Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 133

Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:55:47
Lượt xem: 113

Phong Ngọc Lan cất kỹ đồ đạc, sau đó bế Niếp Niếp lên, giọng nói dịu dàng giải thích: “Chiều nay mẹ cháu sẽ về, cha còn phải trông em trai, bà ngoại và cậu mợ cũng sẽ về theo thôi, Niếp Niếp đừng lo lắng.”

Niếp Niếp chớp mắt: “Thím Tề nói cha mẹ cháu có em trai rồi sẽ không thương Niếp Niếp nữa, sẽ đưa Niếp Niếp về quê, thím ơi, đây là thật sao?”

“Nói bậy!”

Phong Ngọc Lan tức giận mắng một câu: “Chúng ta đừng tin những lời nói ấy, cha mẹ có thương cháu không, bản thân cháu không biết sao? Chúng ta phải tự cảm nhận, thêm nữa cha mẹ không dễ gì mới đón cháu đến nhà ngang để đoàn tụ, chắc chắn họ sẽ không đưa cháu về quê đâu, đừng để chuyện này trong lòng.”

Niếp Niếp gật đầu.

Phong Ngọc Lan sợ con bé vẫn còn buồn nên đã gọi Nguyên Khang: "Đi với chị Niếp Niếp tìm chị Yến Tử chơi đi, đợi lát nữa cơm trưa xong rồi mẹ sẽ đưa hai đứa về.”

Kết quả, sắp mười giờ thì Triệu Thiên về, Phong Ngọc Lan cố ý nói lại những điều Niếp Niếp lo lắng cho anh ta nghe, Triệu Thiên vội vàng bế Niếp Niếp lên.

“Là sơ sót của cha, Niếp Niếp đừng nghe lời của họ nhé...”

Khoảng bốn giờ chiều, chị dâu Triệu được Triệu Thiên cõng về, phía sau là ngoại của Niếp Niếp, bà cầm cây dù, ôm theo một đứa bé, phía sau nữa là cậu mợ Niếp Niếp đang vác đồ theo.

Lập tức cả nhà ngang đều biết chị dâu Triệu sinh rồi, người người nối đuôi nhau ghé nhà tặng trứng gà, Phong Ngọc Lan cũng mang theo hai mươi quả trứng đưa sang nhà bên cạnh.

Sau khi Nguyên Khang ngắm nhìn đứa nhỏ xong thì về nhà kéo lấy Phong Ngọc Lan hỏi liên tục: “Khi nào con mới có em trai vậy?”

Phong Ngọc Lan nhìn nóc nhà nhìn bốn bức tường, chỉ không nhìn vào mắt Nguyên Khang, nhưng Nguyên Khang vẫn ríu rít gặng hỏi.

“Đợi cha về rồi cha sẽ nói cho con biết.”

Cuối cùng vứt tàn cuộc lại cho Đường Minh Sơn.

Vì thế sau khi Đường Minh Sơn về thì Nguyên Khang cứ bám lấy đòi em trai.

Lúc anh đi tắm, rửa chén cũng đi theo, ngay cả lúc rửa mặt cũng quấn lấy anh.

Chuyện này khiến đám người Tống Chi cười không ngừng, lúc Nguyên Khang đã ngủ thì vẫn không quên chuyện này.

Nó nằm ngủ trên chiếc giường gỗ của mình, chốc chốc lại thốt lên một câu: “Ngày mai thức dậy là con sẽ có em trai sao?”

“Không có.”

Đường Minh Sơn bình tĩnh đáp.

“Vậy ngày kia thức dậy thì sao?”

Nguyên Khang vẫn mãi không từ bỏ.

Khóe môi Đường Minh Sơn giật giật: “Không có.”

“Vậy tháng sau thì sao?”

Nguyên Khang ngồi bật dậy nhìn hai người trên giường lớn, Phong Ngọc Lan đã co rúc người vào góc tường, vứt bỏ Đường Minh Sơn rồi.

Đường Minh Sơn hít sâu một hơi.

“Không có!”

“Cha, sao cha không thể cho con một đứa em trai vậy? Em gái cũng được mà, con chỉ thấy nếu là em gái thì không thể chơi đánh thổ phỉ với con được, em trai vẫn tốt hơn…”

Nguyên Khang tức giận chất vấn một câu, sau đó lại bắt đầu tưởng tượng khi mình có em trai thì họ sẽ chơi với nhau thế nào.

Lải nhải mãi, đến nỗi Đường Minh Sơn không chịu nổi nữa, anh đứng bật dậy khiến Nguyên Khang bị dọa một phen.

“Cha?”

“Ngủ đi! Mẹ con cũng ngủ rồi, con làm ồn hư thế làm sao mẹ con có thể nghỉ ngơi được?”

