Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 135

Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:56:54
Lượt xem: 104

Việc sửa mương nước này cũng không phải là sửa không. Người tham gia sửa sẽ được nhận điểm công việc hoặc tiền, nhưng mà nói chung thì cũng là điểm công việc cả.

Đường Văn Cường đi chung với chú ba Đường. Nhà bác cả Đường thì có anh họ cả đi. Nhà bọn họ không có ai đi cả vì chủ yếu là đủ người rồi. Có anh hai Đường đi đăng ký rồi nên không cần nhà bọn họ nữa.

Ngày thứ hai về quê, trong nhà bắt đầu làm đậu hũ. Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ xách giỏ đựng đậu hủ tới nhà họ Chương, kết quả là đi giữa đường lại gặp thím năm.

Trông thím năm gầy đi rất nhiều, cũng già hơn trước. Bà ta còng lưng đi qua bên cạnh Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ, trên người còn tản ra một mùi chua chua, vừa ngửi đã biết là lâu rồi chưa tắm.

Chờ bà ta đi xa rồi, Đường Văn Tuệ mới thấp giọng nói: "Bây giờ bà ta đã yên phận rồi. Hơn nữa chị dâu Trường Thịnh cũng đã nhận con về. Thím năm không làm ầm ĩ nữa nên cuộc sống gia đình cũng coi như là khá hơn trước."

"Thím năm có sinh con không?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

Đường Văn Tuệ lắc đầu: "Không cho bà ta mang thai. Hơn nữa con lớn rồi, cũng không cần ngày nào cũng để ý đến nữa."

"Vậy à?" Phong Ngọc Lan lại quay đầu nhìn về phía bóng lưng bà ta một cái.

Tới nhà họ Chương, hai người tất nhiên là bị người nhà họ giữ lại ăn hoa quả rồi chuyện trò một chút. Chương Nam Tuyền hái được nửa gùi hoa quả, lại đưa hết cho các cô mang về nhà.

Năm nay trong cái tết của đại gia đình có thêm một đứa trẻ, nên trong bữa cơm giao thừa cũng có thêm một bộ bát đũa. Mặc dù đứa trẻ vẫn còn đang b.ú sữa nhưng bác cả Đường vẫn khăng khăng giữ lại cho bé một chỗ.

Năm ngoái nhà Phong Ngọc Lan đã qua bên phía chị cả Đường rồi nên năm nay đến lượt vợ chồng anh hai Đường đi theo mẹ Đường qua đó. Bọn họ đi qua thăm chị cả Đường và cặp trai gái sinh đôi nhà cô ấy.

Lúc quay về, bọn họ cười nói cho mọi người biết tên ở nhà của bọn trẻ.

"Một đứa tên là Hoan Hoan, một đứa tên là Nhạc Nhạc."

Nghe rất ra dáng vui mừng phấn khởi.

Cháu gái nhỏ nhà chị dâu họ thì tên là Yêu Muội Nhi.

"Giờ tới nhà cậu cả con, con đi không?"

Lúc đến nhà cậu cả chúc tết, cha Đường quay sang hỏi Đường Văn Tuệ.

Đường Văn Tuệ mím mím môi: "Mặc dù nghe mợ bảo chị dâu họ đã không còn nói những lời khó nghe như trước nữa, nhưng con vẫn không muốn đi."

"Vậy em ở nhà trông nhà đi."

Anh hai Đường cười híp mắt chen ngang.

Tay trái và tay phải Đường Văn Tuệ cùng lúc khoác lên tay Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường: "Trông nhà thì trông nhà."

Phong Ngọc Lan và chị dâu hai Đường cũng không đi nên cha Đường chỉ đưa Đường Minh Sơn và anh hai Đường đi.

Còn Nguyên Khang thì muốn ở nhà.

"Chiều nay anh về."

Đường Minh Sơn nói với Phong Ngọc Lan.

"Được, anh đi đường cẩn thận nhé."

Phong Ngọc Lan đáp lời.

Tuyết năm nay rơi ít hơn năm ngoái một chút nhưng cũng trải được một lớp trên đường.

