Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:57:22
Lượt xem: 105
"Không biết nữa. Bây giờ người nọ đang ở bên phía đội trưởng." Chị dâu hai Đường bày ra dáng vẻ hóng chuyện mà mới hóng được một nửa, cứ như đã chuẩn bị tinh thần rảnh rỗi là chạy ra hỏi thăm tiếp vậy.
Phong Ngọc Lan ngáp một cái. Đường Minh Sơn ở cách đó không xa, thấy vậy bèn nhìn cô cười. Phong Ngọc Lan nghiến răng, giơ tay lên nhéo eo anh một cái.
Kết quả là chỗ hông anh chẳng có chút thịt nào, có nhéo cũng chẳng nhéo được gì.
Còn bị Đường Minh Sơn tiện tay cầm luôn tay nhét luôn vào trong túi áo anh: "Lạnh không?"
"Anh cút đi."
Phong Ngọc Lan thấp giọng mắng.
"Không phải em tự thò tay qua hả?"
Giọng Đường Minh Sơn còn nhỏ hơn, chỉ hai người mới nghe được.
"Anh im giùm cái!"
Phong Ngọc Lan thẹn quá hóa giận.
Đường Minh Sơn cười mãi không ngừng.
Hai người đùa giỡn ầm ĩ khiến người lớn phải ghé mắt nhìn qua. Nhưng thấy vậy bọn họ cũng yên tâm. Tình cảm giữa mấy đứa con tốt thì bọn họ cũng vui theo.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng cha Đường lại ho khục khặc, nên đến ngày mở chợ, anh hai Đường đã lập tức đi lên trấn trên bốc thuốc cho ông, còn mua thêm chút đồ nữa về.
Sau khi quay về nhà ngang, nhà Phong Ngọc Lan cũng quét dọn vệ sinh trước giống năm ngoái rồi mới đi chúc tết sau. Sau khi chúc tết xong thì cũng gần đến lúc phải đi làm đi học rồi.
Phong Ngọc Lan đưa Nguyên Khang đến nhà trẻ, vừa quay lại nhà ngang đã gặp cậu hai tới tìm.
Hoá ra ngày kia có người trong nhà muốn tổ chức tiệc vui nên cậu hai qua đây báo cho cô một tiếng.
Thời tiết đang dần ấm lên nên người muốn tổ chức tiệc vui cũng càng ngày càng nhiều lên. Vậy nên trưa đó, Đường Minh Sơn bèn đưa Nguyên Khang tới nhà ăn của nhà máy sản xuất giấy ăn trưa. Đến lúc nó tan học thì cũng là lúc anh được tan làm nên anh sẽ tiện đường qua đón nó về nhà luôn.
Về phần công việc của Tống Chi, nếu cô ấy không có thời gian thì cũng có thể xin nghỉ. Dù sao cũng không bận đến nỗi đó nên cô ấy vẫn có thể đi theo Phong Ngọc Lan.
Chỉ mới chớp mắt một cái mà đã tới tháng sáu rồi.
Phong Ngọc Lan tham gia kỳ thi cuối cùng dành cho lớp mười hai. Bởi vì kỳ thi lên đại học vẫn chưa được khôi phục lại nên chỉ có thể gọi kỳ thi này là kỳ thi cuối cùng thôi. Chỉ là lần thi này cũng rất quan trọng, có liên quan đến việc được đề cử lên đại học.
Vào ngày nhận được thành tích, thầy Vương đã tới tìm cô.
"Trường học cố ý chọn em và mấy bạn học khác nữa cùng thi lên đại học Công Nông, em nghĩ sao?"
Dù sao thì cô cũng là người đã có gia đình nên thầy Vương vẫn muốn hỏi ý kiến cô một chút rồi mới quyết định.
Phong Ngọc Lan lắc đầu: "Thầy để chỗ lại cho bạn học khác đi ạ."
Thầy Vương bật cười thành tiếng nhưng cũng không khuyên bảo mà chỉ nói: "Cũng được, cơ hội của em vẫn còn rất nhiều, không cần phải vội vàng, sẽ có tin tốt nhanh thôi."
