đường Minh Sơn than thở không ít lần.

Phong Ngọc Lan cũng không có ý kiến, kỳ thi đại học lần này không chỉ có học sinh của các trường đăng ký mà còn có nhiều thanh niên tri thức khác và những người tự học ở nhà giống bọn cô.

Vì vậy vẫn nên ôn luyện nghiêm túc một chút, chuyện thi đại học mới là chuyện quan trọng nhất.

Chủ nhiệm Lý trả tiền dạy kèm cho mấy ngày nay rồi đi về, ông Trịnh là người đến đón Trịnh Văn Văn về.

Trịnh Văn Văn vừa rời đi không lâu, sếp của Đường Minh Sơn là chủ nhiệm Trương lập tức đến đây.

Ông ta còn mang kẹo và trái lê núi mà thằng bé thích ăn tới, Phong Ngọc Lan mỉm cười, rót trà cho ông ta, sau đó ngồi xuống cạnh Đường Minh Sơn và Nguyên Khang.

Chủ nhiệm Trương tươi cười nhìn Đường Minh Sơn: "Minh Sơn à, cậu xem cuộc sống bây giờ tốt biết bao, đồng chí Phong vừa thông minh lại biết chăm lo việc nhà, thằng bé thì còn hai năm nữa là lên lớp một rồi."

"Chủ nhiệm…" Đường Minh Sơn xen vào, bất đắc dĩ nói: "Người nhà tôi vô cùng ủng hộ chuyện tôi đi thi, còn về vị trí nhân viên kỹ thuật, nếu tôi nhớ không nhầm thì không phải cháu của chủ nhiệm đã theo sư phụ Lâm học được mấy năm rồi sao?"

Nhắc tới cháu trai của mình, chân mày của chủ nhiệm Trương liền thả lỏng, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn không bằng một người nhân viên kỹ thuật như Đường Minh Sơn: "Nó chỉ mới theo học được có mấy năm, không có kinh nghiệm thì cũng chẳng làm nên trò trống gì."

"Tôi thì nghĩ cậu ấy rất biết chịu thương chịu khó và cũng ham học hỏi." Đường Minh Sơn cười: "Vẫn còn mấy tháng nữa mới tới kỳ thi, tôi và sư phụ Lâm sẽ chỉ dạy cậu ấy, chờ tới lúc tôi đi rồi thì cậu ấy cũng có thể đảm nhận vị trí này, như vậy là tốt nhất."

Chủ nhiệm Trương vừa cảm động vừa xấu hổ.

Đây chính là người cháu mà ông ta đã dành hết công sức để đưa vào nhà máy sản xuất giấy, hơn nữa cháu của ông ta đã tốt nghiệp trung học cơ sở, cũng coi như là người có học, khi nghe Đường Minh Sơn nói vậy thì cũng không phải không được.

Chủ nhiệm Trương không ở lại ăn cơm, ông ta vui vẻ rời đi.

Đường Minh Sơn thở dài nhẹ nhõm.

Phong Ngọc Lan thấy vậy liền bật cười, bỗng Triệu Thiên mặt mày tái mét tiến vào: "Minh Sơn, nhìn chủ nhiệm Trương hớn hở như vậy, chẳng lẽ là cậu không thi đại học nữa sao?"

"Không phải." Đường Minh Sơn thành thật nói: "Tôi sẽ hướng dẫn cháu của ông ấy một khoảng thời gian."

Triệu Thiên tặc lưỡi: "Chẳng trách ông ấy lại vui đến thế, nhưng mà cháu của ông ấy không thể nào so với cậu được, nhưng dù sao cũng là người làm trong phòng kỹ thuật, thôi vậy cũng được."

Người này vừa được Đường Minh Sơn chỉ dạy, vừa được bàn giao lại công việc, tuy bắt đầu từ những cái cơ bản nhưng cậu ấy cũng giống như lời Triệu Thiên nói, ít nhất vẫn là người của phòng kỹ thuật, với nền tảng đã được tích lũy thì sớm muộn cũng sẽ được đảm nhận vị trí của Đường Minh Sơn.

Chỉ còn một tháng nữa là kỳ thi được diễn ra, Đường Văn Tuệ bị mẹ Đường gọi đến nhà ngang để phụ Phong Ngọc Lan đưa đón Nguyên Khang.

Đầu tháng, Đường Minh Sơn đã bàn giao lại toàn bộ công việc, cháu trai của chủ nhiệm Trương và cha của cậu ấy đi tới nhà ngang đưa cho Đường Minh Sơn một nghìn sáu trăm hai mươi đồng tương đương với tiền lương ba năm của Đường Minh Sơn.

Ngoài ra còn có không ít phiếu vải và phiếu thực phẩm.

Loading...