Quả nhiên chị dâu họ đã yên phận hơn trước rất nhiều, không còn quá để ý đến tiền bạc nữa, cũng càng ngày càng không có tiếng nói. Cộng thêm anh họ sửa xong mương nước nhận được không ít điểm công việc nên cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn năm ngoái. Cô ta cũng không còn nói mấy lời quái gở với người thân đến nhà như trước kia nữa.

Sau khi ăn xong bữa trưa không lâu, Đường Minh Sơn ngỏ ý muốn về.

Anh họ cả có hơi mất hứng, bèn kéo anh qua một bên nói: "Có phải chú vẫn còn giận anh năm ngoái không chăm sóc kỹ cho bác tụi nhỏ không?"

"Không phải." Đường Minh Sơn lắc đầu: "Bây giờ trong nhà chỉ có mấy người A Lan, không có người đàn ông trưởng thành nào nên em không yên tâm thôi."

Nghe vậy, anh họ cả cũng tỏ vẻ mình có thể hiểu được rồi tiễn anh ra đến tận cửa thôn. Chờ đến khi Đường Minh Sơn đi khuất bóng không còn nhìn thấy nữa, anh họ cả mới rụt cổ há miệng run rẩy quay vào. Hôm nay thật đúng là lạnh quá mà.

Lúc về đến nhà, Đường Minh Sơn nhìn thấy Chương Nam Tuyền và Chương Thục Phân cũng đang ở đây. Hoá ra là hai người này biết đàn ông trong nhà bọn họ đi cả rồi nên Chương Nam Tuyền không yên tâm lắm, bèn đưa em gái tới thăm.

Đường Minh Sơn nhìn cậu ấy mấy lần: "Cậu cũng chu đáo thật đấy."

"Cảm ơn anh ba."

Chương Nam Tuyền toét miệng cười một tiếng rồi ném một hạt đậu phộng vào miệng.

Đường Văn Tuệ ngồi bên cạnh lập tức trợn mắt lườm cậu ấy một cái: "Ăn cho đàng hoàng chút đi, ném cái gì mà ném."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-135.html.]

"À à." Chương Nam Tuyền nghe lời, cầm hạt dưa đàng hoàng không ném nữa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phong Ngọc Lan cười khẽ.

Nguyên Khang ngồi xổm một bên lăn lăn mấy củ khoai lang đỏ mới lôi từ trong đống lửa ra. Chị dâu hai Đường vẫn còn đang hưng phấn truy hỏi về chị dâu họ.

"Năm nay chị ta yên phận như thế chị lại không quen lắm."

Sau khi nghe Đường Minh Sơn kể xong, chị dâu hai Đường vừa nhận khoai lang đỏ Nguyên Khang đưa tới vừa cười nói.

"Đúng vậy." Đường Văn Tuệ gật đầu, khéo léo từ chối khoai lang đỏ của Nguyên Khang: "Nếu biết trước là vậy thì em đã đi qua bên đó xem một chút xem dáng vẻ dễ nói chuyện của chị ta là như nào rồi."

"Cũng chưa chắc đâu." Chương Thục Phân đã từng nghe Đường Văn Tuệ phỉ nhổ rất nhiều lần về chị dâu họ không bình thường kia nên cũng chen lời vào góp vui: "Nhìn một vòng thì cậu là người nhỏ nhất. Chị ta thật sự có thể nhịn được không nói bậy bạ với cậu à?"

Đường Văn Tuệ lập tức hoảng sợ: "Cậu nói cũng đúng."

Thấy vậy, Chương Nam Tuyền cười một tiếng, bị Đường Văn Tuệ đá cho một đá cũng không kêu đau.

Lúc này, người đang quây quần bên đống lửa đều là người trẻ tuổi cả nên chẳng bao lâu sau bọn họ đã bắt đầu chơi bài. Đường Văn Cường tới thăm nhà rồi cũng ở lại chơi luôn, cơm tối thì qua bên nhà chú ba Đường ăn.

Ngày hôm nay Đường Văn Cường tới nhà Xuân Phân chúc tết, lúc quay về thì Xuân Phân và chị dâu cô ấy cũng đi theo qua.

Nhà chú ba Đường nhiệt tình chiêu đãi hai người. Mãi đến ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Văn Cường mới đưa hai người bọn họ về nhà.