Phong Ngọc Lan trợn trừng mắt lên. Xem ra thầy Vương cũng biết một ít tin tức liên quan đến việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh vào đại học.
Dù sao thì mặc dù tin tức này không được công bố hoàn toàn nhưng vẫn bị lộ ra một chút.
Phong Ngọc Lan vẫn là người đứng đầu huyện, đứng trong mười hạng đầu của thành phố.
Ai cũng tưởng rằng cô sẽ đi theo đề cử nhưng kết quả lại là không.
Trong khoảng thời gian ngắn, các bạn học cũng sắp tốt nghiệp có rất nhiều suy đoán. Trong số những suy đoán đó có cả Đường Minh Sơn không muốn cho Phong Ngọc Lan học đại học. Vậy nên có mấy học sinh cả nam cả nữ đã kết bạn đi tới nhà máy sản xuất giấy chỉ đích danh muốn gọi Đường Minh Sơn tới phòng lãnh đạo làm việc, còn chỉ trích anh nữa.
Đường Minh Sơn chỉ lẳng lặng nghe hết sau đó bày tỏ sự cảm ơn với mọi người: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới A Lan nhà tôi. Chỉ là A Lan có suy nghĩ của cô ấy, tôi sẽ không xen vào, càng không hề ngăn cản cô ấy học đại học nên mọi người yên tâm đi."
Lãnh đạo cũng gật đầu: "Đồng chí Phong rất thông minh. Cô ấy không phải là một cô gái sẽ bị tư tưởng của chồng ảnh hưởng. Có thể là mọi người đã hiểu nhầm gì rồi."
Mấy bạn học tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi một hồi, rất dễ nhận thấy là bọn họ không thể nào tin nổi.
"Vậy, vậy tại sao cô ấy lại không đi học theo đề cử chứ?"
"Đúng thế, một cơ hội tốt như vậy tại sao cô ấy lại phải nhường vị trí lại cho người khác?"
Đường Minh Sơn suy nghĩ một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-136.html.]
"Đúng lúc ngày mai tôi được nghỉ nên chi bằng mời các bạn học tới nhà ăn cơm trưa nhé?"
Lúc ấy bọn họ đã đồng ý, kết quả là vừa mới ra khỏi nhà máy sản xuất giấy, bọn họ đã đi thẳng tới nhà ngang. Lúc bác Ngô gọi Phong Ngọc Lan xuống, cô còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Bạn học của cháu á?"
Cô chạy xuống nhìn một cái thì phát hiện ra đó là mấy bạn học lớp mười hai. Bình thường cô hay chia sẻ không ít phương pháp học tập ở trong lớp nên cũng quen biết một số người. Mấy người này chính là những người thường hay nói chuyện với cô.
"Tôi sống ở tầng năm. Mọi người lên trên uống chút trà lạnh nhé."
Phong Ngọc Lan vui vẻ mời.
Thấy dáng vẻ cô không giống như là đang khó chịu, mấy bạn học hai mắt nhìn nhau một cái rồi theo chân nhau đi lên tầng.
Chờ đến khi nghe thấy câu hỏi cẩn thận của bọn họ rồi, Phong Ngọc Lan mới nhận ra là bọn họ đã hiểu nhầm. Chỉ là cô cũng rất cảm động.
"Cảm ơn mọi người đã nghĩ cho tôi, chỉ là đây đúng là do tự tôi để cơ hội lại cho người khác..."
Lúc Đường Minh Sơn tan làm về nhà thì thấy trên bàn toàn là món mà mình thích ăn. Nguyên Khang đang giúp mẹ nó bưng bát đũa: "Cha, đừng có ngẩn người ra đó nữa, qua ăn cơm."
Bây giờ thằng nhóc này ăn nói rất lanh lợi, có lúc còn khiến người ta rất bực mình.
Đường Minh Sơn rửa tay ngồi vào bàn rồi cười nhìn Phong Ngọc Lan: "Mấy bạn học kia đã tới đây rồi hả?"
"Đúng thế, bọn họ bảo vốn là anh mời bọn họ trưa mai tới ăn cơm nhưng bọn họ sợ lát nữa anh tan làm về sẽ đe doạ em, không cho em nói thật nên vừa ra khỏi nhà máy sản xuất giấy đã tới tìm em ngay."