Nghe thế Nguyên Khang lập tức nằm xuống: “Vậy để ngày mai hỏi tiếp chuyện em trai vậy.”

Đường Minh Sơn đã tức đến mức trợn trắng cả mắt, Phong Ngọc Lan đang giả vờ ngủ cũng run lên nhưng phải nín cười.

Đợi sau khi Nguyên Khang ngủ thiếp đi, Phong Ngọc Lan mới dựa vào vai Đường Minh Sơn: “Cảm ơn đồng chí Minh Sơn đã giải quyết vấn đề giúp em.”

Đường Minh Sơn thuận lợi ôm lấy cô, tay còn lại vẫn tiếp tục cho cô: “Nếu muốn cảm ơn anh thì hãy đưa Nguyên Khang về quê ở vài ngày đi.”

Phong Ngọc Lan đỏ mặt: “Mới đón về mà, sao anh lại nghĩ đến chuyện đó nữa rồi.”

Đường Minh Sơn chỉ cười không lên tiếng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô.

Ngày thứ ba chị dâu Triệu về nhà thì mẹ Triệu đến, bà ta rất vui mừng, nhưng mục đích chính vẫn là đưa Niếp Niếp về nhà.

“Đưa đến nhà trẻ thì ngày nào cũng phải tốn tiền, chi bằng đưa số tiền này để báo hiếu cho mẹ và cha các con, hơn nữa người nhà trông chừng vẫn kỹ hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-133.html.]

Mẹ Triệu lướt mắt qua Niếp Niếp đang trốn phía sau bà ngoại: “Bây giờ con không chỉ trông một đứa mà tận hai đứa đấy, thằng hai còn nhỏ như thế, chăm nom càng tốn sức lực hơn, nghe lời mẹ để mẹ đưa Niếp Niếp về quê, các con cũng không cần đưa nhiều, chỉ cần đưa mẹ bằng số tiền đưa cho nhà trẻ là được.”

Vốn bà ngoại Niếp Niếp còn cảm thấy bà thông gia đồng ý chăm cháu, có thể giảm bớt gánh nặng cho con gái và con rể đúng là chuyện tốt, kết quả càng nghe càng thấy không đúng.

Đây là tới để đón đứa nhỏ sao? Rõ ràng là bóp méo chuyện này để đòi tiền mà!

“Nếu như vậy thì mẹ cũng muốn trông Niếp Niếp, mẹ cũng không cần tiền gì cả, cháu gái ruột của mình mà, nhắc đến tiền bạc thì đúng là không biết xấu hổ.” Bà ngoại Niếp Niếp đưa tay gãi gãi lên mặt mình tỏ vẻ xấu hổ, khiến mẹ Triệu tức đến mặt tối sầm lại.

Chị dâu Triệu đang cho đứa nhỏ uống sữa, nghe mẹ chồng và mẹ ruột đang cãi nhau, một lúc sau mẹ Triệu không thấy cô ấy lên tiếng gì bèn hỏi một câu.

“Chỉ cần nói có cho mẹ đưa Niếp Niếp về nhà không thôi?”

“Ý tốt của mẹ chồng con và Triệu Thiên xin nhận, chúng con sẽ chăm sóc Niếp Niếp thật tốt, tự mình sinh thì đương nhiên tự mình nuôi được, nếu sinh ra không thể nuôi thì con sẽ không sinh đâu.”

Chị dâu Triệu quyết không nhường bước, mặc dù mẹ Triệu rất tức giận nhưng vẫn ăn xong bữa trưa mới về nhà, đồng thời còn mang một nửa số trứng gà trong nhà đi nữa.

Chuyện này khiến bà ngoại Niếp Niếp rất tức giận.

Chị dâu của chị dâu Triệu đã về rồi, chỉ còn mẹ của cô ấy ở lại chăm nom lúc ở cữ.

Niếp Niếp và Triệu Thiên ngủ bên ngoài, mẹ con chị dâu Triệu và đứa nhỏ ngủ trong phòng.

“Mọi người nói thử xem bà thông gia đó của tôi có phải quá ác độc không!”

Lúc bà ngoại Niếp Niếp đang rửa rau ở bên bồn nước thì đã truyền bá hành vi của mẹ Triệu một phen.

“Đến thăm cháu trai mà không mang gì cả, ngược lại còn lấy trứng gà trong nhà đi, bà ta đúng thật biết cách làm mẹ chồng đấy.”

Chị dâu hai Ngô bĩu môi.

“Lần trước lúc làm ầm lên nói muốn nhảy lầy thì cháu đã biết thím đó không dễ chung sống rồi, may là không để bà ta đưa Niếp Niếp về, nếu không những ngày tháng sau này của Niếp Niếp không dễ sống đâu.”