"Bao giờ thì làm việc vậy?"

Bác cả gái cười hỏi thím ba Đường.

Thím ba Đường cười híp mắt trả lời: "Đầu tiên là phải sửa nhà cái đã sau đó mới xem ngày."

"Vậy cũng được." Mẹ Đường gật đầu: "Nếu không đủ tiền thì em phải mở miệng nói với chị đấy."

"Đủ mà đủ mà." Thím ba Đường cười cực kỳ vui vẻ: "Nếu không đủ thì bọn em cũng không dám quyết định xây nhà."

Vốn là vì bọn họ không muốn mắc nợ nên mới trễ hơn một năm mới xây nhà.

Người lớn ngồi nói chuyện với nhau, Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ nhàm chán quá nên một người thì đan áo len cho Nguyên Khang, một người thì đan áo len cho Chương Nam Tuyền.

Nghĩ đến việc Chương Nam Tuyền cũng vất vả cả năm rồi nên mùa đông năm nay Đường Văn Tuệ đã dùng tiền mình kiếm được mua mấy cuộn len về đan áo cho cậu ấy.

"Nghe mẹ nói đầu năm nay định để hai em đính hôn hả?"

Phong Ngọc Lan nhỏ giọng hỏi.

Mặt Đường Văn Tuệ đỏ bừng lên: "Vâng, còn chuyện vui thì chờ em qua mười tám tuổi đã rồi nói sau."

"Làm vậy là đúng đấy. Mười tám tuổi trở xuống vẫn còn là một cô bé thôi." Phong Ngọc Lan gật đầu.

Mặt Đường Văn Tuệ càng đỏ hơn: "Anh ấy cũng nói thế ạ. Dù sao thì hai nhà cũng gần nhau mà. Vào cửa lúc nào cũng không muộn."

"Vậy hả?"

Chị dâu hai Đường chậc một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Văn Tuệ rồi cười trêu chọc: "Anh hai em còn đang sợ sang năm em gả cho người ta luôn kia kìa. Chị đã bảo là chỉ mới đính hôn thôi nhưng anh ấy vẫn cứ sợ."

"Nào có nhanh như vậy ạ. Anh ấy muốn em lập gia đình đến thế cơ à?" Đường Văn Tuệ hừ nhẹ một tiếng nhưng trên mặt lại chứa đầy ý cười.

"Nói xấu gì anh đấy?"

Anh hai Đường vừa đi vào đã nghe cô ấy nói lời kia.

"Ai nói xấu anh đâu, anh đi ra ngoài đi, đây là địa phận của mấy người bọn em mà. Anh qua đối diện ngồi đi." Chị dâu hai Đường chê bai đẩy anh ấy một cái.

"Vâng vâng vâng." Anh hai Đường cười cười đi qua bên chỗ Đường Minh Sơn đang ngồi lẻ loi: "Anh nói em này, lúc anh quay về vừa lúc đi ngang qua chỗ viện giáo dục thanh niên ấy. Hay thật, cũng chẳng biết bên đó thế nào mà lại rất náo nhiệt."

"Người ta cũng phải ăn tết mà. Hơn nữa, người bên chỗ viện giáo dục thanh niên kia cũng nhiều nên ồn ào náo nhiệt cũng sẽ không nhỏ."

Chị dâu hai Đường nói.

"Cũng đúng." Anh hai Đường gãi đầu.

Kết quả là đến buổi chiều bọn họ mới biết được rằng bên phía viện giáo dục thanh niên không phải vui vẻ nên mới náo nhiệt mà là đánh nhau to.

"Có một người bảo là mình bị mất mười đồng, mà trùng hợp là một người trong viện giáo dục thanh niên kia vừa lúc mới gửi mười đồng về nhà. Thế là chuyện lập tức ầm lên."

Chị dâu hai Đường đi ra ngoài nghe ngóng một hồi. Sau khi quay về, cô ta kể lại cho mấy người Phong Ngọc Lan nghe chuyện này.

"Thế rốt cuộc có phải người kia lấy tiền không?"

Đường Văn Tuệ tò mò hỏi thêm.

Loading...