Phong Ngọc Lan nói mà khó nhịn được cười.
Đường Minh Sơn cũng không cảm thấy bất ngờ: "Bọn họ cũng rất tốt bụng. Có một số người có lòng nhưng lại chỉ dùng để vui vẻ vì có tên mình trong danh sách thôi chứ được mấy ai quan tâm tại sao người đứng hạng nhất không đi học đại học."
"Đúng vậy." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Em đã nói với bọn họ là trưa mai vẫn phải tới rồi. Chúng ta mời bọn họ ăn bữa cơm."
"Được."
Đường Minh Sơn múc một bát canh đặt tới trước mặt Phong Ngọc Lan, làm ngơ cái bát nhỏ đang đưa tới của Nguyên Khang.
Nguyên Khang vẫn kiên trì giơ bát về phía trước.
Phong Ngọc Lan làm như không nhìn thấy. Hai ngày nay cha con hai người này đang ầm ĩ giận dỗi nhau ấy mà.
"Cái gì đấy?"
Lúc cái bát sắp bị Nguyên Khang dí đến trước mặt, Đường Minh Sơn mới không nhịn được hỏi.
Nguyên Khang đảo mắt một vòng: "Con muốn ăn canh mướp. Cha múc cho con với."
"Lớn tướng vậy rồi không biết tự múc à?"
Mặc dù nói thì nói vậy chứ thấy nó giơ đến nỗi tay tê rần, còn hơi run lên, cuối cùng Đường Minh Sơn vẫn giơ tay nhận lấy, sau đó vừa múc canh cho nó vừa hừ lạnh nói.
"Con vẫn còn là trẻ con." Nguyên Khang nhìn bát canh mướp được đặt trước mặt mình, cười rộ lên: "Cha, cha đừng nóng giận, lần sau con sẽ không in dấu lên mặt cha nữa đâu."
Ngày hôm trước, Đường Minh Sơn đang nằm trên ghế trúc nghỉ ngơi thì đột nhiên Nguyên Khang nghe lời Triệu Thiên dựt dây, chạy vào nhà bôi son đỏ của Phong Ngọc Lan lên cái miệng nhỏ nhắn của mình, sau đó hôn lên mặt anh mấy cái liền.
Lúc Đường Minh Sơn mở mắt ra thì thấy son trên miệng Nguyên Khang đã in gần hết lên mặt anh rồi. Ngoài miệng nó lúc đó chỉ còn lại có chút xíu màu đỏ nữa thôi.
Đường Minh Sơn cũng không nghi ngờ gì, trái lại còn bế Nguyên Khang lên giơ cao cao mấy lần.
Triệu Thiên nín cười gọi Đường Minh Sơn xuống tầng chơi bóng rổ, thế là Đường Minh Sơn bèn đi theo xuống.
Trên đường xuống tầng, bọn họ bị mấy thím mấy bác và mấy người bạn nhìn chằm chằm. Đường Minh Sơn cảm thấy không thoải mái nên giơ tay lên lau mặt một cái, chỉ thấy tay mình toàn màu đỏ.
Anh cả Vương nhịn cười đưa gương cho anh xem. Sau khi nhìn thấy đống dấu vết trên mặt mình, Đường Minh Sơn tức giận đến nỗi đè Triệu Thiên ra nện cho một trận, sau đó lại lên tầng tìm Nguyên Khang. Kết quả là Nguyên Khang đã núp sau lưng Phong Ngọc Lan rồi, hơn nữa còn đã thẳng thắn khai báo hành vi phạm tội cho cô nữa.
Cuối cùng thì anh cũng không đánh nó nhưng hai cha con lại ầm ĩ giận dỗi nhau.
Nghe nó nhắc tới chuyện kia, Đường Minh Sơn nghiến răng ken két: "Tốt nhất là con nên nói lời giữ lời."
Nguyên Khang toét miệng cười một tiếng rồi thoả mãn húp nước canh trong veo ngọt lành.
Phong Ngọc Lan nhịn cười, cũng bưng bát canh lên húp.