Chị dâu Trương gật đầu.

Phong Ngọc Lan và Tống Chi cũng ở bên cạnh rửa rau, mặc dù không chen ngang nhưng cũng cảm thấy cách làm của mẹ Đường đúng là hơi quá đáng.

Vì thế sau khi về nhà, hai người họ lại mang thêm trứng gà sang đưa cho chị dâu Triệu, chị dâu Triệu muốn ngăn cũng ngăn không được.

Trước đây Phong Ngọc Lan hầm gà cho cô ấy, Triệu Thiên đã trả tiền cho Đường Minh Sơn rồi, không những thế mà còn trả dư nữa, không cho họ trả thì trở mặt với nhau.

Bà ngoại Niếp Niếp nhìn số trứng gà đó, liên tục nói đồng chí trên lầu năm tốt thật, bảo chị dâu Triệu nên qua lại nhiều hơn.

Niếp Niếp đã được chị dâu Triệu an ủi rồi, hơn nữa ngày nào cũng ôm hôn con bé, dần dần nếu sau này có người nói những câu “đùa vui” trước mặt Niếp Niếp thì con bé cũng sẽ không quan tâm đến.

Sau khi nhà trẻ của nhà máy sản xuất giấy được hoàn thành, Nguyên Khang cũng được đưa qua đó.

Lần này bắt đầu học mặt chữ, đếm số.

Mỗi ngày về nhà, Nguyên Khang còn đọc thành tiếng, hơn nữa làm một số phép cộng trừ đơn giản.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng không ép nó quá, nhưng thằng nhóc này cứ nhất quyết thích đọc sách, học tập, lúc đám Quân Tử đến, Nguyên Khang đã lấy quyển sách thiếu nhi của mình ra, bộ dạng đó không cần nói cũng biết là rất nghiêm túc.

Nguyên Khang nhỏ hơn cả Yến Tử và Niếp Niếp nhưng đều được đưa sang đó để học chữ, vì thế chị dâu Triệu và chị dâu Trương cũng đưa con mình đến đó.

Buổi tối, nếu không hiểu thì Triệu Thiên họ ở nhà dạy con gái, tiếng học bài của đám trẻ lầu năm cũng dần nhiều hơn.

Chớp mắt đã bước sang tháng một.

Trời bắt đầu trở lạnh, Phong Ngọc Lan bắt đầu đan một ít đồ chơi đưa sang cho Dương Bảo Quốc, còn dưới quê thì để Đường Văn Tuệ đan.

Năm nay Dương Bảo Quốc cũng không nhận thu áo len và giày len nữa, chỉ cần những món đồ chơi nhỏ thôi nên đan rất nhanh, giá cả cũng thấp hơn nhưng nó cũng là tiền.

Vừa khai giảng, Phong Ngọc Lan đã học thẳng lên lớp mười hai, mặc dù vẫn là thư đồng, nhưng mỗi lần thi cô đều có mặt đầy đủ, ban đầu thành tích của cô “không theo kịp”, nhưng thành tích được cải thiện tốt hơn sau mỗi lần thi, điều này cũng khiến thầy Vương họ ra sức tuyên dương trên lớp.

Điều này khiến ý chí chiến đấu của những học sinh khác cũng trỗi dậy theo.

Cũng có người sợ cô cướp đi vị trí trong danh sách đề cử lên đại học, cảm thấy đây là một đối thủ rất có thực lực nên học sinh lớp mười hai họ càng phải cố gắng hơn.

Không chỉ như vậy, cô còn nhiều lần được mời đi thỉnh giảng để chia sẻ phương pháp học tập của mình.

Chuyện liên quan đến tình hình học tập của cô cũng rất nhanh được truyền đi khắp nhà ngang, không ít người khâm phục cô, đặc biệt là hai nữ đồng chí cùng tham gia kỳ thi chuyển lên cấp hai cùng cô.

Chị dâu Vương càng đắc ý hơn, cảm thấy tuệ nhãn của mình cao siêu.

“Nếu như không phải em đưa Quân Tử qua đó thì thành tích của Quân Tử làm gì tốt như thế.”

Còn không phải sao, chị dâu Vương vừa lột số măng dưới quê gửi lên vừa nói chuyện với anh cả Vương đang ngồi bên cạnh.

Anh cả Vương gật đầu liên tục: “Em là người biết nhìn xa trông rộng, anh thấy sau này đồng chí Phong chắc chắn sẽ được đề cử lên đại học thôi, gia đình nhà đồng chí Tiểu Đường sắp có một học sinh đại học rồi.”

Loading...